Ngày hôm sau, khi Triển Chiêu cầm bản khám nghiệm tử thi sơ bộ đến cảnh cục tìm Âu Dương thì đối phương cũng đang chuẩn bị ra ngoài.

Nhận lấy giấy giám định tử vong Triển Chiêu đưa tới, Âu Dương bỏ qua quá trình giám định mà trực tiếp lật tới kết luận, thấy trên đó viết “Nguyên nhân cái chết có điểm khả nghi, cần kiểm chứng thêm một bước nữa” thì giơ tay lên vỗ mạnh vào vai Triển Chiêu, cười nói: “Quả nhiên là tư tưởng lớn gặp nhau!”

“Anh cũng cho rằng Trương Tú Lan không phải tự sát?” Triển Chiêu cười lùi lại sau một bước, khẽ xoa xoa bờ vai bị đối phương vỗ đến tê dại, không hổ là đội trưởng tổ trọng án, lực tay thật là lớn.

“Bọn tôi kiểm tra nhật ký cuộc gọi của cô ta, cuộc điện thoại cuối cùng gọi đi từ di động của cô là vào 4 giờ chiều 23 ngày trước, là gọi tới văn phòng của chồng cô.” Âu Dương trả lời: “Hơn nữa, 23 ngày trước đó, Trương Tú Lan đã từng có gần nửa tháng trời gọi điện thoại qua lại rất nhiều với chồng cô, nhiều nhất thậm chí có ngày gọi tới 7, 8 cuộc. Nhưng sau đó bỗng nhiên lại liên tục một thời gian dài cũng không có gọi lấy một cuộc điện thoại, mà đối phương cũng không hề gọi cho cô ta.”

“Vì vậy cho nên, anh nghi ngờ, Lý Thường Phong chí ít là đã sớm biết cô ta chết rồi?” Triển Chiêu sáng tỏ.

“Không sai, đúng là như thế!” Âu Dương gật gù, trong ánh mắt mang đầy vẻ tán thưởng, “Tôi nói Tiểu Triển, cậu có muốn cân nhắc đến chỗ bọn tôi làm cảnh sát hình sự không? Đầu óc cậu rất nhanh nhạy đấy!”

Triển Chiêu nghe vậy lắc đầu cười nói, “Âu Dương đại ca anh nói đùa, tôi làm pháp y là tốt rồi, hình sự trinh sát không phải là chuyên môn của tôi.”

“Cũng đúng, nếu như dám lén lút chèo kéo cậu vào đội hình trinh bọn tôi, Tiểu Bạch mà biết không chừng còn muốn liều mạng với tôi ấy chứ!” Âu Dương là một trong số ít bạn bè biết quan hệ của hai người Bạch Triển, cũng đã quen lấy đó ra mà trêu đùa.

Triển Chiêu nghe vậy cũng tùy ý cười cười, biết đối phương chỉ có ý trêu ghẹo, cũng không tiếp lời.

“Nói đi nói lại, hôm nay sao không thấy Tiểu Bạch cùng đến đây?”

“Há, cậu ấy à.” Triển Chiêu trả lời: “Hôm nay cậu ấy phải chạy điện di (1) tiêu bản ở phòng nghiên cứu, phân tích độc học mới là sở trường của cậu ấy.”

“Thì ra là vậy! Nếu tìm thấy trong tiêu bản có thuốc ngủ gì đó thì có thể chứng minh nguyên nhân cái chết của Trương Tú Lan xác thực có khả nghi rồi.” Âu Dương suy nghĩ một chút rồi nói thêm: “Tiểu Triển, tôi đang định đến bệnh viện nơi Lý Thường Phong công tác, cậu có muốn đi cùng không?”

“Sẽ không gây trở ngại cho anh chứ?”

“Sao có thể! Đối phương là bác sĩ, về mặt này cậu thạo hơn tôi, có cậu đi theo, cũng thuận tiện hỗ trợ nghe xem trong lời nói của hắn ta có sơ hở gì hay không!”

Bệnh viện đệ nhất trực thuộc học viện Y ở thành phố A là nơi Triển Chiêu từng thực tập, vậy nên cũng coi như là cực kỳ quen thuộc.

