Mấy ngày qua trời đã sang thu, nhiệt độ vẫn chưa hạ xuống, nhưng gió nam mang theo hơi ẩm từ biển vào đã ngừng thổi, thời tiết u ám đặc hữu của vùng Hoa Nam những năm gần đây lại lặng lẽ kéo đến thành phố này.

“Cái thứ thời tiết quỷ quái, ít nhất cũng mưa một trận có phải là dễ chịu hơn rồi không.” Bạch Ngọc Đường buồn bực nới lỏng chiếc khuy áo trong cao nhất ra, ánh mắt lướt qua bầu trời xám xịt bên ngoài khung cửa sổ phòng bệnh đang khép hờ, như thể chỉ cần lấy tay phủi một cái là có thể rơi xuống một lớp bụi vậy. Vì không khí có quá nhiều bụi bặm dày đặc, tầm nhìn bên ngoài tương đối thấp, những cung đường xa xa đan xen vào với nhau chỉ còn có thể lờ mờ nhìn được những đường viền cơ bản, trông hệt như một con quái vật màu xám khổng lồ nằm vắt ngang giữa bầu không trung.

“Mùa này dù có mưa cũng không mưa to quá, cùng lắm cũng chỉ làm bụi bặm rơi xuống đất mà thôi.” Giọng điệu Triển Chiêu đáp lại nghe tương đối bình tĩnh, có điều cậu thực sự hoàn toàn có thể hiểu Bạch Ngọc Đường đang buồn bực tới mức nào. Nói, ánh mắt cậu cũng không hề rời khỏi lão quản gia đang nằm trên giường. Trên người ông lão già yếu vẫn đang gắn điện cực của máy theo dõi nhịp tim, còn cắm đủ mọi loại dây rợ dài ngắn khác nhau, trông vô cùng đáng thương.

May thay, lão quản gia tuy trải qua một cơn đại nạn nhưng không bị vết thương nào trí mạng —— không bị vỡ nội tạng, không bị gãy xương chậu, cũng không có những nguyên nhân khác dẫn đến xuất huyết quá nhiều, ngay cả thoát vị xương chậu cũng không phải là vấn đề nghiêm trọng cần phải xử lý ngay lập tức. Có điều ý thức của ông vẫn nằm trong trạng hái hôn mê, có thể tỉnh lại được hay không vẫn là điều chưa thể biết được.

“Ngọc Đường, cậu đừng sốt ruột, ngồi xuống có được không?” Triển Chiêu thấy Bạch Ngọc Đường vẫn bực bội nhìn ra ngoài cửa sổ, không nhịn được lên tiếng khuyên nhủ.

Nhìn Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một lát, cuối cùng cũng đặt mông ngồi xuống một chiếc ghế trống khác đặt bên giường, ngẩng đầu lên, anh vừa vặn có thể trông thấy chất lỏng màu vàng cam treo trên giá truyền dịch, đang chậm rãi từng giọt từng giọt đi vào trong cơ thể ông lão. Anh cất tiếng hỏi: “Vừa nãy tôi đi làm thủ tục nhập viện, không có ở đây, thương tích của bác Trần rốt cuộc như thế nào?”

“Bác sĩ đã chụp CT cho bác ấy, nói là máu tụ dưới màng cứng cấp tính ở vùng thái dương bán cầu não bên trái, kèm theo vỡ xương sọ, cân nhắc tình trạng ý thức của nạn nhân, cần phẫu thuật mổ sọ não loại bỏ huyết tụ.” Triển Chiêu trả lời xong thì thở dài, bổ sung thêm: “Diện tích tụ máu rất lớn, nếu như đổi lại là một người trẻ tuổi, nói không chừng chưa kịp tới bệnh viện thì đã không qua nổi rồi.”

“Tôi mà biết kẻ nào làm ra chuyện này, tôi tuyệt đối không tha cho hắn!” Nghe nói ông bị thương nặng như thế, Bạch Ngọc Đường không tự chủ được tay nắm chặt thành quyền, cũng chỉ có những lúc tức giận đến cực điểm, anh mới để lộ ra vẻ tàn nhẫn dữ tợn như vậy ở trước mặt Triển Chiêu.

