"Làm càn!" Tướng sĩ quân Tần gầm lên một tiếng, đã có tư thế muốn rút kiếm hộ chủ. Trừng nhi thản nhiên mỉm cười, khẽ lắc đầu với tướng sĩ quân Tần, nói: "Lời của Mộ Dung Tướng quân nói cũng đúng là sự thật." Dương Lan Thanh kinh hỉ nhìn vào gương mặt Trừng nhi, xem ra con đường sau này, người làm nương như nàng thật sự là không cần lại quan tâm nữa rồi. "Xin hỏi Mộ Dung Tướng quân, bổn cung đã từng xưng đế thành hoàng sao?" Trừng nhi cao giọng hỏi lại, khoanh tay mà đứng, "Từ khi khởi binh đến hôm nay, bổn cung luôn tự cho mình là Công chúa, không bằng Mộ Dung Tướng quân ngươi, sớm đã tự coi mình là thiên tử." "Ngươi!" Mộ Dung Thùy chỉ cảm thấy nghẹn lời khó đáp, hắc nghiêm mặt ngồi trở lại ghế, nói, "Trừng Công chúa, nếu như yến hội hôm nay, chính là muốn trẫm nghe ngươi nói những lời vô nghĩa, không bằng chúng ta vẫn là quyết định cao thấp trên chiến trường đi!" "Xem ra một câu dân chúng quan trọng của Mộ Dung Tướng quân, chính là nói bừa." Trừng nhi lạnh giọng mở miệng, "Ngược lại chính là không sánh bằng long ỷ trong lòng Mộ Dung Tướng quân!" Nói xong, Trừng nhi nghiêm túc nhìn về phía Tạ Huyền, "Hôm nay Tạ Tướng quân cũng nghe thấy, Mộ Dung Tướng quân bất quá là vì tư dục của bản thân, mưu toan lại dấy lên phong hỏa, hãm dân chúng thiên hạ vào chỗ thống khổ cơ cực." Tạ Huyền gật đầu đồng tình, khinh thường nhìn về phía Mộ Dung Thùy, "Giang Bắc Mộ Dung Thùy cũng không có gì ghê gớm! Lúc thế lực không bằng người khác, không tiếc hy sinh thân nữ, hòa thân đến Đại Tấn xa xôi, nay thân nữ không rõ tung tích, sống chết không rõ, thân là phụ thân, nhưng lại không phát binh tìm kiếm, ngay cả cách làm phụ thân trong nhà còn không tốt, nói gì đến chuyện yêu dân như con?" Trừng nhi kinh ngạc liếc mắt nhìn Tạ Huyền một cái, theo bản năng nghiêng mặt nhìn nhìn Dương Lan Thanh đã hiểu ý mà mỉm cười, lời nói này của Tạ Huyền, nhất định là nói theo lời mẫu phi dặn dò! Mộ Dung Thùy siết chặt nắm tay, càng thêm không còn lời để chống đỡ, kết quả hôm nay, rõ ràng là Trừng Công chúa không chiến cũng thắng! Hoặc là, buộc Mộ Dung Thùy hắn làm tổn hại dân chúng thiên hạ, phát động cuộc chiến bất nghĩa này trước, hoặc là, liền buộc Mộ Dung Thùy hắn tự động từ bỏ ngôi vị Hoàng đế, một cái danh "Nhân", đổi lại một thiên hạ thái bình nhất thống! Tiến thêm một bước là bất nghĩa, có lẽ có thể bảo toàn được non sông Giang Bắc, lui một bước là nhân quân, lại trọn đời trở thành thần tử -- thế cục này hắn đã vào tròng, sao có thể toàn thân trở ra? Mộ Dung Thùy âm thầm kinh hãi, ngón tay răng rắc rung động, giữa lấy vò bỏ, nhất định sẽ có mất mát! "Bổn cung đã lường trước, Mộ Dung Tướng quân chính là nhất thời hoa mắt ù tai, mới có lời hồ đồ như