Lý Thường Phong chồng của Trương Tú Lan năm nay 42 tuổi, là bác sĩ chủ nhiệm khoa Bí niệu, có hai nghiên cứu sinh, vì quan hệ hôn nhân với vợ mấy năm nay không hòa hợp nên đã biến áp lực gia đình thành động lực làm việc, công tác rất chăm chỉ, chịu khó khám bệnh hơn những người khác, cũng chủ động yêu cầu nhiều trách nhiệm, thêm vào đó lại rất hòa nhã với người ngoài, ngay cả y tá thực tập phạm lỗi cũng không hề mắng mỏ nặng lời lấy một câu, đánh giá của mọi người trong bệnh viện đối với anh ta đều rất tốt.

Âu Dương Xuân cùng Triển Chiêu chờ anh ta viết ghi chú bệnh án cho bệnh nhân nhập viện trong ngày xong mới bắt đầu trò chuyện cùng anh ở văn phòng.

“Cuộc điện thoại cuối cùng mà vợ anh gọi cho anh vào lúc 4 giờ chiều 23 ngày trước, anh có nhớ lúc đó hai người nói gì không?”

Âu Dương vừa ngồi xuống, liền hỏi thẳng ngay vào vấn đề.

“23 ngày trước?” Lý Thường Phong quay đầu lại kiểm tra lịch, suy nghĩ một chút mới trả lời, “Ngày 19 tháng trước? —— Hôm đó tôi tham gia một cuộc hội thảo, cả ngày không ở bệnh viện, căn bản không nhận được điện thoại của cô ấy mà?”

Âu Dương gật đầu, anh biết Lý Thường Phong chí ít sẽ không nói dối về chuyện hội thảo. “Vậy lý do mà anh thường xuyên liên lạc điện thoại với vợ gần nửa tháng trước đó là gì?”

“A… Cái này…” Nghe thấy vấn đề này, Lý Thường Phong lộ ra một vẻ mặt khó xử, “Nói đến thật là ngại… chính là vì vấn đề ly hôn, vẫn còn đang tranh cãi về một số chi tiết nhỏ chưa xong, cũng đã tranh cãi hơn một năm rồi mà vẫn không có cách nào thỏa thuận được, mới kéo dài đến tận bây giờ. Gần đây lại vì vấn đề nhà cửa ở quê nên tranh cãi rất gay gắt, cuối cùng thì làm ầm ĩ một trận qua điện thoại, cô ấy giận khóc, nói không muốn tiếp tục nói chuyện với tôi nữa. Tôi thấy cô ấy không gọi cho tôi nên cũng không đến tìm, sau đó mấy hôm thì có một hội nghị toàn quốc, tôi đi công tác ở Thượng Hải suốt một tuần lễ, cũng quên bẵng mất chuyện này… Không ngờ cô ấy lại…”

“Theo như anh nói, bây giờ Trương Tú Lan chết rồi, đối với anh mà nói, trái lại là chết thật đúng lúc?” Ánh mắt sáng quắc của Âu Dương tập trung dõi theo người đàn ông cúi gằm mặt ngồi ở đối diện bàn trà, không chút khách khí trả lời một câu.

“Đội trưởng Âu Dương, làm sao anh có thể nói lời như thế!” Lý Thường Phong nghe thấy vội ngẩng đầu lên, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc oan ức, “Mấy năm nay tuy tôi thường cãi vã với Tú Lan, nhưng xưa nay chưa hề nghĩ tới việc muốn cô ấy chết!”

“Được rồi được rồi, tôi chỉ tùy tiện nói chút thôi.” Âu Dương khoát khoát tay chặn lại, ra hiệu cho anh ta không cần giải thích.

Lúc này, vang lên hai lần tiếng gõ cửa, tiến vào là một nam một nữ, Triển Chiêu nhớ bọn họ là hai nghiên cứu sinh đi theo Lý Thường Phong.

Nữ sinh tên Lâm Thanh Mai kia nói: “Thầy, khoa phụ sản gọi tới nói tiếp nhận một bệnh nhân mang song thai 22 tuần đến xét nghiệm vàng da, TBIL 45, DBIL 20.7, tiểu protein (2) tăng gấp đôi, kêu thầy xuống hội chẩn.”

