Đêm khuya, Hoàng thành Trường An, Lan Thanh các. Trừng nhi chỉ mặc một kiện áo đơn, đứng ở bên bàn sách, trải cuốn giấy ra, nhấc bút viết gì đó trên mặt giấy. Mộ Dung Yên lặng yên cuộn tấm màn lên, nhíu mi nhìn Trừng nhi bên ánh đèn cung đình, nhịn không được gọi: "Đã trễ thế này, còn không nghỉ ngơi?" Trừng nhi mỉm cười lắc đầu, nói: "Ngày mai nhất định sẽ có một hồi đại chiến, ta ngủ không được, cho nên..." "Ngày mai ta cũng không muốn ngươi mệt mỏi ra trận." Mộ Dung Yên từ trên giường ngồi lên, khoác thêm một kiện áo đơn, chậm rãi đi tới, "Rốt cuộc là cái gì khiến cho ngươi không thể hảo hảo đi ngủ?" Trừng nhi chợt gác bút xuống, thần bí đem tờ giấy viết chữ cuốn lại, giấu ra phía sau, "Còn chưa đến lúc để cho ngươi xem." "Cái gì mà ngay cả ta cũng không thể xem?" Mộ Dung Yên nhíu mày, đứng nguyên tại chỗ, liền xoay người đi, "Ta trái lại cũng không thèm xem." Trừng nhi vội vàng đi tới, một tay ôm lấy đầu vai của nàng, cười nói: "Thanh Hà đừng giận, chữ viết trên giấy này, những người khác đều không thể xem, chỉ ngươi mới có thể xem." "Nga?" Mộ Dung Yên cười nhẹ, "Xin hỏi Trấn quốc Công chúa điện hạ, khi nào mới có thể cho bổn cung xem?" Trừng nhi cầm cuốn giấy trong tay đưa tới trên tay Mộ Dung Yên, thần bí mỉm cười, tập tễnh đi tới bên bàn trang điểm, cúi người ôm lấy tỳ bà, "Nhưng mà không được xem trước, nghe ta xướng ca xong rồi lại xem." "Xướng ca xong?" Mộ Dung Yên cả kinh, không thể tin được mà nhìn Trừng nhi ôm lấy đàn tỳ bà, dường như đang chuẩn bị đàn một khúc ca? Trừng nhi ngồi ở bên gương đồng, nhấc một chân lên, đặt đuôi đàn tỳ bà trên đùi, thâm tình nhìn Mộ Dung Yên, "Tài nghệ đàn tỳ bà của tiểu cô cô Tố Tố không tốt, cho nên ta cũng chỉ học được chút da lông, Thanh Hà, đây chính là đường đường Trấn quốc Công chúa ta lần đầu tiên đàn tỳ bà." Nói xong, một tay Trừng nhi ấn dây đàn, một tay gày đàn, cái phất tay đơn giản, làn điệu đơn giản, tuy rằng cũng chỉ có thể được coi như một khúc tấu đơn giản mượt mà, nhưng mà trong mấy tháng ngắn ngủn nàng có thể học được cách đàn khúc, thật sự là không đơn giản. Trong lòng Mộ Dung Yên đau xót, muốn cúi đầu nhìn xem trên giấy rốt cuộc là viết cái gì, liền nghe thấy Trừng nhi quát khẽ: "Ai! Thanh Hà, không cho phép ngươi chơi xấu, những thứ đó, chờ ta xướng ca xong lại nhìn." Mộ Dung Yên không khỏi cười nói: "Mấy tháng nay, ngươi còn có cái gì mà ta không thể nhìn?" Trừng nhi nhíu mi, hai má đỏ lên, cũng chỉ để tùy ý Mộ Dung Yên mở ra cuốn giấy trong tay -- "'Thái bình điều'?" Mộ Dung Yên không khỏi nâng mắt hỏi: "Trừng nhi, ta còn nghĩ rằng ngươi là..." "Ta cũng không phải là người hiếu chiến, làm sao hơn nửa đêm lại thức dậy nghiên cứu chiến pháp chứ? Chính là hôm nay tiểu cô cô đã trở về, trong lòng ta vui mừng, liền ngủ không được. Nghĩ đến ngày mai ta phải tiến công Đồng Quan, sợ ngươi lo lắng ta đi đứng không tiện, sẽ bị thương mà quay về, cho nên, nghĩ rằng trước tiên muốn đem kinh hỉ này cho ngươi, để ngươi biết, mặc kệ sau này còn phải chinh chiến bao nhiêu năm tháng, chỉ cần trong lòng ta còn hai chữ 'thái bình', ta sẽ hảo hảo yêu quý tính mạng của mình, hứa cùng ngươi một đời -- thái bình." Tiếng đàn trong tay Trừng nhi không ngừng, ý cười đột nhiên thêm sâu, "Chính là, ta chưa viết xong một câu cuối cùng, Thanh Hà, ngươi phải hoàn tất nó giúp ta." Tiếng nói vừa dứt, tiếng ca của Trừng nhi đã hòa cùng tiếng đàn tỳ bà mà vang lên. Ngô đồng nhất thế phồn, song tê phượng hoàng an. (Ngô đồng một đời phồn thịnh, phượng hoàng một đời bình an) Xuân thu cộng khô vinh, cành lá tương giao triền. (Xuân thu cùng khô tốt, cành lá cùng giao triền) Ngô tấu khải toàn cổ, bỉ hề ca uyển chuyển. (Ta tấu khúc khải hoàn, ngươi ngâm xướng uyển chuyển) Hà nhật vũ thái bình...(Ngày nào được thái bình...) "Nha đầu ngốc..." Đôi mắt Mộ Dung Yên đỏ lên, đột nhiên đi tới trước mặt Trừng nhi, ngón tay đặt lên đôi môi của nàng, lắc đầu cười nói, "'Thái bình điều' mà ta muốn nghe không phải thứ này..." Trừng nhi si ngốc ngưng mắt nhìn gương mặt Mộ Dung Yên, cười hỏi: "Vậy là cái gì?" Mộ Dung Yên cầm lấy đàn tỳ bà trong lòng Trừng nhi, đặt bên bàn trang điểm, chỉ chỉ gương đồng bên cạnh Trừng nhi, "Ngươi nhìn xem --" Trừng nhi xoay người qua, ngơ ngác nhìn hai người trong gương, tóc mai bên trái bạc trắng của mình phá lệ chói mắt, không khỏi cười nói: "Thì ra, ta đã già đi..." "Cho nên, ngươi phải chờ đợi ta, không được già nhanh như vậy." Mộ Dung Yên yêu thương ôm lấy thân mình Trừng nhi, nhìn hai người trong gương, "Một câu cuối cùng kia, phải là...Đối kính thoại tấn sương*." (*Nhìn hai người cùng bạc đầu trong gương) "Ha ha." Trừng nhi nâng tay nhẹ nhàng vỗ về cánh tay Mộ Dung Yên, "Thanh Hà, ngày mai ta nhất định sẽ bình yên trở về." "Đó là đương nhiên!" Hai má Mộ Dung Yên dán lên gương mặt Trừng nhi, "Chính là, ta muốn nghe 'Thái bình điều', ngươi còn chưa ca cho ta nghe, đêm nay không cho phép ngươi xấu xa." Trừng nhi khẽ cười nói: "Hảo, ta sẽ ca, chính là Thanh Hà, 'Thái bình điều' mà ngươi muốn nghe rốt cuộc phải ca như thế nào?" "Ngươi nói xem?" Đơn y khoác trên người Mộ Dung Yên trong nháy mắt trượt xuống trước gương đồng, Trừng nhi liền ngẩn người, đơn y trên người cũng bị Mộ Dung Yên kéo xuống hai vai, trong gương đồng hiện ra một chiếc yếm tuyết trắng. "Thanh Hà, ngươi...Ngươi...Thì ra 'Thái bình điều' mà ngươi muốn nghe là..." Trừng nhi bỗng nhiên hiểu được ý tứ của Mộ Dung Yên, vội vàng ngồi thẳng thân mình, bắt lấy bàn tay Mộ Dung Yên, hai má ửng đỏ, thân mình sớm đã có phản ứng nên có, "Ta...Ta..." "Ngươi đã từng nói, cùng lắm thì cả đời bị ta khi dễ, sao? Đường đường là Trấn quốc Công chúa nói ra rồi cũng không thể thay lời?" Mộ Dung Yên lãnh nghiêm mặt hỏi lại, kỳ thật đáy mắt tràn đầy ý cười cố nén lại. "Ta làm sao có thể nói chuyện không giữ lời? Chính là... Ba tháng này, ta...Ta có lần nào không phải là bị ngươi khi dễ?" Trừng nhi đỏ mặt hỏi lại, hai tay đột nhiên gắt gao ôm Mộ Dung Yên vào trong lòng, giảo hoạt cười nói, "Thanh Hà...Không bằng ngươi xướng ca cho ta một khúc 'Thái bình điều', thế nào?" Mộ Dung Yên ôm lấy cổ Trừng nhi, cười nói: "Nếu ngươi có thể ôm ta qua bên kia, ta liền đáp ứng ngươi." Ta thật ra muốn nhìn một chút, ngươi đi đứng vẫn còn chưa tốt, có thể làm gì được ta? Trừng nhi cười nói: "Chuyện này có đáng