"Ai đó?" Thủ vệ hô to một tiếng, đi về phía trước, mới phát hiện chính là Hiền phi nương nương, lúc này quỳ rạp xuống đất, "Mạt tướng tham kiến Hiền phi nương nương!" "Hôm nay bổn cung vì Trừng Công chúa phá vỡ lớp băng trên mặt sông, thả một ngọn thủy đăng dẫn hồn trên sông, không ngờ đèn nhẹ nhàng trôi chưa được bao xa liền chìm xuống, cho nên mới đi đến nơi này." Mộ Dung Yên thản nhiên nói xong, chỉ chỉ dòng sông bên cạnh, "Vài người các ngươi đến giúp bổn cung vớt lên đi." "Này..." Nhóm thủ vệ khó xử nhìn lẫn nhau, đừng nói là mùa đông giá rét này xuống nước rất khó chịu, cho dù là ngày thường, nếu như không làm tròn nhiệm vụ canh gác mà đi làm những việc khác, chỉ sợ cũng phải lãnh một cái tội không hoàn thành phận sự. "Sao? Lời nói của bổn cung các ngươi không có nghe thấy?" Mộ Dung Yên cau mày lạnh lùng hỏi, khí thế làm cho nhóm thủ vệ cảm thấy phát lạnh. "Dạ!" Suy nghĩ hồi lâu, nhóm thủ vệ đành phải gật đầu đáp ứng, dù sao ở trong cung, vẫn là phi tần làm chủ. "Rắc! Rắc!" Hai gã thủ vệ dùng trường thương đánh vỡ mặt băng mỏng, hai gã thủ vệ khác cởi giáp y, chuẩn bị xuống sông vớt thủy đăng cho chủ tử. Mộ Dung Yên lặng yên nhìn thoáng qua cửa Bắc đã không còn ai canh giữ, lặng lẽ vẫy vẫy tay với hai người đứng phía sau cung tường, ý bảo các nàng nhanh chóng rời đi. Hồng Loan cùng Đàn Hương nắm chặt bàn tay, cảm kích mỉm cười với Mộ Dung Yên, một tay cầm váy, bước nhanh chạy về phía cửa Bắc. "Ai!" Một gã thủ vệ ánh mắt sắc bén thấy được Hồng Loan cùng Đàn Hương, hét lớn một tiếng. Mộ Dung Yên lạnh nhạt cười, nhấc góc váy lên, làm bộ như muốn nhảy xuống dưới sông. "Giữ lấy Hiền phi nương nương!" Nhóm thủ vệ lo lắng vạn phần, lúc này làm sao còn quan tâm đến việc hai cung nữ chạy ra ngoài cửa Bắc? "Rầm rầm--!" Mộ Dung Yên nhảy vào dòng sông băng, bị dòng sông băng cuốn về phía ngoài hoàng cung. "Mau cứu lấy Hiền phi nương nương!" Nhóm thủ vệ kinh ngạc vô cùng, đều nhảy xuống sông, muốn cứu Mộ Dung Yên lên. Đàn Hương cùng Hồng Loan rốt cuộc cũng chạy ra khỏi cửa cung, thật dài thở phào nhẹ nhõm, quay đầu liếc nhìn về phía con sông một cái. "Chúng ta xuống hạ lưu cứu nương nương!" Đàn Hương gật đầu thật mạnh, Hồng Loan cũng gật đầu một cái, bắt đầu chạy men theo bờ sông. "Giá!" Ở ngoài cửa cung, kỵ binh Ngự Lâm quân cầm thương đuổi theo, "Chạy đi đâu?" "Bên này!" Đàn Hương bất đắc dĩ kéo Hồng Loan một cái, mang theo Hồng Loan chạy vào trong đường tắt, ngựa của kỵ binh không thể tiến đường tắt, lúc này, kỵ binh chỉ có thể xuống ngựa truy đuổi, bước chân càng chậm hơn một chút. Chạy qua vài căn nhà dân, Đàn Hương lo lắng nhìn xung quanh hai bên