Lăng Phi kinh ngạc thốt lên: “Cục trưởng, Hướng Huy sao có thể làm tổ trưởng được? Hắn…”

“Thế nào? Đây là mệnh lệnh, ta không dễ thu xếp với bên Mao Sơn đâu. Ngươi muốn ta xử lí sao chứ? Hiện nay áp lực của ta cũng lớn lắm, ngươi phải nghĩ cho đại cuộc mới được!” Trương cục trưởng ngắt lời Lăng Phi.

Lăng Phi chỉ còn cách moi ra một cuốn sổ đặt lên bàn, không thèm chào từ biệt đã đi ra ngoài.

Trương cục trưởng nhăn nhó, lắc đầu nguầy nguậy định trách mắng vài câu, nhưng thấy trong nhà còn có Trần Ất đạo nhân, cuối cùng vẫn ngậm miệng không nói gì.

Sau khi Lăng Phi ra ngoài không lâu, Trương cục trưởng quay sang Trần Ất đạo nhân, nói: “Lăng Phi đi mời Càn Cơ đạo trưởng rồi, nhưng nếu quả đúng là người đó, e rằng ngay cả Càn Cơ đạo trưởng cũng gặp rắc rối!”

“Mối thù này phải là Càn Cơ đạo trưởng mới hóa giải được! Ma đạo tu luyện thần tốc, vượt xa Đạo gia, nếu đúng là người đó, dù có tề tụ Tứ đại tông sư khác cũng vô ích thôi!” Trần Ất nói ra một câu đầy ẩn ý, Trương cục trưởng nghe không hiểu gì cả.

“Nhược Thủy! Muội nghe huynh giải thích đi mà!” Trước tòa nhà, Hướng Huy bám riết lấy Lăng Nhược Thủy.

“Hừ! Nhất định là ngươi phá đám, nếu không huynh trưởng của ta sao lại mất chức tổ trưởng rồi? Còn ngươi thì được chọn thay thế, những người có công lực cao hơn ngươi trong Long tổ đầy ra đó, ngươi còn dám nói không phải ngươi bày trò ư?” Lăng Nhược Thủy nói chuyện không hề khách sáo.

“Tại sao lại đổ cho huynh bày trò chứ? Đây là quyết định của Trương cục trưởng mà, có liên quan gì đến huynh đâu!” Hướng Huy trưng ra bộ mặt oan ức.

“Tưởng ta là con ngốc hả? Đừng tưởng ta không biết nhé, Thục Sơn các ngươi đã sớm so kè với Côn Lôn của ta lâu rồi, vụ việc lần này nhất định là các ngươi cố tình bày ra.” Nói xong, Lăng Nhược Thủy không thèm nhìn Hướng Huy nữa, quay lưng bỏ đi.

Hướng Huy nghiến răng keng kéc: “Con nha đầu láo lếu, ngươi thông minh thì mặc kệ ngươi, ta sớm muộn gì cũng tóm gọn ngươi trong tay, đến lúc đó bắt ngươi muốn sống không được, muốn chết không xong!” Hướng Huy vẫy tay một cái, một bóng người lách ra, chính là Tạ Hiểu Hoành. Truyện "Phật Đạo "

“Thế nào rồi? Có điều tra được gì không? Lần này không biết là thần tiên phương nào giúp ta một vố to, đi giết chết 4 tên đệ tử Mao Sơn, nếu không phải như thế, muốn đuổi tên Lăng Phi kia khỏi ghế tổ trưởng chắc còn phải tốn nhiều công sức đấy!” Hướng Huy đắc ý vô cùng hỏi Tạ Hiểu Hoành. Truyện "Phật Đạo "

“Huy ca!” Sắc mặt Tạ Hiểu Hoành trở nên khó coi, nói: “Vụ việc lần này nghiêm trọng hơn cả chúng ta nghĩ đó, đệ vừa dò la được rồi, ngoại trừ 4 tên đệ tử Mao Sơn bỏ mạng, còn có Trần Không lão đạo của Ai Lao Sơn, lão già này 30 năm trước đã là cao thủ Hóa Thần kì rồi, đệ còn nghe họ nói hình như là hành vi của cao thủ Ma đạo.”