vậy." Trừng nhi đột nhiên cất tiếng giảng hòa, tay không tấc sắt chậm rãi đi về phía Mộ Dung Thùy, "Bổn cung thân là Công chúa Đại Tần, cam tâm tình nguyện bỏ qua chí phục quốc, chỉ mong cho dân chúng Tần quốc ở Giang Bắc có một mảnh thiên hạ thái bình -- bổn cung bất quá chính là một nữ tử, còn có thể làm như thế, nói vậy Mộ Dung Tướng quân đường đường là thất thước nam nhi, nhất định cũng không thua kém bổn cung, có phải hay không?" Mộ Dung Thùy oán hận liếc mắt nhìn Trừng nhi một cái, cắn răng nói: "Xin hỏi Trừng Công chúa, ngươi muốn trẫm chấp tay dâng tặng lãnh thổ của tổ tiên cho một người không liên quan sao? Ngươi nói trẫm xuống dười cửu tuyền làm sao đối mặt với liệt tổ liệt tông? Hai chữ bất hiếu, làm sao gánh nổi đây?" Trừng nhi dừng bước chân, nghiêm nghị chỉ vào Nặc nhi ở trong lòng mẫu phi, "Thân chất nhi của bổn cung Tư Mã Nặc, tiểu tự* là Phượng Hoàng, không biết Mộ Dung Tướng quân có còn nhớ, tiểu tự của Phò mã của bổn cung là gì không?" (*Nhũ danh, tên do cha mẹ đặt cho khi sinh ra) "Phượng Hoàng..." Sắc mặt Mộ Dung Thùy càng ngày càng khó coi, nếu như có thể lựa chọn một lần nữa, lúc trước không nên nhìn thấy một câu "Cùng chung giang sơn" mà đến ước hội, thì ra, cái gọi là cùng chung giang sơn, chính là khiến cho hắn dùng hai tay dâng giang sơn cho một đứa nhỏ! Trừng nhi nghiêm nghị đảo qua mọi người trong yến hội, nói: "Công chúa Đại Yên Mộ Dung Yên, là thân mẫu của Nặc nhi, Tề vương Đại Tấn Tư Mã Trừng là sinh phụ của Nặc nhi, trên người Nặc nhi có huyết mạch của Đại Yên, lại có huyết mạch của Đại Tấn, làm người đứng đầu thiên hạ, chẳng lẽ không coi là danh chính ngôn thuận?" Tạ Huyền gật đầu thật mạnh, quỳ xuống trước Nặc nhi đang được Dương Lan Thanh ôm lấy, nói: "Mạt tướng tham kiến tân đế Đại Tấn, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế." Trừng nhi thoải mái mỉm cười, cũng liền quỳ xuống trước Dương Lan Thanh, "Phù Trừng cũng tham kiến tân đế Đại Tần, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!" Tần binh nhìn thấy Công chúa nhà mình đã quỳ xuống cùng hô vạn tuế, lúc trước vốn nghi ngờ một nữ tử sao có thể xưng đế? Nay nhìn thấy Trừng Công chúa tự nguyện nhường bước cho hiền chất tử, tính ra cũng coi như là có quan hệ huyết thống, cho dù Trừng Công chúa làm tân chủ Đại Tần, cũng đã lường trước ngôi vị Hoàng đế này chung quy sẽ là của chất nhi. Huống chi, nếu như Trừng Công chúa thật sự đăng cơ, thiên hạ nhất định sẽ phản khán, đến lúc đó thái bình của Tần quốc lại bị đánh nát, biết thời biết thế, dựa theo Trừng Công chúa, đem loạn thế này kết thúc, cũng có thể hồi hương đoàn tụ cùng thân nhân, cùng chung thái bình. "Vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế --" Tần binh quỳ xuống đất đông thanh hô vạn tuế, thanh thế kéo sang Tấn binh ở bên cạnh, cũng cùng hô vạn tuế đối với Nặc nhi. Nho nhỏ Nặc nhi chưa từng nghe qua tiếng đồng hô kinh tâm động phách như vậy, lúc này sợ hãi khóc rống lên. Dương Lan Thanh vội vàng phất tay áo ý bảo mọi người nhanh chóng im lặng đứng lên, chớ lại kinh hách đến tiểu Hoàng đế, làm tổn thương long thể nho nhỏ của hắn. Trừng nhi cùng Tạ Huyền đứng lên, ánh mắt đồng loạt nhìn qua Mộ Dung Thùy đang nhắm mắt thở dài ở bên cạnh -- hòa hay chiến, chính là muốn đánh cược xem ngươi rốt cuộc là muốn giang sơn, hay là muốn thanh danh? "Không khóc, không khóc." Dương Lan Thanh vừa dỗ dành Nặc nhi trong lòng, vừa thật tự nhiên bước đến vị trí chủ tọa, bình yên ngồi xuống vị trí chủ tọa, nay Giang Nam có Đại Tấn, Giang Bắc có quân Tần, giang sơn của Mộ Dung Thùy bất quá là một nửa Giang Bắc, cho dù muốn đánh trận, cũng không thấy hắn có thể chống đỡ bao lâu. Mộ Dung Thùy bỗng nhiên đứng lên, phát ra một tiếng mỉa mai cười lạnh, "Mộ Dung Thùy ta anh hùng nhất thế, không ngờ hôm nay lại rơi vào một kết cục không chiến thế này, thua là thua, chính là..." Ánh mắt lãnh liệt của Mộ Dung Thùy dừng ở trên người Dương Lan Thanh, "Muốn ta thoái vị cũng được, chẳng qua...Ta tuyệt đối sẽ không dâng cho Tần đế, hay là Tấn đế, cho dù muốn dâng, ta cũng muốn dâng tặng cho tân đế Đại Yên!" "Nghe khẩu khí của Mộ Dung Tướng quân, là muốn thiên hạ này chuyển quốc hiệu thành Yên?" Trừng nhi lạnh nhạt mà cười, nếu đã thắng bước đầu tiên, một chiêu phía sau, liền có thể đi tốt hơn rồi. "Không sai!" Mộ Dung Thùy nghẹn ngào quát lớn, "Tần quốc là túc địch của Đại Yên ta, Mộ Dung Thùy ta thà rằng chết trận, cũng sẽ không lại quỳ trước Tần đế! Luận bối phận Tấn Thái tử Tư Mã Thương Lang vốn là tế tử của ta, thiên hạ sao có đạo lý nhạc phụ đầu hàng trước gia tộc tế tử?" Trừng nhi gật đầu nói: "Lời nói của Mộ Dung Tướng quân là có lý." Nói xong, đưa một ánh mắt cho Dương Lan Thanh, cất cao giọng nói, "Loạn thế này kéo dài trăm năm, hôm nay rốt cuộc có được cơ hội để thiên hạ nhất thống, dân chúng trường an, nếu như Mộ Dung Tướng quân thâm minh đại nghĩa, lùi lại một bước, Đại Tần ta tất nhiên cũng nhường một bước, đổi quốc hiệu Tần." Tạ Huyền hít vào một hơi, như có chút đăm chiêu mà liếc mắt nhìn Dương Lan Thanh một cái, chuyện tới nước này, vì thiên hạ thái bình, người đắc tội với Đại Tấn, vẫn là để hắn đến làm đi. Chỉ thấy Tạ Huyền quỳ xuống đất cúi đầu trước Dương Lan Thanh, nói: "Thỉnh Thái hoàng thái hậu hạ chỉ, đổi quốc hiệu Đại Tấn, thành lập tân triều." "Tạ Tướng quân!" Tướng sĩ Tấn quốc vừa nghe đến những lời này, không ai không thay đổi sắc mặt. Tạ Huyền quỳ thẳng thắt