sườn, thấy truy binh không có xuất hiện, vội vàng mang theo Hồng Loan chạy ra khỏi phía sau bức tường, lập tức chạy về phía ngoại thành Trường An. Chỉ cần nhanh thêm một chút nữa, nương nương còn có thể cứu được! "Còn muốn chạy đi đâu?" Cổng thành Trường An, rõ ràng đứng chắn một loạt Ngự Lâm quân uy vũ, đem con đường cuối cùng này vây kín. "Các ngươi chạy không thoát!" Đàn Hương cùng Hồng Loan kinh hồn chưa định muốn chạy về phía sau, không ngờ truy binh cũng đã đuổi tới đem đường lui vây kín. Thất bại trong gang tấc, thoát được ra khỏi Hoàng thành, lại trốn không thoát khỏi thành Trường An này! Trong khoảnh khắc tâm Đàn Hương lạnh như băng, Hồng Loan cầm tay nàng thật chặt, lại cười đến thản nhiên, "Đàn Hương tỷ tỷ, kiếp này sợ rằng chỉ có thể đi đến đây." Đàn Hương nghe được thê lương, gượng cười nói: "Chỉ tiếc, chúng ta còn chưa đầu bạc." "Như vậy cũng tốt, ít nhất giờ này khắc này, lòng chúng ta cùng một chỗ, người cũng cùng một chỗ." Hồng Loan cười cười, "Chỉ cần có Đàn Hương tỷ tỷ ngươi ở đây, cái gì Hồng Loan cũng không sợ." "Hảo." Đàn Hương nắm chặt lấy tay nàng, gật đầu thật mạnh, sau đó lại nhíu mi sầu lo nói: "Hy vọng nương nương cát nhân cũng có thiên tướng, tránh được một kiếp này." "Cho dù không tránh được, cũng không phải là chuyện gì đáng tiếc nuối. Ít nhất, dưới cửu tuyền, có Trừng Công chúa làm bạn bên cạnh, giống như chúng ta, ai cũng sẽ không thể rời đi." Hồng Loan an ủi Đàn Hương, quay mặt qua, xung quanh hai người đã xuất hiện hơn mười thanh trường thương. "Hoàng hậu nương nương có khẩu dụ, đưa hai người về Tiêu Phòng điện, tự mình xử trí." "Dạ." Lúc này vốn nên bị loạn thương đâm chết, cũng không ngờ, tính mạng của các nàng còn bị sử dụng lần cuối cùng. Hồng Loan nhìn Đàn Hương thật sâu cười, "Ván cờ này, chúng ta cũng trốn không thoát rồi." Đàn Hương chân thành mỉm cười, "Tốt qua sông, không quay đầu lại được, chính là, những kẻ đánh cờ này cũng quá coi thường những quân tốt đi." "Ha ha." Hồng Loan cũng hiểu ý mà mỉm cười, cùng Đàn Hương bị áp đến Tiêu Phòng điện. Cẩu Hoàng hậu khí định thần nhàn ngồi ở trên giường nhỏ, nhấp một ngụm trà nóng, nheo mắt nhìn hai người bị áp vào trong điện. "Tìm được thi thể của Hiền phi chưa?" Cẩu Hoàng hậu buông chén trà trong tay xuống, hỏi tên thủ vệ ở cửa Bắc Hoàng cung. Tên thủ vệ ở cửa Bắc Hoàng cung hoảng sợ nói: "Bẩm nương nương, Hiền phi nương nương đã bị nước sông cuốn đi xa, như vậy giờ khắc này sớm đã trôi ra ngoài thành. Hôm nay khí trơi rét lạnh, Hiền phi nương nương lại không có lợi khí trong tay, không phá được mặt băng, cũng chỉ có thể chết chìm trong sông băng." "Thật đáng