“Nếu muốn biết ai làm, điều mấu chốt là, phải biết được tại sao hắn lại làm như thế.” Triển Chiêu vươn tay ra, vỗ nhè nhẹ lên nắm tay đã siết mạnh tới mức nổi cả gân xanh của anh, động tác dịu dàng chứa đầy ý an ủi, sau đó ánh mắt cậu dừng lại trên người ông lão, dáng vẻ yếu ớt ấy của ông thực sự khiến người ta phải đau lòng.

Bạch Ngọc Đường ngồi không yên, lại tiếp tục đứng dậy, đi tới bên cửa sổ, bầu trời xỉn màu vẫn u ám ảm đạm như trước, khiến người nhìn càng thêm phiền muộn, anh bèn lại gần chiếc tủ nhỏ đặt ở đầu giường bệnh, cầm từng thứ đồ vật trên người ông lão lúc nhập viện phải bỏ ra để kiểm tra và chụp phim lên, theo bản năng tùy ý lật qua lật lại.

Trong mấy món đồ đó, có một chiếc hộp nhỏ vừa dẹp vừa bằng trông giống như là hộp trang điểm của phụ nữ đã hấp dẫn sự chú ý của anh.

Bạch Ngọc Đường cầm chiếc hộp trong tay cẩn thận xem xét, kích thước chiếc hộp không lớn, chỉ be bé vừa vặn có thể đặt trong lòng bàn tay, hai mặt đều làm bằng kim loại sáng loáng, trên bề mặt khắc hình vẽ mấy nhành dây leo đơn giản. Một mặt của chiếc hộp còn gắn với một sợi xích dài bằng bạc, nhìn vào mức độ oxy hóa thì món đồ này hẳn đã phải cũ lắm rồi. Mặc dù có phần e ngại xâm phạm đến chuyện riêng tư của lão quản gia, nhưng Bạch Ngọc Đường do dự chốc lát, cuối cùng vẫn là mở chiếc hộp ra.

“Miêu Nhi, cậu lại đây xem nè.”

Triển Chiêu nghe vậy quay đầu lại, trông không rõ Bạch Ngọc Đường đang cầm cái gì trên tay, bèn đứng lên đi đến bên cạnh anh để nhìn cho kỹ.

Hộp mở ra, bên trong hai mặt đều dán ảnh.

Tấm bên trái, là hình quản gia cùng một người đàn ông khác mặc trang phục đi săn đứng đằng trước một con trâu nước hoang ngã trên mặt đất, cười vô cùng rạng rỡ. Quản gia trong bức hình trẻ hơn giờ rất nhiều, nhìn qua ước chừng chỉ mới hơn bốn mươi tuổi, còn người đàn ông kia, Bạch Ngọc Đường nhận ra đó chính là cha của Trần Húc – Trần Mạnh Xương.

Tấm hình thứ hai là một người phụ nữ trung niên đang ôm hai đứa bé. Trong hình, nhìn khuôn mặt mới chừng mười tuổi của bé trai đã có thể nhận rõ được nét anh khí điềm tĩnh của Trần Húc; bé gái còn lại có lẽ là Trần Tây khi còn nhỏ, chỉ có điều khi đó gương mặt chị ta không tròn xoe như bây giờ, chiếc cằm vẫn hơi nhọn hình trái xoan, dung mạo cũng có vẻ thanh tú hơn rất nhiều. Vậy thì người phụ nữ ôm hai đứa bé đó hẳn phải là mẹ của họ. Vị phu nhân đó cũng giống như Trần Tây bây giờ vậy, vóc người và khuôn mặt đều mập mạp, hai gò má căng đầy tròn trịa như mặt trăng, xem ra cũng không được đẹp cho lắm, nhưng đôi mắt dịu dàng như nước tràn đầy ý cười thì thực khiến người khác phải chú ý tới.

“Xem ra tình cảm của bác Trần đối với gia đình chủ nhân thực sự rất sâu đậm.” Triển Chiêu xem ảnh xong, không khỏi thở dài.

“Đúng vậy,” Bạch Ngọc Đường gật đầu tỏ vẻ tán thành, “Nếu không thì đã không đem ảnh gia đình chủ nhân để vào trong hộp gương mang theo bên người rồi.”

“Phục vụ mấy mươi năm trong một ngôi nhà, ai cũng khó tránh khỏi xem nơi đó như là chính gia đình của mình vậy.” Triển Chiêu có chút buồn bã trong lòng, cậu không biết liệu rằng lão quản gia có bao giờ từng nghĩ, bản thân lại chính vì điều đó mà gặp phải kiếp nạn lớn như vậy ở cái tuổi này hay không.