Lý Thường Phong nghe xong, đầu tiên là nói xin lỗi với Âu Dương và Triển Chiêu, sau đó dặn dò hai học sinh của anh ta: “Thanh Mai em đi theo thầy, Tòng Chân em ở lại trò chuyện với đội trưởng Âu Dương.”

Thẩm Tòng Chân bị thầy hướng dẫn kêu ở lại là một thanh niên tương đối trầm mặc.

Triển Chiêu cảm thấy, cái lạnh nhạt ấy hoàn toàn không giống với kiểu lạnh lùng mang theo bảy phần tự tin ba phần kiêu ngạo của Bạch Ngọc Đường khi đối với người ngoài, Thẩm Tòng Chân này là thực sự xa lánh lãnh đạm không thích tiếp xúc cùng người khác từ tận trong xương. Âu Dương vẫn như cũ hỏi cậu ta một số vấn đề liên quan đến Lý Thường Phong, cậu ta đều đáp rất đơn giản dăm ba câu, khi hỏi vấn đề liên quan đến gia đình anh ta thì quá nửa đều là “Không rõ” hoặc “Không biết”, ngay cả Âu Dương kinh nghiệm đầy mình vặn hỏi nửa ngày cũng không moi ra được nửa câu nói nào có giá trị từ miệng tên tiểu tử mới ngoài 20 này, cuối cùng, anh cũng chẳng buồn hỏi nhiều nữa.

“Cậu theo bác sỹ Lý đã làm những luận đề nào rồi?” Triển Chiêu nhân lúc Âu Dương đang cúi đầu uống trà bèn lên tiếng hỏi.

“Cơ chế trì hoãn sự phát triển của suy thận mãn tính,” Thẩm Tòng Chân trả lời, dừng lại chốc lát mới bổ sung, “Chủ yếu là cơ chế trì hoãn của thuốc.”

“Đại hoàng? Liên kiều?” Triển Chiêu mỉm cười hỏi.

Thẩm Tòng Chân ngẩng đầu lên nhìn Triển Chiêu một chút, trong ánh mắt rõ ràng toát ra vẻ ngạc nhiên, có lẽ là không ngờ rằng lại nghe được một câu hỏi ngược lại như vậy từ trong miệng của một “người đến từ cục cảnh sát”.

“Không, chủ yếu là thuốc tây…” Thẩm Tòng Chân trả lời.

“Kiểu như ACEI và ARB (3) ?” Triển Chiêu tiếp tục hỏi.

Lần này Thẩm Tòng Chân đã biết đối phương là người rành nghề, cũng không cảm thấy giật mình nữa, “Gần như là vậy… Đương nhiên là ngoại trừ những loại thuốc đang được ứng dụng rộng rãi ra, còn có thể làm nghiên cứu lâm sàng một vài loại thuốc mới.”

“Chỗ này của các cậu là đơn vị thí điểm thực nghiệm lâm sàng tân dược?”

“Vâng.” Thẩm Tòng Chân gật đầu, “Là thầy chủ động tranh thủ. Thầy ấy nói, cơ sở nghiên cứu y dược nên lấy nhu cầu lâm sàng làm đòi hỏi, mà không nên giống như bây giờ, nghiên cứu và lâm sàng tách rời, hai bên không biết, làm theo ý mình, cho dù kỹ thuật và nghiên cứu có tốt đến đâu cũng không có cách nào phục vụ bệnh nhân. Bệnh viện chúng em đông bệnh nhân, ca bệnh cũng nhiều, cho nên thầy mới chủ động yêu cầu thành lập thí điểm nghiên cứu tân dược ở khoa chúng em, chính là vì tận dụng tài nguyên lâm sàng để làm thêm một ít nghiên cứu mang tính thực dụng cao.”

Triển Chiêu ngồi ngay người trên ghế chăm chú nhìn về phía Thẩm Tòng Chân, đây là lần đầu tiên suốt từ nãy đến giờ cậu ta chủ động mở miệng nói dài như thế.

“Thầy Lý là một bác sỹ tốt, em thực sự kính nể thầy ấy từ tận đáy lòng.”

Ra khỏi bệnh viện đã là gần 1 giờ trưa, Triển Chiêu không lái xe, cũng từ chối Âu Dương đưa cậu về phòng nghiên cứu, một mình đi ra trạm xe buýt.

