Khi Đàn Hương đỡ Mộ Dung Yên đi ra khỏi Thừa Ân điện, rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm.

"Đàn Hương, bổn cung có thể tự mình hồi cung, ngươi đi theo Hồng Loan thử xem, gần đây Trương Thục phi thích ăn những thứ điểm tâm gì?" Mộ Dung Yên nói xong, cầm lấy chiếc ô từ trong tay Đàn Hương.

"Nhưng mà thân thể của nương nương..." Đàn Hương có chút lo lắng.

Mộ Dung Yên lạnh lùng cười nói: "Chưa tới ngày đệ đệ chân chính được an toàn, mặc kệ bổn cung có suy yếu đến thế nào đi nữa, cũng sẽ giữ lấy một phần hơi thở này, tuyệt đối không từ bỏ."

"Dạ..." Đàn Hương vội vàng lên tiếng trả lời,"Nô tỳ đi nhanh về nhanh, rất nhanh liền trở về hầu hạ nương nương."

"Đi đi."

Đàn Hương bước nhanh tới ngự thiện phòng, Mộ Dung Yên mệt mỏi xoa xoa cái trán, đi về phía Tê Hoàng cung.

Ngẫu nhiên nâng mắt lên, nhìn cung tường màu đỏ thắm kia, Mộ Dung Yên thản nhiên thở dài, ánh mắt ảm đạm đi vài phần,"Năm nào, tháng nào, ngày nào, mới có thể rời khỏi nơi này?"

Ở bất kỳ thời điểm nào, ngự thiện phòng luôn mang một bầu không khí khí thế ngất trời, cung nữ bận rộn lui tới không ngớt, không chừng là chủ tử của cung nào đó đột nhiên cao hứng, muốn ăn điểm tâm.

Hồng Loan quanh quẩn một vòng ở ngự thiện phòng, kéo tổng quản của ngự thiện phòng là Lưu công công lại, cười hì hì nói: "Lưu công công hảo."

Chỉ thấy bàn tay của Lưu công công tạo thành hình lan hoa chỉ, điểm lên gương mặt Hồng Loan một cái,"Ai! Thì ra là tiểu Hồng Loan a!"

Hồng Loan nhìn nhìn vào điềm tâm ngự thiện phòng vừa làm ra, cười nói: "Lưu công công, hôm nay có món điểm tâm nào mới không? Gần đây tâm tình nương nương không tốt, muốn đổi loại điểm tâm để nếm thử."

Lưu công công cười nói: "Tiểu Hồng Loan, không bằng liền để nương nương nếm thử món này đi."

"Món này tên là gì?" Hồng Loan theo ngón tay của Lưu công công nhìn qua -- mỗi một miếng điểm tâm đều được làm trong suốt, duy nhất miếng ở giữa khảm một chút sắc chu sa, đỏ đến kinh tâm.

"Món này gọi là đan tâm cao, phần ở giữa này cũng có một bí quyết nổi tiếng a," Lưu công công nói xong, đến gần Hồng Loan,"Nếu như tiểu Hồng Loan muốn học, ngày khác tới đây, lão nô sẽ dạy cho ngươi."

"Hảo a!" Hồng Loan cười đáp xong, liền chỉ chỉ vào đan tâm cao, nói: " Ta nghĩ chắc chắn nương nương sẽ thích món 'đan tâm cao' này."

"Tiểu Hồng Loan chờ một lát, lão nô sẽ tự tay chuẩn bị tốt cho nương nương." Lưu công công nói xong, vừa xoay người lại, liền nhìn thấy Đàn Hương đứng bên cạnh cửa, mỉm cười đi qua,"Ai, Đàn Hương, hôm nay muốn chọn món điểm tâm nào cho Hiền phi nương nương đây?"

Đàn Hương nhìn thoáng qua Hồng Loan, cười nói: "Thục phi nương nương muốn ăn món gì, Hiền phi nương nương liền muốn ăn món đó."

"Dạ. Bây giờ lão nô đi chuẩn bị." Lưu công công nhanh chóng lui xuống, từ trước đến nay hai cung này tranh đấu gay gắt, vẫn là tránh sang một bên thì an toàn một chút.

Nội thị và cung nữ trong ngự thiện phòng đều có ý thức tránh đi hai người này, tự giác làm chuyện của bản thân.

Hồng Loan nhìn thoáng qua Đàn Hương, khóe miệng mang theo một chút thản nhiên trào phúng, bỗng nhiên đi về phía Đàn Hương,"Nhiều năm trôi qua như vậy, bộ dáng của ngươi vẫn là như cũ."

Đàn Hương lạnh lùng cười, nói: "Ngươi cũng vậy."