“Cái gì? Cao thủ Hóa Thần mà cũng bị giết à? Còn là hành vi của cao thủ Ma đạo nữa ư?” Hướng Huy lạnh toát sống lưng, thân là chánh tông đệ tử của Thục Sơn, Hướng Huy tất nhiên hiểu cao thủ Hóa Thần kì mạnh đến mức nào, nhất là cao thủ Hòa Thần kì vào 30 năm trước nữa chứ.

“Xem ra chúng ta không nên manh động, nếu kẻ đó đủ sức giết chết cao thủ Hóa Thần kì, còn là người trong Ma đạo thì chúng ta tốt nhất đừng kết thù với hắn. Người trong Ma đạo chuyện gì cũng dám làm, giết người giữa phố xá như giẫm chết con kiến, chúng hoàn toàn không cần biết đến luật lệ gì đâu.”

“Đệ mau đi thông báo cho mấy sư huynh đệ Thục Sơn, khi chấp hành nhiệm vụ phải cẩn thận, không được xung đột với người lạ, có việc gì hơi nguy hiểm thì giao cho đệ tử các môn phái khác đi làm là được rồi.” Hướng Huy nhỏ tiếng dặn dò Tạ Hiểu Hoành.

“Vậy có cần thông báo với trưởng môn không?”

“Không cần, nói ra e còn rắc rối hơn, nói không chừng sư phụ lại phái đại sư huynh đến, lỡ huynh ấy xung đột với tên cao thủ Ma đạo kia thì không hay lắm đâu, chúng ta còn phải dựa vào đại sư huynh đối phó Lăng Phi mà!” Hướng Huy nhếch mép cười nham hiểm.

Từng luồng khói mờ mờ ảo ảo bốc lên, Chu Thanh phất tay nhẹ nhàng một cái, luồng khói liền hòa tan vào không khí, nhưng lập tức lại có luồng khói khác bốc lên.

Liêu Tiểu Tiến thấy Chu Thanh bày 8 tách trà nhỏ tinh xảo trên bàn, tách trà không ngừng xoay chuyển, hình như loạn xạ, nhưng cũng hình như tuân theo một quy luật nào đó.

Khói nóng bốc lên từ 8 tách trà, mùi thơm phức của lá trà phảng phất khắp căn phòng, hít vào một hơi, đầu óc tỉnh táo hẳn lên.

Tay trái Chu Thanh cầm một cuốn “Tọa Vong luận” của Tư Mã Thừa Trinh đọc thầm, tay phải ngầm vận công điều khiển những tách trà trên bàn chuyển động, 8 chiếc tách rót đầy nước trà trong lúc chuyển động không hề rơi ra giọt nào. Đột nhiên, khi cột khói không còn bốc lên nữa, một tia lửa bắn ra từ bàn tay phải của Chu Thanh, tách trà lại bị nung nóng trở lại.

Liêu Tiểu Tiến và Chu Nghi đều ngây ngô nhìn chăm chú vào bộ dạng ung dung thư thái của sư phụ, đầu óc khoan thai trống rỗng, âu lo được xua tan biến.

“Tâm lúc buồn bực cần yên tĩnh, lúc nổi tà niệm cần thư giãn, lúc sinh dục vọng cần từ bỏ, lúc vẩn đục cần lắng đọng thanh tao…” Chu Thanh ngâm lên chậm rãi.

Bình! Một tách trà bỗng vỡ tan, tiếp theo đó những chiếc tách khác nổ tan tành theo, nước trà nóng hổi văng tung tóe.