“Có điều, sự thay đổi của Trầy Tây quả thực là quá lớn.” Bạch Ngọc Đường nhìn bức ảnh trong tay một chút, bỗng nhiên thở dài nói: “Ngày xưa nhìn cũng không khác gì một mỹ nhân tương lai, chỉ tiếc sau này lại không được như vậy.”

“Có thể là do con gái giống mẹ thôi.” Triển Chiêu xưa nay không quen bình luận trực tiếp về vẻ ngoài của con gái, bèn tránh nặng tìm nhẹ mà trả lời. Nghĩ mẹ của hai người trong tấm hình cũng có gương mặt tròn, không chừng cách nói này của mình cũng không sai.

“Có điều, chờ tới tận sắp hết tuổi rồi mới chuẩn bị kết hôn, còn tìm một người đàn ông nhỏ tuổi hơn, trình độ kém cỏi hơn làm chồng, con mắt của Trần Tây này cũng thật chẳng ra sao.” Bạch Ngọc Đường buông một câu đánh giá.

Triển Chiêu bị cái suy nghĩ đột ngột nảy ra của Bạch Ngọc Đường làm cho buồn cười, không hiểu nổi cái người này làm sao lại bỗng dưng liên tưởng đến ánh mắt chọn đối tượng của người khác. “Cậu cho rằng ai cũng phong lưu đào hoa như Bạch Ngũ gia cậu sao? Làm như đối tượng giống cậu dễ tìm lắm?”

“Đương nhiên,” Bạch Ngọc Đường nghe vậy nhếch miệng cười phá lên, “Người có một không hai trên đời như tôi chẳng phải đã bị cậu chiếm mất rồi sao? Người khác làm sao mà tìm được?”

Thừa biết người này từ lúc lọt lòng mẹ tới giờ chưa hề học được cách viết hai chữ “Khiêm tốn” và “Thu liễm” như thế nào, Triển Chiêu cũng không thèm chấp nhặt với anh, chỉ khẽ nở nụ cười, coi như mình chưa từng nghe thấy gì.

“Sao? Không phục à?” Bạch Ngọc Đường mới không chịu buông tha cho cậu, sáp lại gần Triển Chiêu mà hỏi.

“Tôi nói cậu không tự cảm thấy mình quá mức tự phụ rồi sao?” Triển Chiêu lườm cho anh một cái, đề phòng anh được đằng chân lân đằng đầu, “Có điều cậu nói cũng khá có lý, cái cậu Hồng ấy… đúng là không thể coi là một đối tượng kết hôn tốt được…”

Nhớ lại tình cảnh gặp Hồng Bảo Hoa hôm đó, Triển Chiêu không thể không thừa nhận, mình cũng không có chút hảo cảm nào đối với con người này.

Đúng lúc này, bất chợt vang lên tiếng gõ cửa, bước vào là một nữ y tá mắt to tròn y như một đứa trẻ, tuổi tác xem chừng cũng vừa mới tốt nghiệp ra đi làm, cảm giác còn rất trẻ con. Cô y tá ló đầu nhìn vào trong phòng, mở miệng hỏi: “Người thân của bệnh nhân vẫn chưa tới sao? Bác sĩ đang giục ký tên vào giấy chấp nhận phẫu thuật đây!”

“Chắc là… sắp đến rồi…” Triển Chiêu cũng không rõ lão quản gia có thân thích nào không, chỉ có thể thông báo cho Trần Húc, nhưng công ty của anh ta lại cách bệnh viện khá xa, hơn nữa giờ còn đang là giờ cao điểm, tình hình giao thông cũng không thuận lợi.

Đang nói thì di động của Bạch Ngọc Đường vang lên, anh cầm lấy liếc nhìn số điện thoại, vội vàng bắt máy. Là Âu Dương Xuân gọi, hắn nói là đang đưa Trần Húc đến bệnh viện. Bạch Ngọc Đường vừa nghe xong thì thở phào một cái, cười đáp mấy người dù sao cũng có thể coi là đến rồi, để em xuống dưới lầu đón mấy người.

Cúp điện thoại, anh quay đầu nở một nụ cười thật tươi với cô y tá, nói người thân của bệnh nhân đến rồi, tôi đi dẫn bọn họ tới.

