"Mở cửa, bổn cung muốn một mình đi ra ngoài gặp Mộ Dung Thùy một hồi!"

Tư Mã Yên đột nhiên ra quân lệnh, làm cho Trương Linh Tố đang ở trong tiểu các trên thành lâu trong nháy mắt thay đổi sắc mặt, nay ngoài thành đều là Yên quân liệt trận, Tư Mã Yên một mình cưỡi ngựa đi ra ngoài, làm sao còn đường sống?

"Linh Tố, để tiểu cô cô đi đi, nàng sẽ không có việc gì." Mộ Dung Yên vội vàng kéo ống tay áo của Trương Linh Tố, "Có thể một mình làm lui địch, cũng không chỉ có một mình ta."

"Ngươi...Các ngươi là có chuyện gì gạt ta đúng không?" Trương Linh Tố lo lắng vạn phần mà đẩy cửa sổ nhỏ ra, nhìn Tư Mã Yên một mình cưỡi ngựa ra khỏi cửa thành, dừng ngựa dưới thành, bình tĩnh nhìn Yên quân cách trăm bước bên ngoài kia.

Cửa thành Đồng Quan đóng chặt, Tư Mã Yên đã không còn đường lui.

Mộ Dung Yên hít vào một hơi, nhìn bóng dáng của Tư Mã Yên, "Nếu không có chuẩn bị chu toàn, tiểu cô cô đương nhiên sẽ không làm việc mạo hiểm như vậy, ngươi nhất định là hiểu rõ hơn ta."

"Yên nhi..." Trương Linh Tố vội vàng cầm lấy trường cung trong tiểu các, lắp tên, trăm ngàn lần không thể để cho người ta thương tổn nàng!

Mộ Dung Thùy và Mộ Dung Vĩnh đứng cùng nhau, từ xa xa nhìn Tư Mã Yên ở dưới thành Đồng Quan.

Mộ Dung Thùy nghi hoặc nói: "Tấn công chúa mày một mình cưỡi ngựa đứng dưới thành, rốt cuộc muốn làm gì?"

Mộ Dung Vĩnh cười lạnh nói: "Chính là một nữ tử thôi, có gì đáng sợ?"

Tuy rằng Mộ Dung Thùy cũng đồng ý với ý tứ của Mộ Dung Vĩnh, chính là luôn cảm thấy Tư Mã Yên công khai dừng ngựa dưới thành, dù sao cũng không phải đơn giản như vậy.

"Toàn quân công thành! Thề phải bắt lấy Đồng Quan!" Mộ Dung Vĩnh không đợi Mộ Dung Thùy lên tiếng, đột nhiên phất tay ý bảo đại quân Tây Yên thúc ngựa tiến lên phía trước.

"Hoàng thượng, chúng ta có cùng tấn công hay không?" Phó tướng bên cạnh Mộ Dung Thùy gấp giọng hỏi.

Mộ Dung Thùy lo lắng Tư Mã Yên sẽ có quỷ kế gì đó, chính là lắc lắc đầu, nói: "Để cho quân Tây Yên làm tiên phong, nhìn xem trong hồ lô của Tư Mã Yên này rốt cuộc bán thuốc gì?"

Tư Mã Yên nhìn thấy Mộ Dung Thùy án binh bất động, thở phào nhẹ nhõm, bỗng nhiên xoay người xuống ngựa, hung hăng quất con ngựa một roi, tung vó ngựa hướng về phía thiên quân vạn mã của Tây Yên.

"Phó tướng ở đâu?" Tư Mã Yên ngửa đầu vẫy tay một cái với vị Tướng quân oai nghiêm trên đầu tường thành.

"Dạ!" Vị Tướng quân oai nghiêm trên đầu tường thành thả một sợi dây thừng xuống, "Công chúa nhanh chóng nắm lấy! Mạt tướng kéo người lên!"

"Hảo!" Tư Mã Yên gật gật đầu, đem dây thừng vòng ba vòng quanh người, ý bảo vị Tướng quân oai nghiêm kia kéo nàng lên đầu tường.

Vị Tướng quân oai nghiêm kia kéo chặt dây thừng, đem Tư Mã Yên kéo lên trên đầu tường.

"Yên nhi cẩn thận!" Trương Linh Tố đột nhiên gọi một tiếng, mũi tên thế nhưng rời cung, một mũi tên bắn trúng ngay kỵ binh Tây Yên đang chuẩn bị làm tổn thương Tư Mã Yên.