tiếc cho Hiền phi, ai." Cẩu Hoàng hậu ra vẻ thương tiếc hít vào một hơi, đứng dậy đến gần Đàn Hương cùng Hồng Loan, cười nói, "Hồng Loan, khi xưa bổn cung để ngươi làm nội ứng, mới có thể nắm Thục phi trong tay nhiều năm như vậy. Bổn cung cũng là một người thưởng phạt phân minh, nếu như ngươi trung tâm với bổn cung, bổn cung cũng sẽ không muốn lấy tính mạng của ngươi." Nói xong, Cẩu Hoàng hậu liếc mắt nhìn thoáng qua Đàn Hương, "Về phần nô tỳ này, chủ tử đã chết, tất nhiên cũng nên tuẫn chủ." "Nô tỳ thỉnh nương nương ban thưởng một ly độc rượu." Đàn Hương thản nhiên cười với Cẩu Hoàng hậu, nói chuyện rõ ràng. "Ha ha, nhưng mà, bổn cung cũng không muốn lấy mạng của ngươi." Cẩu Hoàng hậu nói xong, xoay người ngồi trở lại giường nhỏ, nhìn hai người bọn họ, "Hiền phi vừa chết, bổn cung liền có thể khó khăn, nếu như Mộ Dung Phò mã ở ngoài thành Trường An biết được tin tức này, bổn cung sẽ ngủ không được an ổn." Hồng Loan sửng sốt, đột nhiên hiểu được ý tứ của Cẩu Hoàng hậu, "Nương nương là muốn chúng ta giả trang Hiền phi nương nương?" "Thông minh!" Cẩu Hoàng hậu cười cười, "Sauk hi mọi chuyện hoàn thành, bổn cung sẽ hạ lệnh tha cho các ngươi xuất cung, lại ban cho các ngươi ngàn lượng hoàng kim, để các ngươi không cần lo chuyện áo cơm." "Nô tỳ nguyện làm!" Đàn Hương quỳ xuống đất trước tiên, Hồng Loan cũng gật đầu quỳ xuống đất. Cẩu Hoàng hậu đắc ý cười, lúc này phân phó nói: "Người tới, đi Tê Hoàng cung tìm một bộ xiêm y ngày thường Hiền phi thích mặc đến đây, để cho Hồng Loan thay vào." Thoáng ngừng một chút, Cẩu Hoàng hậu liếc mắt nhìn Đàn Hương một cái, "Ngươi là cung nữ bên người Hiền phi, chỉ cần có ngươi ở bên người, cho dù nhìn không rõ diện mạo người bên cạnh, cũng sẽ tin rằng chính là Hiền phi không thể nghi ngờ." "Nô tỳ biết nên làm như thế nào, thỉnh nương nương yên tâm." Đàn Hương cúi đầu thật mạnh với Cẩu Hoàng hậu, khóe miệng lạnh lùng cười, thì ra đây là nguyên nhân để nàng còn có thể sống sót. "Tốt lắm, chờ Hồng Loan thay xiêm y xong, các ngươi liền đứng trên đầu thành, chỉ cần Mộ Dung Xung vừa lui binh, các ngươi liền hoàn thành ước định cùng bổn cung." Cẩu Hoàng hậu cười nói xong, không quên bồi thêm một câu, "Ngày tháng tốt đẹp gần ngay trước mắt, tốt hơn cả ngàn lần so với việc các ngươi chạy trốn ra khỏi cung, cần phải hảo hảo nắm chắc." "Dạ." Đàn Hương cùng Hồng Loan cùng cúi đầu, đáp lời Cẩu Hoàng hậu một tiếng. Ngoài thành Trường An, chiến kỳ tung bay. Mộ Dung Xung suất lĩnh một vạn tinh binh hỏa lực tập trung ở ngoài thành, theo mật thám hồi báo, hôm nay Thanh phi mang binh xông ra khỏi Trường An, không biết tung tích, nhất