“… À, vậy tôi đi cùng với anh… Cái kia… Nhân tiện, làm thủ tục luôn…” Bị nụ cười bất ngờ của Bạch Ngọc Đường làm cho hoa mắt, cô y tá nhỏ chỉ thấy mặt đỏ bừng lên, nói năng cũng trở nên lộn xộn.

“Hai người đi đi, tôi ở đây chăm sóc bác Trần là được rồi.” Triển Chiêu cũng không thèm để ý, dù sao thì người nào đó cứ hễ cao hứng là lại vô ý phóng điện tùm lum cậu đã thấy nhiều lắm rồi, chỉ thuận miệng nói một câu, xem như là giải quẫn cho cô bé y tá.

Bạch Ngọc Đường gật đầu, theo sau cô y tá đã vội vã đi ra ngoài.

Gian phòng nhất thời trở nên tĩnh mịch, chỉ còn nghe thấy tiếng máy móc kêu tít tít và tiếng bọt nước trong bình cấp dưỡng khí vang lên đều đặn. Triển Chiêu ngồi lại xuống ghế, trong lòng âm thầm nhẩm lại từ đầu đến cuối những chuyện xảy ra liên tiếp mấy ngày nay trong nhà họ Trần, cậu cứ có cảm giác rằng mình đã để sót một manh mối quan trọng nào đó.

Khi ấy, bác Trần rốt cuộc là muốn nói với mình chuyện gì?…

Đang chìm trong suy tư, cánh cửa khép hờ vang lên hai tiếng gõ cửa.

“Vào đi.” Triển Chiêu nói, hơi giật mình một chút – Bạch Ngọc Đường quay lại hình như có vẻ hơi nhanh rồi thì phải?

Tiếng gõ cửa lập tức ngừng lại, ngoài cửa lại yên lặng không có tiếng động nào. Triển Chiêu đợi một lúc, không thấy có người đẩy cửa đi vào, lòng càng thêm buồn bực, không khỏi bắt đầu cảnh giác. Cậu đứng dậy, thận trọng đi tới gần cửa phòng bệnh, nhìn ra ngoài hành lang xuyên qua ô cửa sổ thủy tinh vuông vắn cỡ 30cm trên cánh cửa, đưa mắt một vòng, không thấy có bóng người.

Lúc này, tất cả dây thần kinh trên người Triển Chiêu đều trở nên căng thẳng, cậu vô cùng chắc chắn rằng vừa rồi mình không hề nghe lầm, quả thực là có người gõ cửa, nhưng gõ xong lại không trực tiếp đi vào, nhất định là không phải người gì tốt.

Nghĩ đến sự cố lão quản gia còn nằm trên giường vừa gặp phải, nghĩ đến chiếc Santana 3000 màu đen kia, Triển Chiêu lùi về lại bên giường, giơ tay nhấn xuống chuông gọi người ở đầu giường, mới từ từ trở lại cạnh cửa, cẩn thận đẩy cửa ra – ngoài cửa vẫn yên tĩnh như trước, một bóng người cũng không có.

Thấy không có bất cứ thứ gì khác thường, Triển Chiêu mới coi như là thở phào nhẹ nhõm, lại bước ra ngoài hai bước, nhìn quanh hai bên hành lang một chút, chỉ thấy cuối hành lang nối liền với sảnh chờ trung tâm ở tầng chín, chỗ đó có thể nhìn thấy bóng các bác sĩ và y tá trực ban đi qua đi lại, cảnh tượng này không khí này, tất cả đều có vẻ bận rộn một cách hết sức bình thường.

Bấy giờ, chuông gọi ở đầu giường truyền tới tiếng y tá hỏi thăm: “Giường 908, xin hỏi có chuyện gì vậy ạ?”

Nghĩ vừa rồi vì đề phòng bất trắc mới nhấn chuông gọi, Triển Chiêu xoay đầu lại định trả lời.

Đúng lúc đó, cậu bỗng nhiên cảm thấy cánh tay phải đang giữ cửa bị đụng mạnh vào một cái, phía sau có gì đó vọt lên như một cơn gió, còn chưa kịp phản úng đã thấy sau gáy đau buốt, chỉ kịp rên lên một tiếng rồi ngã sõng soài ra mặt đất.

“Giường 908, có chuyện gì không? Giường 908?” Thấy không ai trả lời, bên trong chuông gọi lại tiếp tục vang lên tiếng hỏi.

