Thời gian trôi nhanh, bất luận ở Giang Bắc Trừng Công chúa lại đánh thắng bao nhiêu trận, thời cơ mà Tát Tát chờ đợi rốt cuộc cũng đã đến.

Đại quân Thổ Dục Hồn lặng yên trải rộng Giang Nam Tấn quốc, Tát Tát tự tin đã có đủ năng lực để giết chết vương triều Tư Mã, ngày thanh minh Hoàng đế tế thiên, không thể nghi ngờ là thời cơ tốt nhất để nàng xuống tay!

Tư Mã Thương Lang chết đi, trên danh nghĩa Tư Mã Thương Tâm chính là huyết mạch cuối cùng của Tư Mã Diệp, cho dù không thể làm nữ hoàng, Khánh nhi cũng coi như là người cùng huyết thống gần nhất với Hoàng gia. Tư Mã Diệp chỉ cần hạ chiếu ban ngôi vị Thái tử cho Khánh nhi, có cái gọi là danh chính, cho dù quan viên triều đình gây trở ngại, Tát Tát nàng cũng có thể nhất hô bá ứng*, để cho tướng sĩ Thổ Dục Hồn xung quanh khởi binh bức cung, cưỡng bức Tư Mã Diệp nhường lại ngôi vị Hoàng đế.

(*Trên dưới một lòng, đoàn kết nhất trí, người người đều hưởng ứng làm theo)

Mọi chuyện đều nằm trong lòng bàn tay của Tát Tát, nàng nghĩ không ra, còn có sai xót gì có thể xảy ra? Cho dù là nam tử Tạ Uyên nàng từng lo lắng lúc trước, nàng cũng đã đặc biệt hạ thủ dụ cho Tâm nhi, nếu như hắn chạm vào chuyện trong cung, cấm vệ trong cung, tất cả Tâm nhi đều có thể điều động, đủ để khiến cho Tạ Uyên vạn tiễn xuyên tâm ngay tại chỗ.

Nhưng mà, một đường Tát Tát đi theo Tư Mã Thương Lang đến miếu Phó Tông tế thiên, trái tim một khắc cũng không bình tĩnh được, rõ ràng là đã chuẩn bị mọi chuyện, nàng luôn cảm thấy có chút bất an.

Chắc chắn sẽ được việc!

Tát Tát nhìn Tư Mã Thương Lang mặc long bào đi xuống ngự liễn*, khẳng định mưu kế của mình, đôi mắt lạnh lùng nhìn Tư Mã Thương Lang từng bước lại từng bước đi về phía cái chết --

(*Xe kéo của nhà vua)

Trên những bồ đoàn* trong tông miếu có châm độc, chỉ cần Tư Mã Thương Lang quỳ lên, không đến một khắc, nhất định sẽ trúng độc bỏ mạng!

(*Những miếng đệm để quỳ trong chùa miếu)

Khóe miệng Tát Tát cong lên, bỗng nhiên nhéo vào bản thân một chút, đau đớn làm cho nàng ẩn ẩn như mang lệ, màn diễn này, cho dù là khóc không được, nàng cũng phải làm cho bản thân mang lệ diễn cho hoàn thành.

Tông miếu trang nghiêm, bách quan cùng quỳ xuống, nơi Hoàng thành nguy nga, thiên tử Đại Tấn đã ngủ đông hồi lâu, một ngày này, rốt cuộc cũng đã đến lúc giải thoát cho hắn.

Tạ Uyên đột nhiên mang binh xâm nhập vào tẩm cung của Tư Mã Diệp, giờ khắc này Tư Mã Diệp khí định thần nhàn nhìn vẻ mặt mang sát khí của Tạ Uyên, lạnh giọng hỏi: "Đến lúc trẫm phải đi rồi sao?"

"Tử Triệt huynh, quả thật nên rời đi rồi." Tạ Uyên chắp tay cúi đầu, lập tức phân phó, "Nhanh chóng dựa theo kế hoạch mà vây lấy đại điện, hôm nay mọi thứ thuộc về Hoàng thượng, nên lấy lại rồi!"

"Dạ!"

Tướng sĩ kích động cúi đầu, nghe lệnh lui xuống, cung biến đã chuẩn bị hồi lâu, rốt cuộc muốn bắt đầu rồi.