Hồng Loan cũng không nhìn nàng nhiều, chờ đến khi Lưu công công mang theo hai hộp điểm tâm đi tới trước mặt, thuận tay cầm lấy một hộp điểm tâm, liền vội vàng rời đi.

Đàn Hương cầm lấy hộp điểm tâm, thở dài thật sâu, cúi đầu nhìn hộp điểm tâm, hỏi: "Lưu công công, món điểm tâm này tên là gì?"

"Đan tâm cao."

"Lo lắng*?" Đàn Hương sửng sốt, khom người cúi đầu với Lưu công công, cầm theo hộp điểm tâm đi về phía Tê Hoàng cung.

(*丹心糕 - 担心: Đan tâm cao – Đam tâm: Có cách phát âm tương tự nhau.

Đan tâm: trung thành - Đam tâm: Lo lắng)

Mưa phùn như tơ, rơi trên người, làm cho người ta phát lạnh.

Đàn Hương hít vào một hơi, nhìn những hàng ngói xanh quen thuộc trên cung tường, cuộc sống hơn mười năm trong chốn cung đình, mặc kệ là nàng, hay là Hồng Loan, có ai còn giồng như bản thân mình lúc trước nữa chứ?

Bầu trời lúc trước, cũng buông xuống mưa phùn như thế này, tí tách, luôn càm thầy dường như sẽ rơi đến vô hạn.

Năm đó nàng và Hồng Loan bất quá là hai đứa nhỏ bảy tám tuổi, cùng một nhóm nữ hài tử tuổi tác không sai biệt lắm cùng nhau tiến cung làm cung nữ -- kỳ thật có ai nguyện ý làm cung nữ chứ? Ai lại không muốn tự do tự tại bên ngoài chứ?

Chỉ tiếc, sống trong thời loạn thế, một làm thiên tử, một làm quần thần.

Hôm nay là thiên hạ của Đại Tần, ngày sau nếu như thay đổi chủ tử, không chừng nô tỳ như các nàng so với hiện tại còn muốn thảm hơn?

Năm đó thân thể Hồng Loan gầy yếu, Đàn Hương lớn hơn Hồng Loan một vài tháng, luôn chiếu cố Hồng Loan, dần dần, Hồng Loan liền bắt đầu ỷ lại vào Đàn Hương...

"Đàn Hương tỷ tỷ..."

Một tiếng kêu như vậy, rốt cuộc đã biến mất trong bao nhiêu năm rồi? Đàn Hương đã muốn nhớ không rõ nữa, thừ duy nhất còn nhớ chính là thân ảnh mờ ảo của hai người bên cây hoa hải đường ở trong cung năm đó.

Bàn tay nắm chặt, thân ảnh dựa sát vào nhau, ước định lời hứa cả đời chiếu cố lẫn nhau...

Nay, ai còn là bản thân của lúc trước đây?

Đàn Hương mỉm cười tự giễu, lắc lắc đầu, thâm cung này vốn là nơi lạnh lùng, sao có thể ghi nhớ tất cả mọi thứ đã trôi qua? Thôi đi...Thôi đi...

Đàn Hương lắc lắc đầu, cước bộ nhanh hơn một chút, dần dần khuất bóng ở một con đường trong cung.

Xa xa, Hồng Loan bước ra từ phía sau cột đá, nhìn bóng dáng Đàn Hương biến mất khỏi tầm mắt, hít vào một hơi,"Tại sao ngươi luôn ngốc như vậy chứ?"

Cũng là lắc lắc đầu, Hồng Loan cúi đầu nhìn hộp điểm tâm trong tay,"Trung thành, hay là lo lắng?"

Một người đi về phía đông, một người bước theo phía tây, từng bước chia tách này, liền nhất định khó có thể lại được cùng nhau.

Hồng Loan mỉm cười chua sót, thả chậm bước chân, đi về phía Thừa Ân điện.

Giờ này khắc này ở Thừa Ân điện, có một bầu không khí ngưng trọng khác biệt.

Mấy chục nội thị cung nữ đứng chờ ở ngoài điện, có vài người không phải là người của Thừa Ân điện, đó là nhóm nô tài của Tiêu Phòng điện chuyên hầu hạ Hoàng hậu nương nương mà Hồng Loan nhận ra được.

Cũng không kinh ngạc, Hồng Loan cầm theo điểm tâm đi tới ngoài điện, liếc mắt nhìn cửa điện đóng chặt một cái, cũng giống như những cung nữ khác, cúi đầu đứng chờ.

Hôm nay Thục phi nương nương, xem ra lại không quá dễ chịu rồi.

Trương Linh Tố quỳ gối thẳng tắp ở dưới điện, cũng không dám nhìn thẳng vào nữ tử trung niên xinh đẹp cao quý mặc bộ trang phục cung đình màu đen đang ngồi ngay ngắn trên điện, chỉ yên lặng quỳ gối, không dám nhiều lời.