gì?" Lúc này chuyển đến trước người Mộ Dung Yên, dễ dàng đem nàng ôm lên, cất bước liền muốn đi về phía bên giường. "Ngươi..." Mộ Dung Yên vừa mừng vừa sợ, vài bước này Trừng nhi đi rất là vững vàng, làm sao giống như người còn đi đứng bất tiện? Trừng nhi sớm đã đi tới bên giường, nghiêng thân mình, Mộ Dung Yên đã ngã lên tấm chăn gấm mềm mại trên giường, "Chân của ngươi đã khỏe lại?" "Dám hứa thái bình, tất nhiên phải có khả năng làm cho thái bình mới được." Trừng nhi nhướng mày cười đến vui vẻ, "Để cho quân địch ở Đồng Quan vẫn coi ta như người bị thương tật, một trận chiến này, mới có thể đánh cho xuất kỳ bất ý..." Nói xong, Trừng nhi áp lên người Mộ Dung Yên, ngón tay dọc theo phần bụng bóng loáng của Mộ Dung Yên hướng lên trên trượt vào chiếc yếm màu lam thủy, "Ngươi xem, Thanh Hà, đối với ngươi, ta không phải đã chuyển bại thành thắng sao? Đường đường là Tề vương phi cũng không thể nói rồi không giữ lời?" "Ngươi dám?" Mộ Dung Yên xấu hổ sẳng giọng, "Ngươi dám dùng kế với ta!" "Cho nên, 'Thái bình điều' này, ngươi là trốn không thoát." Thanh âm của Trừng nhi nghẹn lại, ánh mắt sáng quắc chống lại đôi mắt Mộ Dung Yên, giống như ánh lửa, trong nháy mắt châm lên lửa tình trong lòng Mộ Dung Yên. "Ai!" Mộ Dung Yên chợt nâng tay chặn lại đôi môi buông xuống của Trừng nhi, trong nháy mắt cười nói, "Không phải điện hạ muốn nghe ta ca 'Thái bình điều' sao? Nếu như che đôi môi của ta lại, ta liền không thể ca được." "Nga?" Đầu lưỡi của Trừng nhi nhẹ nhàng chạm vào ngón tay của nàng, đầu ngón tay đã không an phận mà ôm lấy bầu ngực đầy đặn của nàng, nhẹ nhàng xoa nắn, "Bây giờ liền muốn ca sao?" Hai má Mộ Dung Yên càng ửng hồng đến lợi hại, chỉ cảm thấy miệng khô lưỡi khô, trái tim đập trở nên cuồng liệt, "Ngươi...Ngươi nếu như là quân vương, nhất định là...Nhất định là..." Thanh âm đột nhiên nghẹt lại, đã bị Trừng nhi hung hăng hôn lên môi. Thanh Hà, vì ngươi mà làm hôn quân một đêm này, thì có làm sao? Trừng nhi cười đến mị hoặc, trong nháy mắt buông cánh hoa môi của Mộ Dung Yên ra, kéo chiếc yếm màu thủy lam của Mộ Dung Yên xuống -- Trong một khoảnh khắc cái lạnh trước ngực bị lòng bàn tay nóng bỏng của Trừng nhi xua tan đến vô tung, Mộ Dung Yên không khỏi hít vào một hơi, không chịu thua mà nhìn thẳng Trừng nhi, "Điện hạ thật sự muốn nghe?" Trừng nhi gật đầu cười nói: "Muốn nghe..." Nói xong, vùi đầu vào giữa nơi đầy đặn của Mộ Dung Yên, mút lấy viên đậu đỏ một cái thật sâu, tùy ý khi dễ ở trong miệng. Thân mình Mộ Dung Yên run lên, muốn đem Trừng nhi áp ở dưới thân, mới phát hiện ra giờ khắc này toàn thân mình đã là mềm nhũn, chỉ có thể ôn nhu gọi một tiếng, "Trừng nhi..." "Ân?" "Nghe...Nghe cho rõ..." Mộ Dung Yên đỏ mặt nói xong, hé miệng ca một câu 'Thái bình điều', "Hoa khai kham chiết hề...Vọng quân...Thương tiếc...A..."