“Anh cảnh sát ơi!”

Phía sau vọng tới giọng nói pha lẫn tiếng cười của một cô gái trẻ, Triển Chiêu quay đầu lại thì trông thấy nữ sinh mà Lý Thường Phong gọi là Lâm Thanh Mai đang đong đưa sóng mắt nhìn cậu cười.

“Chào em.” Triển Chiêu đáp lại bằng một nụ cười, gật đầu ra hiệu.

“Anh đang định đi về à? Thuận tiện cùng nhau ăn trưa được không?” Không lạnh nhạt giống như Thẩm Tòng Chân, Lâm Thanh Mai quả thực là vô cùng nhiệt tình cởi mở.

Triển Chiêu vốn định khéo léo từ chối, nhưng lại nghĩ đây là một cơ hội hiếm có, mới biết đến Lý Thường Phong trong mắt Thẩm Tòng Chân, cậu không khỏi hiếu kỳ anh ta trong mắt Lâm Thanh Mai sẽ như thế nào.

“Cũng được.” Triển Chiêu cười đáp, “Có điều anh không phải là cảnh sát, anh là pháp y.”

“Oa ——!” Phát ra một âm thanh thán phục có phần hơi khoa trương, Lâm Thanh Mai tròn mắt đánh giá chàng trai trước mặt từ trên xuống dưới, “Anh đẹp trai thật nha! Em không nghĩ pháp y cũng có người giống như anh đấy!”

Triển Chiêu nghe thế cũng chỉ cười cười. Chỉ vài câu đối thoại đơn giản, cậu đã nhận thấy vẻ cởi mở bày ra trên mặt nữ sinh này thật ra là ba phần thật lòng bảy phần giả bộ, là kiểu người đối xử với người ngoài kín kẽ không lọt một lỗ hổng. Cũng không thể nói rằng cậu có nhiều kinh nghiệm nhìn người, chẳng qua đó rõ ràng là kiểu người mà Bạch Ngọc Đường ghét nhất, có lẽ là chịu ảnh hưởng bởi anh, dần dà cũng có thêm chút đề phòng với những người này.

Bữa trưa diễn ra không có gì đặc biệt, chẳng qua chỉ là đối đáp qua lại, hai bên đều có phòng bị. Chỉ là đến khi Triển Chiêu hỏi Lâm Thanh Mai rằng cô cảm thấy thầy hướng dẫn của mình như thế nào, thì thoạt tiên cô cười một tiếng, sau đó mới trả lời, “Đàn ông ấy à, đều trong ngoài bất nhất như nhau cả, cũng giống như phụ nữ che giấu một bụng bí mật thôi!”

Vụ án Trương Tú Lan này thiên đầu vạn tự, kỳ thực lại chẳng có một manh mối nào, bôn ba lao lực một ngày, đợi đến khi hai người Triển Bạch cuối cùng có thể yên ổn, nằm trên sofa trong nhà sắp xếp lại manh mối thì đã qua 9 giờ tối.

“Sao thế? Đau đầu à?” Phát hiện ra Bạch Ngọc Đường vô thức day thái dương, Triển Chiêu cảm thấy hơi lo lắng.

“Không có gì, chỉ là hơi nhức mắt.” Bạch Ngọc Đường trả lời.

“Cả ngày nay cậu nhìn kính hiển vi, nhức là phải.”

Triển Chiêu để Bạch Ngọc Đường nằm thẳng trên ghế, đầu gối lên đùi mình, sau đó đưa tay nhẹ nhàng xoa bóp huyệt Thái Dương cho anh, “Kết quả lát cắt như thế nào?” Cậu nhớ Bạch Ngọc Đường nói muốn làm cắt lát vết thừng ở gáy.

“Xem thì xem rồi.” Bạch Ngọc Đường nhắm mắt lại, vừa hưởng thụ phục vụ của người yêu, vừa trả lời, “Nhưng mà tế bào đều phân hủy gần hết, mắt chỉ thấy toàn là một đống xanh đỏ tím vàng lộn xà lộn xộn, đến cả mấy tầng kết cấu cũng không phân biệt được, làm sao mà nhìn ra nổi là bị bóp chết hay treo cổ chết.”