định là trong cung đã xảy ra đại sự gì đó. Lại phái mật thám đi tìm hiểu, nhận được đáp án là, hôm nay Thái tử cùng Hoàng hậu bức cung thành công, Phù Kiên đã bị giam lỏng, nay Trường An là thiên hạ của Cẩu Hoàng hậu. "Thanh Hà tỷ tỷ..." Mộ Dung Xung nhìn tường thành Trường An, trong lòng bỗng nhiên nổi lên một trận tim đập dồn dập, tỷ tỷ trăm ngàn lần không thể có việc gì, nếu không, nếu không Trừng nhi nhất định vĩnh viễn cũng không thể tha thứ cho ta, cho dù ta xuống Hoàng Tuyền, cũng cảm thấy hổ thẹn với hai người các ngươi. "Phò mã người xem!" Phó tướng thét một tiếng kinh hãi, nâng ngón tay chỉ về phía đầu thành Trường An -- Người mặc áo lông màu thủy lam cúi đầu đi lên, thấy không rõ dung mạo, nhưng mà Đàn Hương bên cạnh chính là nhìn thấy rất rõ ràng. "Thanh Hà tỷ tỷ!" Mộ Dung Xung giục ngựa dẫn binh tới gần thành Trường An, bỗng nhiên nghe thấy tướng thủ đầu thành hô to một tiếng. "Mộ Dung Phò mã, Hiền phi nương nương ở trong cung rất tốt, cho nên nếu như Phò mã đã thỉnh chỉ hồi Bình Dương, xin tuân chỉ hồi Bình Dương chờ lệnh, không được kháng chỉ tiến vào trong thành." Này làm sao là rất tốt, hoàn toàn chính là uy hiếp Mộ Dung Xung hắn, nói cho hắn biết, tỷ tỷ ở trong lòng bàn tay, nếu như không nghe lời, tỷ tỷ liền khó sống! "Muốn ta hồi Bình Dương cũng được, thả Thanh Hà tỷ tỷ của ta, ta liền mang binh hồi Bình Dương!" Mộ Dung Xung thét lớn một tiếng về phía tướng thủ ở đầu thành, "Nếu như tỷ tỷ phải chịu ủy khuất gì, Mộ Dung Xung ta nhất định sẽ khiến các ngươi phải đền mạng!" "Phò mã gia, người đây là đang uy hiếp mạt tướng." Tướng thủ thành trên đầu tường lạnh lùng cười, chỉ chỉ vào nử tử mặc áo lông màu thủy lam ở bên cạnh, "Hiền phi nương nương đã là phi tần của Hoàng thượng, há có thể tùy ý xuất cung đi theo ngươi?" "Ý của ngươi là không thả người?" Mộ Dung Xung lạnh lùng hỏi lại. "Phò mã gia!" Đàn Hương bỗng nhiên mở miệng, tướng thủ thành cả kinh đưa một ánh mắt cho phó tướng đứng ở bên cạnh. Phó tướng đem trường kiếm lặng yên đặt ở trên lưng của nàng, uy hiếp Đàn Hương không được nhiều lời. Đàn Hương cười nhẹ, nhìn Mộ Dung Xung, "Phò mã gia không cần lại lo lắng cho nương nương, những năm gần đây đã đủ rồi, không bằng bắt đầu từ hôm nay, Phò mã gia bay xa vạn dặm, hảo hảo sống vì bản thân một lần." "Ngươi có ý gì?" Mộ Dung Xung ẩn ẩn cảm thấy có chút bất an. Đàn Hương nghiêng mặt cười với Hồng Loan ở bên cạnh, ôn nhu nói: "Hồng Loan, chúng ta cũng vì bản thân mà sống một lần, được không?" "Đàn Hương tỷ tỷ đi thong thả, Hồng Loan tất nhiên sẽ theo cùng." Hồng Loan ngẩng mặt lên, Mộ Dung Xung nhìn thấy rõ ràng, làm sao là gương