"Không...Không làm phiền phụ hoàng lo lắng!" Trừng nhi chật vật muốn đứng lên, Hoàng đế Đại Tấn cao cao tại thượng này, rốt cuộc có coi nàng là thân sinh cốt nhục sao? Không biết là bởi vì thân đau, hay là bởi vì trái tim băng giá, thân mình Trừng nhi run run đến lợi hại. Đôi mắt lạnh như băng của nàng nhìn thẳng vào đôi mắt Tư Mã Diệp, làm cho trong lòng Tư Mã Diệp không khỏi run lên, dường như đã biết được, giữa "Phụ tử" bọn họ, có vài thứ coi như đã dập nát vỡ vụn. Thanh âm suy yếu làm cho Dương Lan Thanh đau lòng đến cực hạn, vội vàng vươn hai tay, cẩn thận đỡ lấy phía sau thắt lưng Trừng nhi, dùng sức đem nàng nửa đỡ nửa ôm mà kéo đứng lên, lạnh lùng nói với Tư Mã Diệp: "Hoàng thượng, nhi tử là thần thiếp nuôi dạy không tốt, phạt cũng đã phạt rồi, nếu như không còn chuyện gì nữa, thần thiếp mang nhi tử đi." Nói xong, Dương Lan Thanh chống lại đôi mắt của Tát Tát Hoàng hậu, "Từ nay về sau, Trừng nhi chính là Tề vương của Đại Tấn, nếu như không có đại sự gì, thỉnh Hoàng thượng miễn truyền triệu Trừng nhi vào triều thảo luận chính sự, để cho mẫu tử chúng ta trôi qua vài năm an ổn đi." "Lan Thanh..." Tư Mã Diệp nhịn không được gọi một tiếng, trong lòng hiểu được, phần tình nghĩa giữa hắn và nàng, coi như là hoàn toàn chặt đứt. "Thanh Hà...Đỡ lấy ta..." Thân mình Trừng nhi run run tựa vào đầu vai Thanh Hà, bắt buộc bản thân mở to hai mắt, sợ rằng lúc này nản thân sẽ ngã xuống trên điện. "Hảo." Mộ Dung Yên để tỳ bà xuống, cùng Dương Lan Thanh nâng đỡ thân mình run run của Trừng nhi. "Hoàng thượng đã truyền Thái y..." Tát Tát Hoàng hậu vừa định ngăn trở ba người rời đi, Tư Mã Diệp mệt mỏi phất phất tay, ý bảo Tát Tát Hoàng hậu đừng lại ngăn trở bọn họ. Dựa theo tâm tính của Lan Thanh, nhất định sẽ không nhận lấy hảo ý của hắn, cũng chỉ có thể để cho bọn họ hồi phủ Tề vương, nếu không tiếp tục chậm trễ, trong lòng hắn cũng cảm thấy bất an. "Các ngươi cũng lui xuống đi." Tư Mã Diệp phất tay áo cho lui Tát Tát Hoàng hậu cùng Tạ Uyên, "Để cho trẫm yên lặng một chút." "Dạ!" Tát Tát Hoàng hậu trừng mắt nhìn Tạ Uyên một cái, Tạ Uyên cũng đáp lại Tát Tát Hoàng hậu một ánh mắt, hai người từ trên điện lui xuống, đi ra khỏi đại điện. Tát Tát Hoàng hậu đi vài bước xuống bậc thềm cung điện, không cam lòng nhìn ba thân ảnh đi xa kia, lạnh lùng nói với Tạ Uyên: "Việc hôm nay, ngươi không nên giải thích một chút với bổn cung sao?" "Trưởng Công chúa đột nhiên mất tích, mẫu hậu cho rằng kết quả hôm nay sẽ không có chuyện xấu sao?" Tạ Uyên cười khẽ hỏi lại, "Cho dù hôm nay đã định tội mất đầu, để Tư Mã Yên ở bên ngoài, đầu của người này cũng không phải dễ rơi xuống đất như vậy!" "Sau đó?" Tát Tát Hoàng hậu nhìn kỹ sắc mặt của Tạ Uyên, "Ngươi hôm nay rốt cuộc là muốn diễn cái gì?" "Hoàng thượng thích làm nhân quân, mẫu hậu liền để cho Hoàng thượng làm nhân quân." Tạ Uyên nhìn ba thân ảnh kia, "Quỷ Môn quan này, cũng không phải là chúng ta đẩy các nàng đi vào, là các nàng tự mình muốn đi