Tư Mã Yên cười cười, chỉ cảm thấy trong lòng bỗng nhiên đau đớn một trận, hô hấp trở nên có chút không thông, nàng biết, lúc này đây, nàng đã tổn hao không ít tâm thần, một trận chiến hôm nay, hy vọng có thể đổi lấy mấy ngày bình an, hoặc là...Đổi lấy kết quả mà nàng rất mong muốn kia.

Tư Mã Yên nén đau quay đầu nhìn xuống kỵ binh Tây Yên chạy vào vòng mai phục, cất giọng hô to: "Cung thủ?"

"Dạ!"

"Bắn tên!" Tư Mã Yên quyết đoán hạ lệnh, chỉ cảm thấy thân mình bị hung hăng siết chặt, rốt cuộc được vị Tướng quân oai nghiêm kia kéo lên đầu tường.

Tần binh ở Đồng Quan bỗng nhiên từ trên đầu tường đồng loạt nâng hỏa tên, nhắm ngay dưới chân kỵ binh Tây Yên, một trận loạn bắn.

"Vút! Vút! Vút..."

Thanh âm dây cung liên tục vang lên, chính là bắt đầu biển lửa!

Chỉ thấy mũi tên cắm xuống đất, những vò rượu chôn dưới đất đồng loạt phát ra những tiếng vang nhỏ, tiêu thạch* và rượu gặp lửa, nhất thời nổ mạnh, làm cho những kỵ binh Tây Yên chạy phía trước rơi vào cảnh tượng "Người ngã ngựa đổ"!

(*Tên một thứ khoáng vật màu trắng láng, dùng chế thuốc nổ.)

"Yên nhi!" Trương Linh Tố bước nhanh chạy lên lầu các, đem Tư Mã Yên ôm vào trong lòng, nhìn gương mặt trắng bệch của nàng, "Sao ngươi có thể mạo hiểm như vậy?"

Tư Mã Yên thản nhiên cười nói: "Nếu ta không một mình ra khỏi thành, làm sao có thể khiến Mộ Dung Thùy ngờ vực ta có ám chiêu, không dám liều lĩnh?" Nói xong, Tư Mã Yên nghiêng mặt nhìn về phía Mộ Dung Yên, "Ngươi xem, Thanh Hà, tiểu cô cô cũng giống như ngươi, có thể một mình đẩy lui vạn quân."

"Thanh Hà tự thấy không bằng." Mộ Dung Yên hổ thẹn cúi đầu, chậm rãi đi tới, vừa đỡ cái bụng nhô ra, vừa chỉ vào một mảnh nhân mã cùng lửa cháy hỗn loạn dưới thành, "Tiểu cô cô, Thanh Hà cả gan, muốn vì tiểu cô cô mà dệt hoa trên gấm một hồi."

"Nga?" Tư Mã Yên hít vào mấy hơi thật sâu, ngã vào trong lòng Trương Linh Tố, "Ta đây liền mong chờ."

Mộ Dung Yên gật đầu mỉm cười, "Rượu và tiểu thạch ở Đồng Quan dù sao cũng hữu hạn, chỉ có Mộ Dung Thùy nghi ngờ tiểu cô cô, không dám liều lĩnh, mới có thể ngăn trở kỵ binh Tây Yên tiến lên, nếu như, lại thêm vài lần nổ nữa, nhất định sẽ có lúc khiến cho ngựa muốn chạy thoát." Nói xong, Mộ Dung Yên phất tay nói, "Ném pháo!"

"Dạ!"

Vài tên tiểu tốt trong tay cầm pháo xông lên đầu tường, châm ngòi, ném xuống dưới thành, con ngựa vốn đã bị lửa cháy làm cho hoảng sợ, nay lại nghe thấy tiếng pháo nổ lớn, nhất thời giống như nổi điên mà quay đầu phóng về phía đại quân của Mộ Dung Thùy --

"Thanh Hà, hảo kế!" Tư Mã Yên gật đầu tán thưởng.

Trương Linh Tố kinh hồn chưa định nhìn hai nữ tử trước mắt, tuy rằng đều là nữ tử gầy yếu, nhưng ở trên chiến trường hợp lại cùng mưu tính, còn hơn xa thiên quân vạn mã!

Mộ Dung Yên nhìn thế công của Tây Yên ở dưới thành nhất thời tan rã, thở phào nhẹ nhõm, nhìn từ xa xa Mộ Dung Thùy không thể không thu binh, trọng chỉnh trận thế.