mặt của Thanh Hà tỷ tỷ! "Thanh Hà tỷ tỷ rốt cuộc ở đâu?" Mộ Dung Xung kinh hoảng thét lớn một tiếng. "Toàn quân phòng bị!" Tướng thủ thành ra lệnh một tiếng, hung tợn chỉ về phía Đàn Hương cùng Hồng Loan, "Nô tài vô dụng, chém chết cho bổn tướng!" "Hồng Loan, lần này, ai cũng không thể nắm giữ vận mệnh của chúng ta." Đàn Hương vươn tay ra, nắm chặt bàn tay Hồng Loan, mang theo Hồng Loan nhảy xuống khỏi tường thành. "Các ngươi..." Tướng thủ thành kinh ngạc vô cùng, tướng sĩ ở bên cạnh cũng kinh ngạc vô cùng. Đàn Hương cùng Hồng Loan nhìn nhau mỉm cười, nắm chặt hai tay, song song rơi xuống đất, phát ra một âm thanh thê lương. Từ nay về sau, hồng nhan cùng chết, dưới Hoàng Tuyền gần nhau, cả đời này, không bao giờ chia cách nữa. Máu tươi làm nở rộ vô số hoa máu trên tường thành phủ tuyết, thấm đỏ đôi mắt Mộ Dung Xung. "Đàn Hương..." Chẳng lẽ Thanh Hà tỷ tỷ đã bị Cẩu Hoàng hậu giết chết? Giờ khắc này vấn đề trong đáy lòng Mộ Dung Xung hỏi ra, Đàn Hương đã vô pháp trả lời cho hắn, chỉ thấy đôi mắt Mộ Dung Xung đỏ lên ngẩng đầu nhìn tướng sĩ Đại Tần trên đầu tường, giống như một dã lang bị thương. "Người tới! Mang các nàng đi, rời khỏi nơi này." Mộ Dung Xung nghẹn ngào nói xong, liền có tiểu binh vọt tới góc tường, đem thân thể mền nhũn của Đàn Hương và Hồng Loan cuốn vào trong chiếu, kéo ra phía sau đại quân. "Chẳng lẽ Phò mã muốn mưu nghịch?" Tướng thủ thành hít vào một hơi, dùng dũng khí cuối cùng lạnh lùng hỏi lại, "Nay các chư hầu sắp tới Trường An, Phò mã cũng không cần lấy trừng chọi đá, làm ra hy sinh vô ích!" Mộ Dung Xung cực kỳ thê lương mà cười cười, ghìm ngựa quay đầu đi, nâng tay lên, chỉ về phía Bình Dương, "Toàn quân tạm thời hồi Bình Dương!" Tướng thủ thành thấy Mộ Dung Xung mang binh đi xa, vẫn chưa cường công Trường An, cũng thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần đợi mấy ngày nữa, đại quân của chúng chư hầu cần vương tới Trường An, Trường An liền an toàn. Phượng Hoàng vô dụng, không thể bảo vệ tỷ tỷ bình yên, không thể cứu viện thê tử bình an, chờ đến khi Phượng Hoàng lại tập hợp được chút binh lực, liền cường công Trường An, trả món nợ máu này cho các ngươi! Nhiệt lệ trào ra khỏi khóe mắt, Mộ Dung Xung ngửa mặt lên trời thét lớn, cực kỳ giống như một dã lang đang chờ đợi cắn xé con mồi, "Ngày trở lại Trường An, ta muốn Trường An máu chảy thành sông!" Giờ này khắc này, trong ánh mắt hắn dấy lên hỏa diễm, là lệ khí vĩnh viễn cũng không thể xua tan được. Công nguyên năm 384, Mộ Dung Xung từ Bình Dương khởi binh phản Tần, dẫn quân cùng Hoàng đế Tây Yên Mộ Dung Hoằng tập hợp cùng nhau, cùng đánh tới Trường An của Đại Tần.