vào." Tát Tát Hoàng hậu giật mình nói: "Không sai, ba người các nàng tuyệt đối sẽ không ngoan ngoãn ở lại phủ Tề vương, không tới một tháng, nhất định sẽ ra khỏi thành." "Mười trượng hôm nay, nếu không có lang y dốc lòng trị liệu, chỉ sợ Trừng Công chúa cả đời đều mơ tưởng có thể đi lại được! Huống hồ, mẫu hậu cho rằng, các nàng dám thỉnh Thái y chữa thương cho Trừng Công chúa sao?" Khóe miệng Tạ Uyên cong lên, "Dương Lan Thanh cùng Mộ Dung Yên bất quá là nhược chất nữ lưu, chỉ cần các nàng nhích người rời khỏi thành Kiến Khang, chính là tự tìm đường chết." Tát Tát Hoàng hậu nghiêm túc nhìn Tạ Uyên, nói: "Một chiêu lấy lui làm tiến này, ngươi quả nhiên đủ ngoan độc." "Tư Mã Yên đột nhiên biến mất, hôm nay Mộ Dung Yên đột nhiên lên điện hát xướng, nhất định là các nàng đã sớm ước định tốt." Tạ Uyên cười nhẹ, "Nếu như ta đoán không sai, Tư Mã Yên nhất định là đang ở ngoài thành chờ các nàng ra khỏi thành, cho nên, so với việc không thể giết sạch trên đại điện, không bằng thả các nàng rồi giết sạch một lượt, chẳng phải là rất tốt sao? Nói không chừng, thả cho Trừng Công chúa một con ngựa, Tư Mã Yên cũng sẽ xuất hiện, đến lúc đó nhất võng thành cầm*, có thể bớt phiền cho hơn từng bước từng bước đối phó." (*Một mẻ lưới bắt được toàn bộ) Tát Tát Hoàng hậu không khỏi rùng mình một cái, "Bổn cung nghĩ rằng, dù sao Tư Mã Yên kia cùng ngươi làm phu thê mấy năm, ngươi sẽ đối với nàng có chút do dự, cũng không ngờ..." "Trong lòng ta chỉ có một mình Tâm nhi, Khánh nhi cũng chỉ có một mẫu thân là Tâm nhi, mẫu hậu, người nói có phải hay không?" Tạ Uyên thản nhiên cười cười với Tát Tát Hoàng hậu, cuối cùng ôm quyền nói, "Không nhất định phải là người sống mới có thể vạch trần thân phận, người chết cũng có thể, mẫu hậu, chờ tin tức tốt của ta đi." Tạ Uyên nói xong, chắp tay cúi đầu với Tát Tát Hoàng hậu, từ từ bước dọc theo bậc thềm đi xuống dưới. Tát Tát Hoàng hậu hờ hững nhìn bóng dáng của Tạ Uyên, chỉ cảm thấy trong lòng không hiểu phát lạnh, nam tử này bỗng nhiên làm cho nàng đoán không ra, cũng nhìn không thấu, ngược lại làm cho nàng cảm thấy có vài phần sợ hãi. Trương Linh Tố ở ngoài cửa cung lo lắng nắm chặt roi ngựa đi tới đi lui, thỉnh thoảng lại nhìn về phía xung quanh cửa cung một cái. Rốt cuộc nhìn thấy Mộ Dung Yên cùng Dương Lan Thanh đỡ Trừng nhi tiến vào tầm mắt, nàng không khỏi đem roi ngựa ném lên yên ngựa, bước nhanh đến, "Đã trở lại...Là tốt rồi!" Thuận thế liếc mắt nhìn phía sau một cái, cũng không thấy tung tích của Tư Mã Yên, trái tim lại bắt đầu thấp thỏm bất an. "Đi mau, rời khỏi Kiến Khang!" Dương Lan Thanh vội vàng mở miệng, cùng Mộ Dung Yên đem Trừng nhi cẩn thận dìu lên xe ngựa. "Nhưng mà Yên nhi..." Trương Linh Tố muốn mở miệng hỏi tung tích của Yên nhi. "Tiểu cô cô...Không có ở trong cung..." Trừng nhi gian nan nói ra vài chữ này. Dương Lan Thanh và Mộ Dung Yên cùng tiến lên xe ngựa, sau khi nghe được thanh âm của Trừng nhi, Dương Lan Thanh dường như hiểu được vài thứ, đột nhiên nâng tay nói: "Khoan đã, chúng ta về phủ Tề vương trước!" "Mẫu phi?" Mộ Dung Yên không rõ vì sao Dương Lan Thanh lại đột nhiên thay đổi chủ ý. "Nếu như Yên nhi không có ở trong cung, liền cho thấy nàng không ở trong tay Tát Tát. Hôm nay Tạ Uyên vừa giúp Trừng nhi giải vây, đột nhiên lại ngoan độc đả thương Trừng nhi, chắc chắn trong đó có quỷ kế!" Dương Lan Thanh cẩn thận suy nghĩ, đau lòng nhìn nhìn gương mặt Trừng nhi, "Qua khỏi một bước tuyệt sát này, ta không thể lại bước sai một bước! Cho dù phải rời khỏi thành Kiến Khang, cũng phải chờ thân thể Trừng nhi dưỡng tốt lại đi." "Ân!" Trương Linh Tố gật đầu thật mạnh, nay chỉ còn lại Yên nhi không biết tung tích, nàng có đi cũng sẽ không được an tâm. "Chúng ta về phủ Tề vương trước!" Dương Lan Thanh vươn tay về phía Trương Linh Tố, "Đem thuốc trị thương đưa cho Trừng nhi uống trước đã!" "Hảo!" Trương Linh Tố từ trong lòng lấy ra bình sứ màu xanh, giao cho Dương Lan Thanh. "Cái gì cũng không cần nói, chuyện sau này, giao cho nương làm." Dương Lan Thanh gật gật đầu thật mạnh với Trừng nhi, đổ viên thuốc trong bình sứ màu xanh ra, đút vào trong miệng Trừng nhi, "Hảo hảo nghỉ ngơi, chúng ta về nhà." Mộ Dung Yên nhẹ nhàng nâng đầu Trừng nhi lên, để cho nàng gối lên đầu gối của mình, "Trừng nhi, chỉ cho ngủ, không cho phép bất tỉnh, phải nhớ cho kĩ." "Kỳ thật...Ta thắng..." Trừng nhi cắn chặt răng, gian nan đem viên thuốc nuốt xuống, mỏi mệt không chịu nổi mà khép hai mắt lại. Mộ Dung Yên nghe được có chút mê mang, rốt cuộc Trừng nhi có ý gì? Trương Linh Tố nắm roi ngựa, nhảy lên xe ngựa, kéo chặt dây cương, lo lắng thì thào một tiếng, "Yên nhi..." "Linh Tố, không thể lại hành động thiếu suy nghĩ, tiểu cô cô nhất định sẽ an nhiên chờ chúng ta giải cứu nàng." Thanh âm của Mộ Dung Yên từ trong xe ngựa vang lên. Trương Linh Tố lạnh lùng cười, nói: "Ta biết." Quất toi ngựa, Trương Linh Tố đánh xe ngựa hướng thẳng đến phủ Tề vương -- Trong thành Kiến Khang, một góc trong tiểu viện thần bí. Tạ Uyên bước vào tiểu viện, vài tên thuộc hạ mặc áo đen cung kính cúi đầu với hắn, "Chủ công." "Đều lui ra đi." Tạ Uyên nhẹ nhàng cười, lập tức đi đến phòng Tư Mã Yên. "Kẽo kẹt--" Tạ Uyên đẩy cửa phòng ra, mỉm cười chống lại đôi mắt lạnh lẽo của Tư Mã Yên, "Trừng Công chúa mọi chuyện bình an, ngươi có thể yên tâm, Tửu Tửu." "Vậy sao?" Tư Mã Yên thản nhiên đáp lại một tiếng, im lặng ngồi ở bên cửa sổ, quay đầu đi, nhìn tiểu viện yên tĩnh ngoài cửa sổ, "Nay ta, bất quá chính là một chú chim hoàng yến bị nhốt trong lồng sắt, thế giới bên ngoài có đẹp đến thế nào, cũng chỉ có thể nghe ngươi nói, thật hay giả, cũng chỉ do một mình ngươi quyết định." Nói xong, thanh âm của Tư Mã Yên trầm xuống, có chút khiêu khích, "Tạ tam công tử, ngươi nói có phải hay không?" Trên gương mặt Tạ Uyên hiện lên một chút vẻ lo lắng, chỉ thấy hắn nhẹ nhàng thở dài, nói: "Xem ra, ngươi là không muốn ở lại nơi này của ta." "Nếu ngươi đã biết, cần gì