Một người đàn ông bước vượt qua Triển Chiêu ngã bên cạnh cửa, tiến nhanh vào gian phòng, cầm lấy chuông gọi đáp: “Không có chuyện gì, tôi không cẩn thận ấn nhầm thôi, thật xin lỗi.”

“Rõ thật là, lần sau làm ơn cẩn thận chút!” Đối phương khó chịu trả lời một câu rồi lập tức ngắt liên lạc.

Lúc này người đàn ông mới đặt chuông xuống, xoay người kéo Triển Chiêu vào trong phòng, đóng kín cửa lại, quan sát qua phòng bệnh một chút, đoạn trực tiếp lại gần giựt nguồn điện của máy theo dõi nhịp tim gắn trên tim ông lão quản gia ra. Sau đó từ trong túi áo khoác lấy ra một ống tiêm cỡ lớn, rút cỡ 20ml không khí trong ống ra ngoài, nhổ kim tiêm truyền dịch cắm vào tĩnh mạch trên mu bàn tay ông lão, tiếp đó nối vào ống tiêm đã rút khí, nhanh chóng bơm mạnh không khí vào trong người ông lão.

Một lượng lớn không khí bị đẩy mạnh vào trong mạch máu, tứ chi lão quản gia ngay lập tức xuất hiện hiện tượng căng cơ co giật, sắc mặt và màu môi cũng vì thiếu khí mà nhanh chóng chuyển sang tím ngắt. Sau mấy chục giây giãy giụa như vậy, cuối cùng cũng buông lỏng, không còn chút động tĩnh nào nữa.

Người đàn ông thấy vậy, đưa tay thử hô hấp của lão quản gia, thấy đã hoàn toàn tắt thở, lại thử đặt tay lên tim ông, cũng thấy không còn đập. Hắn hài lòng nở nụ cười, đưa mắt chuyển hướng về phía Triển Chiêu té xỉu nằm trên đất…

Bạch Ngọc Đường và Âu Dương Xuân gặp nhau ở sảnh, trước tiên để cô y tá kia dẫn Trần Húc đi làm các thủ tục cần thiết để phẫu thuật cho lão quản gia, còn anh thì đưa Âu Dương đến thăm bác Trần. Hai người vừa đi vừa trao đổi tin tức mới nhận được từ hôm đó tới giờ, Âu Dương nói cho anh biết, đã tìm ra chiếc xe đâm bị thương ông lão, nó bị vứt lại ở ven một con đường cách biệt thự họ Trần không xa, chỉ có điều biển số xe đã xác minh là giả, chỉ đành trước hết kéo về rồi tiếp tục điều tra kỹ càng.

Quẹo qua phòng y tá trực ở tầng chín, phía trước chính là khu giường bệnh mà lão quản gia nằm, thấy có một bác sĩ mặc blouse dài cúi đầu đi tới, hai người lập tức theo thói quen nghề nghiệp giảm âm thanh trò chuyện xuống thấp nhất. Bác sĩ kia cũng không thèm nhìn bọn họ, dáng vẻ tương đối bận rộn, vừa cúi đầu xem sổ tay vừa bước nhanh qua người bọn họ.

Sau khi sượt qua người bác sĩ kia, Bạch Ngọc Đường đi thêm hai bước, rồi đột nhiên dừng lại, cũng không hề để ý đến câu hỏi đầy ngạc nhiên của Âu Dương Xuân, chỉ xoay người lại nhìn chằm chặp vào bóng lưng người kia, hai giây sau, vẻ mặt anh đột ngột biến đổi, dùng sức đẩy Âu Dương một cái, hô to lên: “Nhanh, bắt lấy người kia! Bên trong áo blouse của hắn chính là Armani!!” Nói, người đã lao thẳng vào phòng bệnh của lão quản gia ——

—— Chiêu xảy ra chuyện rồi!

Cảm giác sợ hãi đến tột độ theo cái nhận thức này tuôn trào trong lòng Bạch Ngọc Đường.

Âu Dương hơi ngẩn người, thấy người mặc quần áo bác sĩ kia đã cao chạy xa bay, lập tức hiểu rõ chuyện là như thế nào, không nói hai lời cũng xoay người đuổi theo.

Bạch Ngọc Đường xô cửa phòng ra, trong chớp mắt trông thấy bóng người màu lam kia nằm trên mặt đất, anh cảm tưởng như trái tim mình cũng đột ngột ngừng đập ——

“Chiêu ——!!!”