Nữ tử trung niên xinh đẹp cao quý kia không phải là ai khác, chính là Cẩu* Hoàng hậu của Phù Kiên.

(*苟: Cẩu này là cẩu thả, tùy tiện hay tạm bợ nha)

Chỉ thấy đôi mắt phượng của nàng nheo lại, dò xét vài lượt trên người Trương Linh Tố, gương mặt nhìn như từ ái, ánh mắt lại tuyệt đối không làm cho người ta cảm thấy thoải mái, luôn cảm thấy giống như một chiếc gai nhọn, mỗi lần rơi xuống một chỗ, đều có thể đâm thành một lỗ đầy máu tươi.

Cẩu Hoàng hậu chỉnh lại ống tay áo, nhướng mày cười nói: "Bổn cung nghe nói hôm nay Mộ Dung Yên tới đây."

Trương Linh Tố tiếp lời nói: "Bẩm nương nương, quả thật nàng đã tới đây."

"Là vì một tiểu nội thị đưa thuốc tên là Tiểu Đồng Tử." Cẩu Hoàng hậu đột nhiên cắt ngang lời nói của Trương Linh Tố, ngón tay chạm vào hình phượng bay cao thêu trên áo bào,"Trương Linh Tố, hôm nay ngươi nghĩ bổn cung nói một câu, ngươi liền trả lời một câu như vậy sao?"

Trương Linh Tố hít vào một hơi thật sâu, khóe mắt hơn mỉm cười, nói: "Thần thiếp sao dám? Chính là thần thiếp không biết rốt cuộc nương nương muốn hỏi chuyện gì?"

Cẩu Hoàng hậu cười nhẹ,"Ngươi thông minh như vậy, sao lại không biết rốt cuộc bổn cung muốn hỏi chuyện gì?"

Trương Linh Tố không dám trả lời, chính là đầu đã cúi thấp lại càng thấp.

Cẩu Hoàng hậu bỗng nhiên từ trên ghế đứng lên, đi tới trước mặt Trương Linh Tố, nói: "Ngươi cố ý ăn những thứ có xạ hương, biểu đạt lòng trung thành với bổn cung, bổn cung đã vì ngươi can giáng thịnh nộ của Hoàng thượng, hơn nữa còn thuyết phục Hoàng thượng tha tội cho ngươi. Nếu ngươi muốn bổn cung thật sự tin ngươi, vậy phỉa xem xem ngươi có hiểu được bổn cung muốn cái gì hay không?"

Trương Linh Tố cắn chặt hàm răng, nói: "Bẩm Hoàng hậu nương nương, bỗng nhiên thần thiếp có chuyện muốn trình tấu."

"Nói."

"Tiểu Đồng Tử đưa thuốc kia có lẽ cũng không phải là nội thị thật sự." Trương Linh Tố ngẩng mặt lên, cùng Cẩu Hoàng hậu bốn mắt nhìn nhau,"Hôm nay thần thiếp ở trong này thử hắn, thần thiếp đoán rằng, hắn có thể là người do Mộ Dung Yên từ ngoài cung đưa vào làm...Nam sủng..."

"Nam sủng?" Cẩu Hoàng hậu cả kinh,"Nếu như trong cung có nam sủng, làm sao có thể bảo toàn con nối dòng thuần khiết cho Hoàng thượng?"

"Thần thiếp còn đoán rằng, long tử bị mất vài ngày trước đây của Mộ Dung Yên, có lẽ cũng không phải là của Hoàng thượng, cho nên mới mượn cớ phù dung tô, dời đi tầm mắt của Hoàng thượng, là vì..." Trương Linh Tố cố ý dừng lại một chút, cúi đầu xuống,"Thần thiếp không dám lại suy đoán thêm nữa."

Cẩu Hoàng hậu lạnh lùng cười nói: "Tiểu tiện nhân này! Bổn cung tất nhiên phải trừ bỏ nàng! Nếu không, hậu cung này phải bị nàng làm loạn đến gà chó không yên!" Nói xong, Cẩu Hoàng hậu vừa lòng vỗ vỗ vai Trương Linh Tố,"Ngươi dụng tâm trợ giúp bổn cung như vậy, bổn cung tất nhiên sẽ nhớ kỹ tâm ý của ngươi, Tiểu Đồng Tử này nọ, ngươi nên biết phải làm như thế nào, mới có thể làm cho bổn cung hài lòng đi?" Nói xong, Cẩu Hoàng hậu phất phất ống tay áo của mình,"Phượng bào này của bổn cung nếu như nhiễm huyết sắc, liền sẽ khó coi, mà hồng bào của ngươi thật ra..."