Tư Mã Diệp hài lòng đứng lên, đi đến bên cạnh Tạ Uyên, nâng tay đặt lên đầu vai của hắn, nghiền ngẫm nói: "Trẫm quả thật sẽ nhớ kĩ, trẫm vĩnh viễn luôn là Tử Triệt huynh của ngươi, Tạ Uyên huynh, nam nhi chúng ta sao có thể để cho hai nữ nhân làm cho hủy đi mọi thứ? Ngươi nói, có phải hay không?"

Trong lòng ta, ngươi vĩnh viễn chỉ có thể là Tử Triệt huynh, phải nhớ cho kĩ!

Lúc trước khi cung biến, Tạ Uyên nói một câu này, không phải là nói lời vô ích. Ngày đầu tiên Tư Mã Diệp bị nhốt, ban đêm Tạ Uyên liền tiến vào nơi giam cầm trong cung, thương lượng cùng Tư Mã Diệp việc đoạt cung.

Mặc dù Tạ gia đã rời khỏi quan trường, dù sao cũng là cận thần của Tư Mã gia, nghe nói Tư Mã Diệp đột nhiên thoái vị, tất nhiên cũng khiếp sợ không nhỏ. Tạ Uyên mang thủ dụ của Tư Mã Diệp âm thầm gặp thúc phụ Tạ An, cùng Tạ An thiết lập ra một cái cục trong cục.

Lúc trước Tạ Huyền mang binh rời xa Kiến Khang, từng oán trách đệ đệ Tạ Uyên quên nguồn quên gốc, khi biết Tư Mã Diệp thoái vị, vốn định mang binh tiến vào Kiến Khang cần vương, sau đó lại nhận được phong thư do Tạ An tự tay viết, mới biết mọi chuyện Tạ Uyên làm, chỉ vì bảo vệ giang sơn trăm năm của Tư Mã gia. Một mặt là đại quân Thổ Dục Hồn Tát Tát âm thầm dẫn vào, một mặt là Tạ Huyền đã sớm bố binh các nơi trọng yếu ở Giang Nam, chỉ cần hôm nay đoạt cung thành công, hắn liền mang binh bình định loạn ở Giang Nam thay Tư Mã Diệp!

Nếu hỏi Tạ Uyên vì sao phải làm phản mẫu tử Tát Tát, chỉ là vì Tư Mã Yên? Cũng không hẳn, đối với Tạ tam công tử mà nói, một nam nhân kiêu ngạo, là không thể chấp nhận hai nữ tử ương ngạnh đè trên đầu mà quát tháo sai bảo -- thiên hạ là thiên hạ của nam nhi, làm sao có thể chấp nhận để cho nữ tử điên đảo âm dương?

Vì thế, từ một khắc kia khi kinh hãi biết được Tư Mã Thương Tâm không phải là thân nữ của Tư Mã Diệp, Tạ Uyên liền bắt đầu nghĩ đến lối thoát sau này, hơn nữa Tư Mã Yên bị ép buộc uống rượu độc, chính mình lại bất lực, Tạ Uyên càng thêm kiên định, cho dù Tư Mã Yên diễn trò, Tạ Uyên hắn cũng muốn làm phản mẫu tử này!

Tạ Uyên cười nói: "Những thứ thuộc về Hoàng thượng, không ai có thể đoạt được."

Tư Mã Diệp buồn bã thở dài, nói: "Nhưng mà, Lan Thanh chung quy cũng không tránh khỏi độc thủ của Tát Tát!"

Tạ Uyên chắp tay nói: "Trải qua một chuyện này, trong lòng Hoàng thượng hiểu được, ai mới là thân nhân là được rồi. Có một số người, mệnh chưa đến lúc tuyệt, làm sao có thể chết được? Ví dụ như trưởng Công chúa Tư Mã Yên và cốt nhục của Hoàng thượng Trừng Công chúa."

Tư Mã Diệp quay đầu nghiêm túc nhìn Tạ Uyên, nói: "Tạ Uyên, trẫm hy vọng lúc này đây, ngươi không lừa trẫm!"

Tạ Uyên thản nhiên chống lại ánh mắt của Tư Mã Diệp, nói: "Vi thần từng âm thầm điều tra năm tháng Trừng Công chúa sinh ra, ghi lại trong Tần cung, nàng là Công chúa sinh non, tính ngày, tám chín phần mười là cốt nhục của Hoàng thượng. Huống chi," Tạ Uyên nâng ngón tay chỉ vào tóc mai, "Tóc mai bên trái bạc trắng là nhất mạch tướng thừa* của Hoàng thượng, Hoàng thượng có, trưởng Công chúa có, Trừng Công chúa cũng có, những thứ này làm sao có thể gạt người được?"