“Vậy phân tích độc học thì sao?” Triển Chiêu biết đây là thế mạnh của Bạch Ngọc Đường.

“Hôm nay tôi chạy hơn 10 cột, không có barbital không có xyanua (4) quá lượng không có kim loại nặng không có axit mạnh kiềm mạnh không có muối photphat, nói tóm lại, gần như đã đem tất cả các chất độc hóa học thông thường có thể tìm ra kiểm tra một lượt cả rồi, hoặc là căn bản không có, hoặc là đã phân hủy đến mức không tra ra nổi.”

“Biết là thể nào cũng vậy mà…” Triển Chiêu thở dài, “Quả nhiên, thời gian là kẻ vùi lấp chân tướng tốt nhất.”

“Đúng, sau này nếu tôi mà giết người, nhất định sẽ đem xác đi vứt ở chỗ mà người khác không thể phát hiện được, một hai năm sau là chứng cứ gì cũng chẳng còn.” Bạch Ngọc Đường lười biếng nói.

“Cậu cho rằng ‘chỗ người khác không thể phát hiện được’ dễ tìm như thế sao?” Triển Chiêu hừ một tiếng tỏ vẻ khinh bỉ, “Coi như cậu có đem xác giấu vào trong xi măng rồi vứt xuống sông Châu Giang thì cũng phải coi chừng một ngày nào đó bị xà lan vớt lên!”

“Đúng đấy sau đó lại phải làm phiền pháp y Triển mổ xẻ thi thể giám định nguyên nhân cái chết điều tra thành phần xi măng phân tích nguồn gốc bê tông, cuối cùng còn phải khép chặt diện tình nghi…”

“Cậu đủ chưa?” Triển Chiêu không nhịn được cảm thấy buồn cười, thuận tay vỗ nhẹ vào đầu Bạch Ngọc Đường một cái, “Vụ án còn chưa có manh mối gì, cậu còn có tâm tình mà hư cấu thêm cái mới cho tôi!”

“Được rồi không ghẹo cậu nữa.” Bạch Ngọc Đường cười cười, “Đúng rồi, liên quan đến vấn đề gãy thân xương móng kia, hôm nay tôi có dùng máy tính của anh Công Tôn ở phòng nghiên cứu mô phỏng qua, kết luận là, căn cứ vào tư thế thắt cổ và vị trí dây thừng thông qua ảnh chụp hiện trường Trương Tú Lan, lấy cả chiều cao thể trọng của cô ta ra tính toán, xác suất chỉ xuất hiện tình trạng gãy thân xương là nhỏ hơn 10%.”

“Nói cách khác, cho đến giờ, đầu mối duy nhất chính là việc gãy xương móng không rõ ràng này đi!” Tiến triển của vụ án chậm chạp tới mức khiến người ta sốt ruột.

“Ít nhất cũng biết được đây không đơn thuần là một vụ thắt cổ tự sát.”

“Chỉ là, dùng phương pháp của kẻ đó giết cô ta rồi mới treo lên, thân xương móng càng không thể bị gãy chứ?” Triển Chiêu suy nghĩ một chút, “Coi như là bị người siết chết, muốn gãy xương hơn nửa cũng là xương sụn giáp trạng (5) đi, có tình huống nào chỉ xuất hiện gãy thân xương móng không?”

“Nếu như nhất thời nửa khắc nghĩ ra được, chúng ta còn ở đây phiền muộn cái gì?”

Bạch Ngọc Đường mở mắt ra, bất mãn liếc cậu một cái. Kỳ thực hôm nay anh rúc trong phòng nghiên cứu ròng rã hơn mười tiếng đồng hồ, xem cắt lát chạy điện di, cuối cùng lại chẳng thu hoạch được gì, thật sự là mệt tới mức không muốn phí nửa điểm suy nghĩ, thế nhưng Miêu Nhi nhà anh lại là trời sinh mệnh lao lực cuồng công tác, đặc biệt là khi gặp phải những vụ huyền án giống như thế này thì toàn bộ tinh lực đều dồn hết vào vụ án, không giải quyết được sự tình thì tuyệt đối ăn không ngon ngủ không yên, trong đầu ngoại trừ điểm đáng ngờ thì chẳng còn cái gì khác.