"Thần thiếp hiểu được." Trương Linh Tố dập đầu thật mạnh, quỳ gối ở dưới chân Cẩu Hoàng hậu.

"Ha ha, bổn cung đi trước, chờ tin tốt của ngươi, tốt nhất là hảo tin tức song hỷ lâm môn." Cẩu Hoàng hậu mỉm cười đi tới cửa điện, mở cửa điện ra, bước đi ra ngoài,"Hồi Tiêu Phòng điện!"

"Dạ!"

Một đám nội thị cung nữ vây quanh Cẩu Hoàng hậu chậm rãi rời khỏi Thừa Ân điện.

Hồng Loan cầm theo điểm tâm đi vào trong điện, đặt điểm tâm lên bàn nhỏ, vội vàng đỡ Trương Linh Tố đứng dậy, chỉ cảm thấy áo khoác của nàng đã thành ẩm ướt.

Trương Linh Tố giật giật khóe môi, lắc đầu cười nói: "Lúc này đây, bổn cung đã đem bản thân mình đặt lên nơi đầu sóng ngọn gió."

Hồng Loan nhìn Trương Linh Tố, làm sao còn có thần sắc sáng lạn như ngày thường," Nương nương..."

Đột nhiên Trương Linh Tố nghiêm túc nhìn qua Hồng Loan,"Trong Thừa Ân điện này của bổn cung chắc chắn có nội gián, nhất cử nhất động của bổn cung đều có người thông báo cho Hoàng hậu bên kia, Hồng Loan..." Ánh mắt nhìn thẳng vào Hồng Loan, Trương Linh Tố dò xét một hồi trên mặt Hồng Loan, muốn nhìn thấy rõ ràng bộ dáng thật sự của Hồng Loan,"Ngươi sẽ bán đứng bổn cung sao?"

Hồng Loan kinh hoảng quỳ rạp xuống đất, dập đầu thật mạnh nói: "Nương nương đối với nô tỳ tốt như vậy, nô tỳ làm sao dám mang lòng dạ đen tối, bán đứng nương nương! Nếu như quả thật là do nô tỳ làm ra, vậy để ông trời dùng ngũ lôi oanh đỉnh, thu thập nô tỳ đi!"

Trương Linh Tố hơi hơi lấy lại bình tĩnh, ánh mắt nhìn Hồng Loan đột nhiên dịu lại,"Bổn cung biết không phải là ngươi..." Nói xong, liếc mắt nhìn điểm tâm Hồng Loan đem đến một cái, nói,"Hôm nay điểm tâm của ngự thiện phòng gọi là gì?"

Hồng Loan trả lời: "Cái này gọi là 'đan tâm cao'."

"Ha ha, bổn cung thích cái tên này!" Trương Linh Tố đi tới bên cạnh hộp điểm tâm, đảo tròng mắt, cười nói,"Hồng Loan, nhanh chóng đem hộp điểm tâm này đưa đến Thái y viện, giao cho Tiểu Đồng Tử."

"Nương nương?"

"Nhanh chóng đi đi là được." Trương Linh Tố trừng mắt liếc nhìn Hồng Loan một cái, Hồng Loan vội vàng ôm lấy hộp điểm tâm rời khỏi Thừa Ân điện.

Trương Linh Tố nhìn bóng dáng Hồng Loan đi xa, nhớ lại cảnh tượng cùng Tiểu Đồng Tử ngày hôm nay, bất giác che miệng mỉm cười, Tiểu Đồng Tử này không chừng sẽ là chìa khóa của việc này.

Chỉ cần một ngày hắn chưa chết, đầu củaTrương Linh Tố nàng liền sẽ một ngày an toàn.

Nhan sắc của Hoàng hậu từ từ suy tàn, chỉ có thể dựa vào Đông cung Thái tử, nếu như có thể hoàn toàn thu lấy trái tim của Phù Kiên, mê hoặc hắn truất phế Thái tử, Hoàng hậu mất đi chỗ dựa, như vậy đầu của bản thân cũng sẽ an toàn hơn nhiều.

Mộ Dung Yên vẫn luôn là cái gai trong lòng Hoàng hậu, chỉ cần một ngày Mộ Dung Yên không ngã xuống, tâm điểm của Hoàng hậu liền sẽ không chỉ hướng về phía mình, cho nên vạn vạn không thể để cho mối tình sâu sắc của Tiểu Đồng Tử và Mộ Dung Yên bị vạch trần, cho dù kế hoạch một hòn đá ném chết hai con nhạn này có thể thực hiện được, nhưng không thể làm như vậy!

Đan tâm cao, tới rất đúng lúc.

Chỉ hyvọng Tiểu Đồng Tử có thể hiểu được, ý nghĩa của hai chữ 'đan tâm', sau này mọinơi cẩn thận, mọi chuyện lưu tâm.