(*Kiểu di truyền)

Tư Mã Diệp nghe được trong lòng đại ấm áp, cười nói: "Nếu như vậy, chờ Giang Bắc nhất thống, nữ nhi này của trẫm chẳng phải là sẽ dâng nửa giang sơn cho trẫm, để cho trẫm hoàn thành đại nghiệp nhất thống thiên hạ này?"

Tạ Uyên gật đầu nói: "Dựa vào khả năng của Trừng Công chúa, trí tuệ của trưởng Công chúa, bắt được Giang Bắc, chỉ là vấn đề thời gian." Thoáng ngừng, Tạ Uyên lại nói, "Lần này vi thần không chỉ điều tra được ngày sinh của Trừng Công chúa, còn điều tra được một chuyện thần kỳ, Hoàng thượng nghe xong, nhất định sẽ vui mừng."

"Chuyện gì?"

"Lúc trước Trữ phi nương nương tuy rằng người ở Tần cung, nhưng mà cả đời Phù Kiên lại chỉ sủng hạnh nàng duy nhất một lần." Tạ Uyên cũng cảm thấy có chút bất khả tư nghị, "Có thể làm cho đế vương cả đời chỉ chạm vào mình một lần, lại rất tín nhiệm, Trữ phi nương nương quả nhiên không phải là nữ tử bình thường."

"Một lần?" Tư Mã Diệp không khỏi hít vào một hơi, nghĩ đến từng chút từng chút khi hắn và Lan Thanh gặp lại nhau, thất vọng trong mắt Lan Thanh, giờ khắc này, Tư Mã Diệp chỉ cảm thấy trong lòng vừa đau lại vừa ấm.

Người có con, không thể không cho con một dánh phận chính đáng, không thể không hầu hạ Phù Kiên, Lan Thanh là cực kỳ yêu thương Tư Mã Diệp hắn, mới có thể hao hết tâm lực mà cự tuyệt tác cầu của Phù Kiên ngày sau, bảo toàn cốt nhục của nàng cùng Tư Mã Tử Triệt hắn!

Một mảnh thâm tình này, hắn thế nhưng lại cô phụ! Thế nhưng lại lần nữa cô phụ thâm tình của Lan Thanh, thậm chí còn làm hại mẫu tử các nàng lang bạc kỳ hồ*, sinh ly tử biệt!

(*Nghĩa gốc: Con sói giẫm lên miếng vải buộc ở cổ của nó, chỉ tình trạng lúng túng, vương mắc, không có tiến triển. Nghĩa biến đổi: Đa phần được hiểu là tình trạng lang thang, không ổn định, nay đây mai đó.

Tư Mã Diệp cảm thấy hối tiếc, không khỏi nắm chặt tay nói: "Tạ Uyên, hôm nay sau khi cung biến, trẫm muốn ngươi đi làm một chuyện!"

Tạ Uyên lại cười nói: "Trên dưới Tạ gia chỉ vì Tư Mã hoàng thất mà cúc cung tận tụy, chỉ cần Hoàng thượng phân phó, cho dù Tạ Uyên có mất mạng, cũng sẽ hoàn thành hoàng mệnh!"

Tư Mã Diệp vội vàng lắc đầu nói: "Trẫm không cần tính mạng của ngươi, trẫm biết, ngươi vẫn thích Yên nhi, trẫm còn nhớ rõ lúc trước đã từng hứa với ngươi, trẫm đoạt cung thành công, liền chọn ngươi làm Phò mã của Yên nhi!"

Tạ Uyên lập tức quỳ xuống đất nói: "Tạ ơn ân điển của Hoàng thượng!"

Chỉ cần có được Tư Mã Yên, liền tương đương với có được bảo vật hộ mạng! Ngày sau Dương Lan Thanh trở về, cho dù có truy cứu chuyện hắn từng làm thương tổn Trừng Công chúa như thế nào đi nữa, nàng cũng không lấy được mạng của Tạ Uyên hắn!

Tiến lui đã bình yên, Tạ Uyên không khỏi giãn chân mày mà cười thầm.