Hoàng thúc, lần này ngươi chịu thiệt, cũng nên để cho Đồng Quan bình yên mấy ngày.

Tư Mã Yên lấy lại nhịp thở, vươn tay nắm lấy cánh tay Mộ Dung Yên, "Thanh Hà, Tần Yên giao chiến, là chuyện Trừng nhi không tránh được, cũng là chuyện ngươi không tránh được, nếu như..."

"Thiên hạ nhất thống, không tránh khỏi đổ máu...Giang Bắc, Thanh Hà không tránh được thế lưỡng nan, ngày sau ở Giang Nam, tiểu cô cô cũng là không tránh được thế lưỡng nan." Mộ Dung Yên quay đầu bình tĩnh nhìn Tư Mã Yên, "Ta chỉ hy vọng, ngày thái bình có thể đến sớm một chút..."

"Mặc kệ đến sớm, hay là đến trễ, việc giết người này, từ hôm nay trở đi, giao cho Trương Linh Tố ta." Trương Linh Tố bỗng nhiên mở miệng, nháy mắt cười với hai người các nàng, "Chuyện xuống Địa ngục, để ta đến làm, các ngươi ai cũng không cho phép tranh lấy."

Tư Mã Yên cùng Mộ Dung Yên cảm kích hiểu ý mỉm cười với Trương Linh Tố, có vài lời cảm tạ, đặt ở trong lòng, còn hơn nói ra miệng hai tiếng "Cám ơn".

Mộ Dung Thùy chịu thiệt không cam lòng từ xa xa liếc nhìn ba nữ tử trên đầu tường một cái, trong loạn thế, ai nói nữ tử không bằng nam tử? Ba người này hợp tác cùng nhau, đủ để khiến cho nam nhi bảy thước như hắn cũng cảm thấy kinh hãi.

"Mộ Dung Thùy, vì sao vừa rồi ngươi không xuất binh? Ngươi có biết, một vạn kỵ binh tiên phong của trẫm, hôm nay toàn bộ trọng thương quay về!" Mộ Dung Vĩnh thở hổn hển tức giận quát lớn.

Mộ Dung Thùy lắc đầu nói: "Xuất binh cũng là bại, hôm nay chúng ta đều quá xem nhẹ mấy người phụ nhân này, chính là, thất bại như hôm nay, sẽ không có lần thứ hai!" Hờ hững ghìm ngựa hồi doanh, Mộ Dung Thùy âm thầm suy nghĩ, hy vọng Hậu Tần Diêu Trường có thể chống đỡ thêm một đoạn thời gian, để hắn công phá Đồng Quan, nếu không sau khi trừ được đại họa Hậu Tần, Trừng Công chúa quay lại, bốn người kết hợp, Giang Bắc này rốt cuộc là giang sơn của ai, liền cũng thành chuyện xấu.

Thấy kỵ binh Tây Yên rải rác hồi doanh, Tư Mã Yên mỉm cười thắng lợi, quân Yên mất đi một vạn thiết kỵ tiên phong này, Trừng nhi trở về, khi chính diện giao phong, cũng có thể ít đi một chút hiểm trở.

Xem như người làm tiểu cô cô như nàng, đưa cho Trừng nhi một phần lễ vật.

Cùng lúc đó, Trừng nhi tiếp tục mang binh công thành dựng trại, thiết kỵ Đại Tần lại xuất hiện ở Giang Bắc. Hậu Tần Diêu Trường không ngờ Trừng Công chúa đang lúc giao tranh ác liệt cùng quân Yên, lại dám thay đổi mũi nhọn, thiết kỵ đạp lên sơn hà của Hậu Tần hắn!

Trong vòng một tháng ngắn ngủi, Trừng Công chúa đem Đại quân của Hậu Tần ép đến một tòa thành cuối cùng trong quận – thành An Định.

Diêu Trường lên đầu thành dõi mắt nhìn Trừng Công chúa khởi doanh ngoài thành nơi xa xa, mật thám phái đi thăm dò giờ khắc này hồi báo, tuy rằng Trừng Công chúa công phá không ít thành trì của Hậu Tần, nhưng không có chia lực lượng để trú đóng, chính là điên cuồng truy bắt diệt trừ quân Hậu Tần, đem toàn bộ bọn họ đền bức đến thành An Định.