Nghĩ đến đây, Bạch Ngọc Đường không nhịn được thở dài —— có lẽ, cũng chính bởi cái tính cách này của Triển Chiêu mới khiến cho anh từ khi gặp cậu thì không có cách nào thôi lo lắng, không nhìn nổi cậu chịu thiệt, càng không chịu đựng được khi cậu lúc nào cũng vì người khác mà không biết chăm sóc tốt chính mình, mới muốn ở bên cậu như lúc này, cho dù không có cách nào che chở gió mưa cho cậu thì chí ít cũng có thể giúp cậu giải quyết phần nào khó khăn, đồng thời chia sẻ chút trách nhiệm. Đi cùng nhau suốt bao năm nay, có lẽ chính anh cũng không phân biệt nổi đây rốt cuộc là duyên hay là nghiệt, chỉ là từ lâu đã nhận ra, cả đời này, bất luận thế nào anh cũng không thể buông tay.

Nhìn đối phương nằm gối trên đùi mình, nhắm mắt lại không nói một lời, dáng vẻ như không muốn mở mắt, Triển Chiêu nhẹ nhàng đẩy Bạch Ngọc Đường một cái, nói: “Buồn ngủ thì về phòng ngủ đi, có gì ngày mai đến phòng nghiên cứu lại nghĩ.”

“Tôi còn chưa buồn ngủ, hơn nữa nằm như này rất thoải mái. Miêu Nhi, giúp tôi bóp nữa đi.”

Triển Chiêu liền dùng tay trái đỡ lấy đầu Bạch Ngọc Đường, năm ngón tay phải luồn vào trong mái tóc hơi cứng kia, khẽ khàng xoa bóp, mãi đến tận khi cảm nhận được da đầu còn ấm áp hơn những cả ngón tay mình, mới ấn xuống miết một đường từ say gáy xuống cần cổ có chút tê cứng vì làm việc cả ngày của anh.

“Như này, có dễ chịu không?”

“Dễ chịu lắm…” Bạch Ngọc Đường hừ một câu mang theo giọng mũi, theo cường độ ngón tay của Triển Chiêu mà nghiêng đầu, vùi mặt vào eo người kia, dùng sức cọ cọ, nơi chóp mũi tì vào thoang thoảng hương thơm tươi mát vừa mới tắm xong, là mùi hương quen thuộc của người kia.

Bàn tay cũng lần lên, vuốt ve đường eo qua một lớp áo ngủ mỏng manh.

“Ngọc Đường cậu đừng nghịch!” Triển Chiêu cảnh giác đưa tay đè lại móng vuốt của người nào đó bụng dạ khó lường.

“Sao tôi lại nghịch được?” Ngồi dậy, mang theo ý cười hỏi ngược lại, ánh mắt lấp lánh, khóe môi nhếch lên rõ ràng không có ý tốt.

“Cậu không mệt sao?” Triển Chiêu lườm anh, mới vừa rồi còn sắp sửa ngủ đến nơi, sao bây giờ lại sung mãn thế.

“Hôm nay cậu chạy cả ngày bên ngoài còn không mệt, tôi chỉ ngồi trong phòng nghiên cứu thì sao mệt được?”

Kề sát lại gương mặt của người kia, chóp mũi chạm vào nhau, khí tức ấm áp ướt át phả vào bờ môi cậu, “Hay là… cậu vẫn coi thường thể lực Ngũ gia nhà cậu?”

“Cậu không mệt nhưng mà tôi mệt!”

Ý đồ của người nào đó quá mức rõ ràng, Triển Chiêu vừa trả lời vừa làm bộ muốn đẩy hắn ra, lại bị đối phương giành trước một bước kéo người lại, môi liền thuận thế ấn xuống, dán chặt vào môi mình.

Bốn cánh môi dính liền, ban đầu chỉ là cẩn thận mơn trớn miêu tả theo đường môi mềm mại, ôn nhu dẫn dắt con người lúng túng kia thả lỏng tinh thần, mãi đến khi cảm nhận được hô hấp của đối phương dần trở nên hỗn loạn, mới cuồng nhiệt luồn vào, trằn trọc liếm mút, chiếm đoạt gặm cắn, đầu lưỡi tách mở hàm răng đều đặn mà thâm nhập vào cuốn mút đến tận cuống lưỡi.