Tư Mã Diệp nhìn xuống Tạ Uyên, nói: "Quân vô hí ngôn, trẫm vĩnh viễn nhớ rõ những gì trẫm đã hứa với ngươi!"

Tạ gia ai có thể tin, ai có thể dùng? Lúc này đây, Tư Mã Diệp hắn đã nhìn thấy rõ ràng! Tạ Uyên có thể làm phản mẫu tử Tát Tát, chưa đề cập đến có bao nhiêu phần là vì Yên nhi, chỉ một điểm phản cốt này, liền không phải là một thần tử có thể làm cho hắn cả đời yên tâm! Cho nên, việc điểu tẫn cung tàng, Tư Mã Diệp hắn vẫn là phải làm!

"Tạ Uyên, chờ đến khi đại cục Tấn quốc yên ổn xuống, thay trẫm đi đón Yên nhi cùng Trừng nhi trở về." Tư Mã Diệp xoay người đi, lành lùng nở nụ cười, chỉ cần Tạ Uyên đi ra khỏi thành Kiến Khang, hắn nhất định phải làm cho Tạ Uyên rốt cuộc không thể quay về Kiến Khang được!

Tư Mã Diệp hắn đã sai lầm rất nhiều, lúc này đây, không thể chấp nhận thêm một sai lầm nào nữa!

"Dạ!" Tạ Uyên cúi đầu cười lạnh, mọi chuyện như thường, Yên nhi, kiếp này liền chờ ngươi trả lại cho ta những thứ ngươi đã nợ ta!

"Hoàng thượng giá lâm --"

Thanh âm của nội thị đột nhiên vang lên làm cho Tư Mã Thương Tâm mang binh đứng ở trong điện cả kinh, Tư Mã Thương Lang không có khả năng trở về, mẫu hậu tuyệt đối sẽ không làm ra sơ xót, đột nhiên truyền báo Hoàng thượng giá lâm, rốt cuộc là ai?

Tư Mã Thương Tâm nhìn lại, chỉ thấy Tạ Uyên đi theo phía sau Tư Mã Diệp, bước nhanh vào đại điện.

"Ngươi..." Tư Mã Thương Tâm nghi hoặc liếc mắt nhìn Tạ Uyên một cái, bỗng nhiên hiểu được mọi chuyện, lập tức giơ cao thủ dụ của Tát Tát nói, "Người tới, nhanh chóng bắt lấy Phò mã!"

Cấm vệ hai bên, thế nhưng vẫn không nhúc nhích, rõ ràng tất cả đều là người của Tạ Uyên.

Tạ Uyên lạnh lùng nhìn Tư Mã Thương Tâm, "Tâm nhi, thiên hạ là của nam nhân, ngươi cùng mẫu hậu của ngươi không nên quản quá nhiều."

"Ngươi..." Đôi mắt Tư Mã Thương Tâm đỏ lên, chỉ cảm thấy trái tim thắt lại đến cực hạn, giống như bất kỳ lúc nào cũng có thể vỡ thành ngàn mảnh, "Mẫu hậu tha cho ngươi nhiều lần như vậy, ta đối với ngươi một mảnh thật..."

"Nhưng mà các ngươi cũng đã chà đạp lên rất nhiều thứ của ta." Tạ Uyên nâng tay lên, ý bảo tướng sĩ bắt lấy Tư Mã Thương Tâm, "Tâm nhi, tình nghĩa phu thê chúng ta, cũng nên chấm dứt rồi."

"Làm càn, các ngươi dám chạm vào bổn cung!" Tư Mã Thương Tâm tức giận quát lớn, tuy rằng giờ khắc này ở trong cung, đã không còn người nàng có thể dùng, nhưng mà thân phận này, chính là vẫn còn có chút hữu dụng, "Tạ Uyên, ngươi đừng quên, trong bụng của ta còn có hài tử của ngươi!"

"Hài tử?" Nét tươi cười trên gương mặt Tạ Uyên cứng đờ, chậm rãi đi tới trước mặt Tư Mã Thương Tâm, "Hảo Tâm nhi của ta đã muốn thay đổi, đứa nhỏ này, không nên có mẫu thân giống như ngươi vậy."

Nước mắt lạnh lẽo của Tư Mã Thương Tâm trào ra nơi hốc mắt, "Tạ Uyên! Mắt của ta nhất định là bị mù, mới có thể đem một mảnh chân tình giao cho tên tiểu nhân thay đổi thất thường như ngươi!"