Chu Thanh phất tay một cái, một luồng khí vô hình bao bọc lấy những mảnh vỡ và nước trà văng tung tóe, Tam Vị Chân Hỏa bốc lên, nước trà bị bốc hơi, còn những mảnh vỡ bị nung chảy, hóa thành một quả cầu màu tím to bằng nắm tay, từ từ rơi xuống mặt đất, không hề phát ra tiếng động nào.

Hơ? Liêu Tiểu Tiến và Chu Nghi bị tiếng nổ của tách trà làm giật mình bừng tỉnh, nhìn vào Chu Thanh phát ra âm thanh nghi hoặc.

“Ài!” Chu Thanh thở dài một tiếng: “Thanh Hóa huyết thần đao đó đúng là hại người hại mình, Ma tính tàn dư của nó lưu lại trong cơ thể ta hơn một tháng, may mà ta nghĩ ra cách hóa giải, dùng Đạo tính khắc chế Ma tính, bằng không chả biết phải mất bao lâu mới đẩy được ra ngoài.”

Thì ra hôm đó Chu Thanh dùng Hóa huyết thần đao chém giết Trần Không lão đạo, vào giây phút sau cùng, Trần Không lão đạo tự phát nổ chấn động Chu Thanh làm bị thương nội tạng của hắn, trong một lúc phân tâm, một ít ma tính tàn bạo từ Hóa huyết thần đao thừa cơ truyền vào cơ thể, tuy không có gì nghiêm trọng, nhưng Chu Thanh tu luyện Đạo pháp, nếu mặc kệ Ma tính tồn tại trong cơ thể thì không ổn chút nào, sau này trong lúc tu luyện rất dễ tẩu hỏa nhập ma.

Liêu Tiểu Tiến cũng có biết chuyện này, chẳng qua Chu Thanh đã nghĩ ra cách giải quyết, hắn còn khoái nữa là đằng khác, vì Chu Nghi ngày nào cũng kéo theo hắn đi xem sư phụ trị thương, kể cũng kì lạ, công lực của hai người vô cớ tăng tiến vượt bậc, bây giờ đã đạt cảnh giới Dẫn Khí hậu kì rồi.

Nhìn thấy quả cầu tử sa dưới đất có tia sáng màu máu tỏa ra, Chu Nghi ngạc nhiên nói: “Tại sao lại thế này? Hoàn toàn không giống chất liệu tử sa nữa, chẳng lẽ là vì có chứa Ma khí?”

“Đây chỉ mới là Ma khí lưu lại trên bề mặt, chất liệu bên trong không thay đổi, Đạo gia chúng ta luyện khí đạt cảnh giới tối cao có thể thay đổi thuộc tính của vật thể, chỉ tay vào đá hóa thành vàng, Ma đạo không làm thế được. Ma đạo chú trọng tu luyện tốc hành, Đạo gia quan niệm tiến bộ từng bước chắc chắn, vì thế cao thủ Đạo gia tu luyện mấy mươi năm cũng không so sánh được với người trong Ma đạo mới tu luyện mười mấy năm, đó chính là chỗ cao minh hơn của Ma đạo.” Chu Thanh bắt đầu giảng bài, tuy hắn không hiểu biết nhiều về Ma đạo nhưng lại muốn tỏ vẻ thông thái trước mặt hai đồ đệ.

May mà Liêu Tiểu Tiến xuất thân Huyết tộc, chả biết gì về Đạo gia, Ma đạo, còn Chu Nghi là Yêu tộc cũng không mấy hiểu biết, nên mới có đất cho Chu Thanh khoe khoang kiến thức.

“À, gần đây San San tiến bộ thế nào rồi?” Chu Thanh thấy không còn gì để nói tiếp, bèn chuyển sang đề tài khác.

“Đã học được bí quyết Kiếm Khí Lăng Không nhập môn rồi ạ, phi kiếm cũng sử dụng được thành thạo.” Chu Nghi quan tâm nhất là muội muội Chu San