* (*Hoa nở rộ có thể chịu gẫy gập...Mong người...Thương tiếc) Trừng nhi si mê nhìn vào vẻ mặt mê loạn của Mộ Dung Yên, thầm nghĩ cả đời cả kiếp này, đều say mê tại thời khắc này, vĩnh viễn không có bình minh. "Trên sa trường, nhất thời thất thần, liền sẽ nhận lấy thất bại thảm hại." Thanh âm của Mộ Dung Yên bỗng nhiên vang lên, chỉ thấy ngón tay của nàng đột nhiên tiến vào nơi chân tâm của Trừng nhi, cười đến vui vẻ, "Ta đã ca 'Thái bình điều', một câu tiếp theo này, nên là Trừng nhi ngươi..." "A!" Trừng nhi kinh ngạc yêu kiều kêu lên một tiếng, trong nháy mắt nhụy hoa bị khi dễ, chỉ cảm thấy chân tâm nhột nhạt, không thể không cam bái hạ phong* trượt xuống bên cạnh Mộ Dung Yên, xấu hổ nói: "Thanh Hà, ngươi...Ngươi dùng kế!" (*Chịu thua tâm phục khẩu phục) Mộ Dung Yên mềm mại áp lên người Trừng nhi, ngón tay tàn sát bừa bãi làm cho Trừng nhi nhịn không được mà cong người lên, phát ra một chuỗi tiếng rên rỉ xấu hổ. Thanh Hà, gặp ngươi, cả đời này, nhất định là phải chịu thua... Trừng nhi thâm tình mỉm cười với Mộ Dung Yên, ôm chặt lấy thân mình Mộ Dung Yên, ngửa đầu hôn thật sâu lên đôi môi của nàng. Mộ Dung Yên bị Trừng nhi hôn đến mất hồn, còn tưởng rằng sẽ bị Trừng nhi đảo khách thành chủ, không ngờ Trừng nhi đã chìm đắm trong khúc ca 'Thái bình điều' mà Mộ Dung Yên làm càn ra từ nơi ướt át kia, một đêm này nàng tình nguyện làm nữ tử dưới thân Mộ Dung Yên. Trừng nhi, nha đầu ngốc... Ngón tay Mộ Dung Yên trở nên nhu hòa, thừa dịp hai người buông cánh hoa môi của nhau ra để thở dốc, tiến đến bên tai Trừng nhi, ngượng ngùng nói: "Ngày mai sớm trở về, bất luận thế nào, cũng không cho phép bị đánh bại..." "Nếu như ta muốn bại?" Trừng nhi nghe được tâm thần liền rung động, trong phút chốc nhụy hoa hút chặt ngón tay Mộ Dung Yên, "Ta cũng không muốn để ngươi có cơ hội thua trận..." Mộ Dung Yên nhíu mi, "Thật sao?" "Ha ha...Tất nhiên là thật..." Trừng nhi cuốn lấy thân thể của nàng, thầm nghĩ hoàn toàn hòa tan trong tay nàng. "Nếu như ta...A..." Mộ Dung Yên còn chưa nói xong, trong nháy mắt ngón tay Trừng nhi xâm nhập vào nơi sâu thẳm ướt át của nàng, chọc cho Mộ Dung Yên đỏ mặt sẳng giọng, "Ngươi...Ngươi đánh bất ngờ!" "Ta đã tứ diện sở ca*, tất nhiên phải đánh bất ngờ..." Trừng nhi nói xong, ngón tay vuốt ve nơi sâu thẳm ướt át của nàng, lay động ngọn lửa tình mãnh liệt nhất trong thân thể Mộ Dung Yên. (*Tứ diện sở ca là một điển tích thường thấy trong tiểu thuyết võ hiệp. Đây là một câu truyện có thật trong lịch sử, liên quan đến cuộc chiến của Hạng Vũ và Lưu Bang mà lịch sử gọi là Hán Sở tranh hùng. Ban đầu cuộc chiến quân lực của Hạng Vũ mạnh hơn nhiều so với Lưu Bang , nhưng sau đó phía Lưu Bang do có Hàn Tín dụng binh, Trương Lương dụng mưu nên thắng thế. Trong một trận đấu then chốt, khi tình hình của Hạng Vũ đã nguy kịch thì vào lúc nửa đêm Lưu Bang sai người tới gần doanh trại Hạng Vũ ca những bài dân ca nước Sở. Quân Sở lung lạc từ đó đào bỏ ngũ dẫn đến kết cục Hạng Vũ đành phải tuẫn mình ở dòng Ô giang. Thiên hạ về tay nhà Hán. Tứ diện sở ca từ đó còn được hiểu là bốn bề thọ địch.) "A...Vậy phải nhìn xem một lần...Rốt cuộc là ai bại trận trước...A..." Mộ Dung Yên chỉ cảm thấy sâu thẳm nơi chân tâm tê dại đến lợi hại, lời còn chưa nói dứt, cũng chỉ còn lại một chuỗi vong tình rên rỉ... Đêm xuân tình nồng, khó có thể chia lìa, chờ đến khi mồ hôi đầm đìa, 'Thái bình điều' đã không còn vang lên, không biết là ai, sâu kín nói một câu. "Tachỉ mong ngươi, một đời tháibình."