lưng, nói: "Chỉ cần thiên hạ nhất thống, dân chúng yên vui, tân hoàng ngày sau yêu thương chúng dân, lập lại thái bình thịnh thế, không gọi là Đại Tấn, thì có gì đáng ngại? Nếu như dân chúng Tấn quốc cảm thấy Tạ mỗ bán đứng gia quốc, sau khi nhất thống, có thể lấy tính mạng của Tạ mỗ!" Nói xong, Tạ Huyền lại nhìn về phía Mộ Dung Thùy, "Ít nhất, Tạ mỗ cũng sống không uổng phí, một mạng đổi lấy dân chúng trường an, một cái bêu danh đổi lấy thiên hạ yên ổn, Tạ mỗ chết rất có ý nghĩa!" Mộ Dung Thùy không thể không thừa nhận, hôm nay hắn nhất định phải bại, Giang Nam Tấn quốc cũng đã phải thay đổi quốc hiệu để cầu mong nhất thống thiên hạ, dân chúng trường an, hắn chính là Giang Bắc Yên quốc, sao có thể lại tiếp tục chấp nhất? Mộ Dung Thùy hắn chỉ còn một con đường, bỏ qua hoàng quyền nhất thế, cầu thanh danh lưu lại bách thế. Chỉ thấy hắn mệt mỏi đứng dậy, đi về phía Dương Lan Thanh, cách Dương Lan Thanh năm bước chân, đột nhiên quỳ một gối xuống, "Đại Yên Mộ Dung Thùy, quy thuận tân triều, tin rằng tân đế tất nhiên là nhân trì thiên hạ, sẽ không đem dân chúng Yên quốc đuổi tận giết tuyệt!" Chỉ cần có được một câu hứa hẹn của Dương Lan Thanh, bảo vệ hoàng tộc Đại Yên của hắn thái bình, nếu như ngày sau đứa nhỏ này không xứng thành quân vương, hắn lại khởi binh tạo phản, cũng là hợp tình hợp lý! Năm đó có thể nhẫn nhịn bạo Tần hơn mười năm, hôm nay cũng có thể nhẫn nhịn tân triều hai mươi năm, chỉ cần huyết mạch Mộ Dung gia còn tồn tại, liền còn có cơ hội lấy lại long ỷ này! Trừng nhi thở phào nhẹ nhõm, Tạ Huyền cũng thở phào nhẹ nhõm, Dương Lan Thanh mỉm cười với Hứa Thất Cố đứng cách đó không xa. Ngày thiên hạ này thái bình, dân chúng yên vui, cuối cùng cũng đã tới! Dương Lan Thanh hít vào một hơi thật sâu, nói: "Hoàng nhi của ai gia từng được phong Tề vương, nay thiên hạ quy tâm, tứ hải nhất thống, sau này vẫn là nhờ các vị ái khanh đồng lòng tương trợ Nặc nhi, bảo vệ tốt non sông thiên hạ, cho nên, tân tiều không ngại liền mang hiệu -- Tề." "Đại Tề vạn tuế!" Trừng nhi lập tức quỳ xuống đất, Tạ Huyền và Mộ Dung Thùy cùng cúi đầu quỳ xuống đất, tướng sĩ phía sau sợ quấy nhiễu đến tiểu Hoàng đế lúc này vừa bình tĩnh lại một chút, chỉ có thể im lặng quỳ xuống đất, cúi đầu quỳ xuống trước Dương Lan Thanh. Năm đó, Đại Tề khai quốc, ở núi Bát Công, tân hoàng Tư Mã Nặc đăng cơ thành hoàng, đổi thành Trường An năm thứ nhất, sử gọi là Tề thái tổ. Đồng thời, Dương Lan Thanh hạ ý chỉ, Tạ Huyền tổng lĩnh binh mã Giang Nam, là Nhất phẩm Trấn quốc Đại Tướng quân, phong làm An Quốc công, Mộ Dung Thùy tổng lĩnh Yên binh Giang Bắc, là Nhất phẩm Trụ quốc Đại Tướng quân, phong làm Bình Quốc công -- hai người đóng tại Kiến Khang, cùng phụ chính tân hoàng Tư Mã Nặc, binh lực một Nam một Bắc, kiềm chế lẫn nhau, trong triều đình, ít nhất nhất thời sẽ không lại gợn sóng. "Trọng phụ, Nặc nhi còn nhỏ, thân mình vạn nhất có đau bệnh gì, thiên hạ này có thể lại rối loạn." Trừng nhi lặng yên lôi kéo ống tay áo của Hứa Thất Cố, cười nói, "Cho nên Nặc nhi chỉ có thể giao cho người." Mẫu phi nhất định cũng khó bứt ra rời khỏi thành Kiến Khang, có người làm bạn, ít nhất trên cũng bậc thêm trong cung điện kia, sẽ không quá lạnh, cũng sẽ không quá tịch mịch. "Điện hạ..." Hứa Thất Cố ngẩn người, lại nhìn thấy Trừng nhi kiên định mỉm cười gật đầu với hắn. "Giang sơn như họa này, bổn cung sao có thể bỏ qua cảnh đẹp như vậy?" Trừng nhi nói xong, đứng dậy hướng Dương Lan Thanh cười nói, "Mẫu phi, nếu thiên hạ đã định, con muốn..." "Muốn làm cái gì, nương đều nghe theo con." Dương Lan Thanh gật đầu cười, "Con trưởng thành, dù sao phải rời khỏi nương, chính là mỗi tháng trăng tròn, phải nhớ trở về thăm nương, cho dù bên ngoài sơn thủy có đẹp, trong nhà dù sao cũng là ấm áp." Trong lòng Trừng nhi đau xót, chắp tay cúi đầu với Dương Lan Thanh, ánh mắt đã lóe ra lệ quang, "Mẫu phi, con xin cáo lui." "Trừng Công chúa..." Tạ Huyền bỗng dưng gọi một tiếng, "Không biết năm nào tháng nào, mới có thể cùng Công chúa đánh một ván cờ?" Khóe miệng Trừng nhi cong lên, cười nói: "Chờ bổn cung xem đủ núi cao sông lớn, tất nhiên sẽ đến cùng Tướng quân đánh một ván cờ." Nói xong, Trừng nhi xoay người đi, lập tức đi về phía đại trướng. Chính là, cả đời này, ta cũng không muốn đánh cờ cùng ai nữa... Thanh Hà, từng ta nghĩ đến chuyện thành hoàng, nhưng mà thâm cung này, thấm nhuộm quá nhiều những ký ức không tốt, người ở nơi này, khó có được một đêm thật sự an giấc... Những năm qua, quyền mưu đánh cờ, ta đã mệt mỏi, chi bằng phóng ngựa giữa non sông, cùng ngươi mang theo Tuyết Dao tiêu dao giang hồ, chân chính trở thành một gốc ngô đồng thường nhạc, phượng hoàng trường an nhất thế của ngươi... Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Thanh Hà đã sống hơn mười năm trong cung đình, đã đủ rồi, nếu như lại để nàng hãm cả đời trong cung cấm, đối với nàng thật quá mức bất công. Về phần Trừng nhi, từ nhỏ đến lớn, vẫn được Dương Lan Thanh dạy dỗ như một quân cờ, mặc dù Lan Thanh là thật tâm thương nàng, sau này cũng nên để cho nàng được tự do tự tại lựa chọn con đường nàng muốn đi. Phượng hoàng ngô đồng, nhất thế tiêu dao cả đời trường an, tốt hơn so với việc phải ở trong cung cấm dùng thời gian ấm áp nhất để đánh cờ đến già. Chuyện xưa đến đây, mười một khúc đã tấu xong, hai khúc cuối cùng, chính là muốn nhìn xem mỗi một chú phượng hoàng tìm được ngô đồng của chính mình rồi sẽ sống như thế nào?