"Nữ nhân quả nhiên chính là nữ nhân, dụng binh lỗ mãng như vậy!" Diêu Trường nghe được mật thám hồi báo, sợ hãi trong lòng đều tiêu tán, còn nghĩ rằng Trừng Công chúa nàng là nhân vật lợi hại gì, thì ra hoàn toàn không hiểu đạo lý dụng binh, vất vả công thành như vậy, nhất định là quân lương và vật dụng mang theo không còn quá nhiều, Diêu Trường hắn chỉ cần trú đóng trong thành An Định không ra, nhất định có thể làm cho Trừng Công chúa không có lương thực mà lui binh.

Đến lúc đó sĩ khí quân Tần tụt xuống, hắn mang binh đánh ra khỏi thành An Định, đánh cho Trừng Công chúa trở tay không kịp, những thành trì bị công phá mấy ngày nay, nhất định cũng có thể lấy lại toàn bộ!

"Toàn thành thủ bị, không nghênh chiến! Kẻ nào dám vọng động, giết không tha!" Diêu Trường quyết định chủ ý, liền hạ hoàng mệnh.

Doanh trướng dựng xong, Trừng nhi liền mang binh liệt trận dười thành An Định, nhìn lên Diêu Trường trên đầu tường mà quát mắng khiêu chiến.

Diêu Trường nhẫn nhịn không đáp lời, đóng chặt cửa thành, hoàn toàn không có ý định ứng chiến.

Khóe miệng Trừng nhi mỉm cười, thúc ngựa mang binh hồi doanh, câu đầu tiên nói ra khi xuống ngựa, chính là: "Binh mã của Hứa đại nhân đến đâu rồi?"

"Dựa theo bồ câu Hứa đại nhân gởi đến, chỉ sợ còn cần tròn bảy ngày nữa mới có thể đến thành An Định." Tiểu tướng chắp tay trả lời.

Trừng nhi gật đầu cười nói: "Vậy một ngàn tướng sĩ tiên phong các ngươi ở đây mà hảo hảo mà thảnh thơi bảy ngày ngày, bổn cung khẳng định, lão tặc Diêu Trường này, quyết không dám dễ dàng ra khỏi thành." Nói xong, Trừng nhi lại nhìn nhìn doanh trướng quân doanh, "Các ngươi ở quân doanh càng vui vẻ, bọn họ lại càng không dám đánh ra, nhớ kỹ chưa?"

"Dạ!"

"Mọi chuyện dựa theo kế hoạch mà làm, nhanh chóng phân phó hoả đầu quân làm nhiều bánh bao một chút, những tướng sĩ khác đều tự cho ngựa của mình ăn no, ăn uống no đủ, hảo hảo ngủ vài canh giờ, tối nay theo bổn cung rời doanh!" Trừng nhi biết Diêu Trường đã trúng kế, nàng cố ý giả vờ như quân binh chiếu đấu mệt mỏi, chính là vì muốn làm cho Diêu Trường đóng cửa ngừng chiến.

Thành trì mà nàng thật sự muốn có, cũng không phải là thành An Định! -- kế sách không thành này, cầu mong chính là một hòn đá ném trúng hai chim.

Sử viết, cuối hạ năm đó, Trừng Công chúa mang theo tám ngàn thiết kỵ Đại Tần, đi đường vòng bôn tập quận Bình Dương của Tây Yên.

"Phượng Hoàng, ta đã trở về, bắt đầu từ quận Bình Dương, hoàn thành những chuyện ngươi nên hoàn thành để cho Thanh Hà nhìn thấy đại nghiệp chỉnh trọng non sông." Trong lòng Trừng nhi thoáng đau xót, cho dù không có tình cảm phu thê với Mộ Dung Xung, ở quận Bình Dương này, trước đây Mộ Dung Xung đối với nàng, dù sao là tốt.

Trừng Công chúa từng là thê tử của Thái thú Bình Dương Mộ Dung Xung, từng ở Bình Dương luyện binh hai năm, địa hình nơi này nàng thật sự là rất quen thuộc. Khi tám ngàn thiết kỵ Đại Tần xuất hiện ở quận Bình Dương của Tây Yên, kẻ khiếp sợ không chỉ có kình địch Diêu Trường vừa nhận được chiến báo, Mộ Dung Vĩnh cùng Mộ Dung Thùy, mà còn có tiểu cô cô vừa mừng vừa sợ đang đứng trên đầu tường thành Đồng Quan -- Tư Mã Yên.

"Trừngnhi, ngươi quả nhiên đã trưởng thành, một kế này, thật sự là ngay cả tiểu cô côcũng không có nghĩ đến!"