Sức ôm đối phương không tự chủ mà tăng thêm, Triển Chiêu cảm thấy chỗ da đầu bị bàn tay người kia cố định tới tê dại. Năm ngón tay lùa vào tóc cậu, dùng một lực độ không làm cậu đau nhưng lại khiến cậu không tài nào tránh thoát mà đỡ lấy đầu cậu, môi cùng môi nuốt chửng lấy nhau, hơi thở nóng bỏng phả vào mặt, khí tức hòa lẫn không nhận rõ là của ai, đôi lưỡi linh hoạt mà dẻo dai quấn quít dây dưa, nhen lên từng đóa từng đóa hoa nổ tung đến tận cùng dây thần kinh, cả người cũng dần dần mềm nhũn ra, cơ thể cũng theo cái hôn cái ôm dẫn theo tình triều của đối phương mà nóng lên.

Buông môi người yêu ra, Bạch Ngọc Đường nghiêng đầu ngậm lấy một bên vành tai của Triển Chiêu, trước tiên cắn một cái, cảm giác thân thể đối phương không tự chủ được mà run lên, khẽ cười thành tiếng, lại tinh tế ngậm liếm cắn mút.

“Ngày mai là cuối tuần… có phải tăng ca, cũng không cần quá sớm…”

Vừa nói, vừa cởi cúc áo ra, ngón tay dò vào trong cổ áo, lòng bàn tay tinh tế vuốt ve làn da ấm áp bên trong lớp vải, tới lúc lần đến xương quai xanh thì cố ý dùng móng tay cào dọc theo xương quai xanh xuống trước ngực, vẽ ra một vệt hồng nhàn nhạt. Cảm nhận được nhiệt độ người yêu dần dần lên cao cùng những nhịp đập cuồng loạn của động mạch dưới làn da, Bạch Ngọc Đường cười khẽ ngẩng đầu, cắn một cái vào hầu kết chuyển động tạo ra một đường cong gợi cảm trên cổ Triển Chiêu, hàm răng ngập vào làn da mềm mịn lưu lại một dấu răng nho nhỏ.

Thôi thì, cứ để anh thỏa thích đi vậy.

Khi áo ngủ của hai người bị Bạch Ngọc Đường dùng động tác cực kỳ thông thạo mà cởi ra vứt xuống dưới sofa, thân thể nóng bỏng của hai người thiếp hợp chặt chẽ lại cùng nhau, Triển Chiêu chỉ cảm thấy đầu óc bị nhiệt độ thiêu đến mơ màng, cái gì cũng không thể nghĩ được nữa, chỉ thuận theo ý tứ của người nào đó, vòng tay ôm lấy vai người kia, ấn đầu anh xuống, chủ động quấn lấy môi lưỡi anh…

Chú thích: hừ hừ tui biết mấy người không có đọc đâu nhưng lương tâm không cho phép tui bỏ nên đã ráng tóm tắt lắm rồi đó (ఠ్ఠ ˓̭ ఠ్ఠ)

(1) Điện di (Electrophoresis): là hiện tượng dịch chuyển của các vật thể mang điện tích dưới tác động của điện trường. Phương pháp điện di được áp dụng trong việc tinh sạch và phân tích các phân tử sinh học.

(2) TBIL (Total Bilirubin – Tổng sắc tố mật); DBIL (Direct Bilirubin – Sắc tố mật trực tiếp): Các chỉ số trong xét nghiệm Bilirubin (Bilirubin là một sắc tố màu vàng cam do gan sản xuất ra khi nó tham gia vào quá trình tái tạo hồng cầu già. Khi nồng độ Bilirubin tăng lên trong máu có thể gây ra triệu chứng vàng da, vàng lòng trắng của mắt.)

Tiểu protein: Hàm lượng protein trong nước tiểu.

(3) ACEI: thuốc ức chế men chuyển; ARB: thuốc ức chế thụ thể angiotensin-II

(4) Barbital: một nhóm thuốc ngủ; Xyanua: chất độc gây ức chế sự hô hấp hiếu khí ở mức độ tế bào.

(5) Xương sụn giáp trạng: nằm trong tuyến giáp trạng, hình dạng như cánh bướm, nằm ở mặt trước của cổ, phía dưới xương hàm khoảng 30mm.