phải hỏi lại?" Tư Mã Yên nâng ánh mắt lạnh lùng đảo qua Tạ Uyên, "Ngươi nên hiểu rằng, cưỡng cầu ta, rốt cuộc sẽ có hậu quả như thế nào?" Tạ Uyên thất bại mà lắc lắc đầu, nói: "Xem ra Khánh nhi phải thất vọng rồi." "Nếu ngươi lại dùng Khánh nhi đến tính kế, sẽ chỉ làm ta càng thêm khinh thường ngươi!" Tư Mã Yên lãnh nghiêm mặt nói xong, cũng không thèm liếc nhìn Tạ Uyên một cái, từ bên cửa sổ đứng lên, "Hôm nay ta cho ngươi một lựa chọn, hoặc là lưu lại thi thể của ta, hoặc là, để cho ta đi, đừng để chút hảo cảm cuối cùng của ta dành cho ngươi cũng không còn nữa." Khóe miệng Tạ Uyên mang theo một nụ cười đạm mạc, "Ngươi đã cho ta đáp án, không phải sao? Tửu Tửu, ngươi biết ta sẽ không lấy tính mạng của ngươi." "Vậy thả ta đi." "Hảo." Bỗng nhiên thân mình Tạ Uyên chuyển động, "Hôm nay là bị bất đắc dĩ, ta ở trên đại điện đánh Trừng Công chúa mười trượng, tính toán canh giờ, giờ khắc này chỉ sợ nàng đang ở phủ Tề vương trị thương." "Mười trượng này, người làm cô cô như ta, sớm hay muộn cũng sẽ hướng ngươi đòi lại." Trong lòng Tư Mã Yên run lên, liền muốn vội vàng rời khỏi nơi này. Trong lòng Tạ Uyên chợt lạnh, đột nhiên tự giễu cười cười, khoảnh khắc khi Tư Mã Yên sắp bước ra khỏi phòng nhỏ, đột nhiên mở miệng nói: "Tửu Tửu, không cần ra khỏi thành, ngoài thành có tử sĩ Hoàng hậu đã bày bố chờ đợi các ngươi." Tư Mã Yên ngẩn ra, dừng bước, không thể tin được mà liếc nhìn bóng dáng Tạ Uyên một cái, "Ngươi..." "Tuy rằng không thể trở lại, ta cũng không muốn để cho Khánh nhi rốt cuộc không thể gặp được ngươi." Tạ Uyên xoay người qua, trong mắt đã ngập tràn lệ quang, "Tửu Tửu, lúc này đây, đừng oán trách ta, để giữ lại một mạng của Trừng Công chúa, chỉ có thể làm nàng bị thương vô cùng sâu, nếu không, không ai có thể từ chỗ Hoàng hậu nương nương mà nhổ răng cọp!" Tư Mã Yên buồn bã hít vào một hơi, tuy rằng cảm thấy kỳ quái vì sao Tạ Uyên đột nhiên thả nàng, nhưng mà giờ này khắc này chuyện quan trọng nhất là trở lại phủ Tề vương, hội hợp với Trừng nhi, bàn bạc mọi thứ kỹ hơn! Tạ Uyên nhìn Tư Mã Yên chạy khỏi phòng nhỏ, bỗng dưng âm lãnh cười cười, lẩm bẩm nói: "Tửu Tửu, những thứ ta muốn có được, cho tới bây giờ cũng chưa từng vuột mất." "Vụt!" Từ trên mái hiên đột nhiên có hai gã hắc y nhân nhảy xuống, quỳ gối trước mặt Tạ Uyên, "Chủ công! Ngoài phủ Tề vương phủ đã bố trí tốt ám vệ, một con bồ câu cũng không thể thoát khỏi phủ Tề vương!" "Nhân mã ngoài thành bố trí thế nào?" Tạ Uyên lạnh giọng hỏi. Hắc y nhân trả lời: "Bẩm chủ công, mọi thứ đã sắp xếp xong, chờ đợi Tề vương ra khỏi thành." "Tốt lắm, các ngươi phải nhớ kỹ, bất kỳ người nào có liên quan đến Tề vương đều có thể chết, duy độc một mình trưởng Công chúa phải còn sống! Lông tóc vô thương mà còn sống!" "Dạ!" Tạ Uyên như đã định liệu trước mà cười cười, đi tới bên chiếc ghế mà Tư Mã Yên vừa ngồi qua, vươn tay vuốt vuốt nơi mà ngón tay nàng vừa chạm đến, "Tửu Tửu, ta muốn ngươi cam tâm tình nguyện ở lại bên cạnh ta..."