"Tội khi quân, ngươi đã là tử tội, niệm tình Khánh nhi, ta giữ lại một mạng cho ngươi." Tạ Uyên nói xong, xoay mặt qua, cung kính cúi đầu với Tư Mã Diệp đã ngồi trên long ỷ, "Thỉnh Hoàng thượng ban cho vi thần một ân điển, giữ lại một mạng của Tư Mã Thương Tâm, vi thần chắc chắn sẽ cho Hoàng thượng một cái công đạo!"

"Chuẩn tấu." Tư Mã Diệp hờ hững nhìn Tư Mã Thương Tâm, muốn hắn thừa nhận chuyện những năm qua, hắn nuôi con của người khác nhiều năm như vậy, thể diện đế vương của hắn còn để ở đâu? Nếu như Tạ Uyên đã cho hắn một bậc thang này, hắn tất nhiên sẽ biết thời biết thế, đi một bước này.

"Tạ Uyên, ngươi muốn làm gì?" Tư Mã Thương Tâm đã là tuyệt vọng, nhìn nam tử mà bản thân dụng tâm yêu thương nhiều năm qua, giờ khắc này, mới phát hiện thì ra chưa từng hiểu được hắn.

Tạ Uyên xoay người lại, không đợi Tư Mã Thương Tâm phản ứng, Tạ Uyên đã hung hăng đá một cước vào bụng Tư Mã Thương Tâm.

Đau đớn làm cho Tư Mã Thương Tâm phát ra một trận kêu thảm khiến cho người ta sợ hãi, trong nháy mắt ống quần đã bị sắc máu đỏ tươi nhuộm hồng, chỉ thấy sắc mặt của nàng trắng bệch mà ngã xuống, toàn thân run run co thành một đoàn, cắn chặt hàm răng, lại nhịn không được phát ra kêu rên.

Tạ Uyên không muốn lại liếc nhìn nàng thêm nữa, quay đầu nói: "Hoàng thượng, vi thần đã thi gia pháp."

"Làm khó cho ngươi rồi." Tư Mã Diệp thản nhiên nói xong, liếc mắt nhìn Tư Mã Thương Tâm đang đau đớn đến khó nén một cái, nói, "Bắt đầu từ hôm nay, phế tôn hào Công chúa của Tư Mã Thương Tâm, trở thành thứ dân! Người tới, đem nghịch nữ ngỗ nghịch phạm thượng này ném ra ngoài thành cho trẫm!"

"Dạ..."

Nhìn thấy một màn như vậy, nhóm cấm vệ cho dù không đành lòng, lại không thể cãi lại hoàng mệnh, chỉ có thể cúi người ôm lấy Tư Mã Thương Tâm đang run rẩy không thôi, bước ra khỏi đại điện.

"Tạ Uyên! Thật ngoan tâm! Thật ngoan tâm!"

Tư Mã Thương Tâm phát ra một tiếng thét thê lương, cả đời này, vì một nam tử như vậy, trở thành một cơn ác mộng vĩnh viễn trốn không thoát!

Tư Mã Diệp hít vào một hơi, lặng yên nhìn thoáng qua gương mặt lạnh nhạt của Tạ Uyên, hổ dữ còn không ăn thịt con, Tạ Uyên thế nhưng lại lạnh lùng như vậy, ngay cả hài tử thân sinh cũng có thể giết chết, làm sao có thể để một quân vương như hắn trong mắt đây?

"Báo--"

Mật thám ở Tông miếu nhanh chóng chạy vào đại điện, quỳ rạp xuống đất, nói: "Thái tử...Không...Hoàng thượng...Không! Tư Mã Thương Lang tế thiên quỳ trúng châm độc mà bỏ mạng, Tát Tát trên đường hồi cung gặp phải mai phục, trốn vào trong rừng, tạm thời đã mất tung tích!"

"Này...Nhanh chóng phái binh truy nã Tát Tát!" Tư Mã Diệp lập tức hạ lệnh, không niệm một chút tình nghĩa phu thê, "Sống thì thấy người, chết phải thấy thi thể!" Giờ này khắc này, hắn cùng Tạ Uyên, lại có gì khác nhau?

Ngừng một chút, Tư Mã Diệp không quên dặn dò một câu, "Tạ Huyền có thể bắt đầu bình định rồi!"