[Pháp Y Tần Minh Hệ Liệt] Người Giải Mã Tử Thi

Chương 16-1: Vụ án thứ mười sáu – Bóng ma bên gối Phần 1

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chớp mắt mà mùa hè nóng nực đã hừng hực trở lại. Vào lúc giữa hè, chỉ mới sáng sớm cũng khiến người ta cảm thấy khó chịu, mặt trời cùng mặt đất phả lên hơi nóng hầm hập, ve sầu trên cây ầm ĩ không ngừng, ngoài đường vắng bóng người qua lại, các cửa tiệm vắng tanh như chùa bà Đanh.

Tôi ra khỏi văn phòng, ngẩng đầu nhìn mặt trời chói chang trên cao, lắc đầu. Bác sĩ pháp y đều không thích mùa hè, mặc dù tôi là kẻ kị lạnh nhưng cũng vẫn e sợ mùa hè. Tôi nghĩ chuyện này tất cả mọi người đều hiểu rõ, là xác chết trương phình[1].

“May mà vụ án này không phải xác chết trương phình.” Tôi quay ra nói với anh Vĩnh đang đi bên cạnh.

Anh Vĩnh là bác sĩ pháp y chính của Cục công an thành phố Đinh Đường, trước mắt đang tham gia đợt huấn luyện hai năm trên tỉnh. Mỗi năm, tỉnh sẽ điều động lực lượng cốt cán ở các thành phố lên tỉnh làm việc, vừa để các cán bộ địa phương có được cơ hội tiếp xúc với những vụ án có độ khó cao, vừa giảm bớt gánh nặng công việc cho cán bộ tỉnh. Phương pháp huấn luyện này được gọi là “Thầy kèm cặp trò”, đều là sư phụ tôi truyền dạy cho cán bộ pháp y toàn tỉnh. Hình thức “truyền thụ – giúp đỡ – dạy dỗ” đóng vai trò quan trọng trong công tác kỹ thuật hình sự, chủ yếu là vì muốn các chuyên gia kỹ thuật hình sự tại tỉnh tôi làm việc được hiệu quả, muốn các thế hệ cán bộ kỹ thuật hình sự mạnh mẽ trưởng thành và càng ngày càng phát huy được tác dụng không thể thiếu trong quá trình phá án.

Tính về thời gian đi học thì anh Vĩnh hơn tôi năm khóa, là anh khóa trên của tôi, nhưng nếu tính về thời gian theo sư phụ thì tôi lại là “sư huynh”. Cuối cùng cả hai chúng tôi đều gọi đối phương là “anh”.

Vốn dĩ hôm nay là một ngày nghỉ thoải mái. Bởi hàng ngày phải chạy ngược chạy xuôi, mỗi năm đi công tác hơn 200 ngày, Trung đoàn trưởng cũng vì lo chúng tôi tích tụ ức chết trong người, thế nên cho tôi nghỉ hẳn một tuần. Đây đúng là một tin tuyệt vời, vì đi làm mấy năm rồi mà tôi chưa từng được nghỉ lễ, lại chẳng có nghỉ bù tăng ca. Kỳ nghỉ của tôi bắt đầu vào ngày Thứ Bảy. Sáng sớm 6 giờ tôi đã dậy, thu dọn hành lý để đi Vũ Hán du lịch cùng Linh Đang. Đúng lúc này, điện thoại vang lên.

“Kỳ nghỉ của anh cứ hoãn lại đã.” Sư phụ biết nếu dùng giọng nhẹ nhàng thương lượng với tôi thì nhất định tôi sẽ có lý do chính đáng để từ chối, nên thầy lấy giọng ra lệnh nói, “Huyện Đinh Sơn có một vụ án mạng, chết một, mất tích hai.”

“Nhưng… Khó… Khó khăn lắm em mới…” Với tôi mà nói, đây là tin dữ. Tôi kích động, nói năng cũng lộn xộn.

“Mạng người lớn hơn trời.” Sư phụ ngắt lời tôi nói, “Mọi người trong phòng đi công tác hết rồi, anh không đi sao được?”

Tôi im lặng ngắt máy, an ủi Linh Đang mấy câu, rồi cưỡi con lừa điện[2]của mình lao như bay đến phòng làm việc.

Trong văn phòng, anh Vĩnh đang chờ tôi, thấy tôi đi vào liền nói: “Sư phụ đang giục, mau xuất phát thôi. Trước 9 giờ phải đến nơi.”

Tôi giơ tay nhìn đồng hồ, đã sắp 8 giờ rồi: “Vậy phải nhanh lên, đến đó cũng phải mất một tiếng đấy.” Tôi xách hòm khám nghiệm, cùng anh Vĩnh sóng vai rời khỏi văn phòng.

Có vô số bạn thắc mắc rằng tại sao rất nhiều cảnh sát hi sinh vì tai nạn giao thông, thực ra lí do rất đơn giản, đã điều tra phá án thì thời gian chẳng đợi ai, nhanh hơn một phút là có thể sẽ cho một kết quả khác, đương nhiên, nhanh hơn một phút cũng có thể gây ra thảm kịch. Tôi nắm chặt tay vịn, mặc cho chiếc xe cảnh sát chạy vèo vèo, để trước 9 giờ phải có mặt tại huyện Đinh Sơn cách đây hơn 100km.

Anh Vĩnh là người Đinh Đường. Huyện Đinh Sơn là huyện trực thuộc Đinh Đường nên anh Vĩnh rất thông thuộc chỗ này. Chẳng bao lâu, chúng tôi tới nơi có hiện trường vụ án, thị trấn Đinh Trì.

“Chú mới đi học tập có nửa năm mà thành phố chúng ta đã có hơn mười vụ án mạng.” Chi đội trưởng chi đội năm thuộc đội hình sự thành phố Đinh Đường trêu đùa anh Vĩnh, “Chú đi rồi, không có ai trấn áp tình hình.”

Sau khi trao đổi sơ lược, tôi và anh Vĩnh đeo khẩu trang, đi giày, đeo găng tay, đội mũ, bước vào trong dải phân cách.

Hiện trường là một căn nhà một tầng nằm ở vùng ven một thôn nhỏ. Căn nhà này có ba gian, từ cửa lớn đi vào, đầu tiên là phòng khách, hai phía Đông và Tây của phòng khách có hai cửa nhỏ. Cửa phía Tây không có cánh cửa, chỉ có một tấm rèm ngăng buồng phía Tây với phòng khách. Bên phía Đông có một cánh cửa gỗ, lúc này đang khép hờ.

Sau khi vào nhà liền thấy góc tường phía Đông phòng khách có đặt một chiếc giường lưới thép. Trên giường trải chiếu, một thi thể bà lão nằm trên đó, một chiếc khăn mặt thêu hoa quàng bừa lên người bà. Thi thể quay mặt vào tường, tay trái vô lực khoát lên thành giường, móng tay chuyển thành màu đỏ tím thẫm, có vẻ âm trầm đang sợ.

“Gian phía Tây là nhà kho.” Một nhân viên thu thập chứng cứ vừa kết thúc việc kiểm tra dấu vết trên mặt đất nói, “Bên trong toàn những thứ linh tinh, điều kiện trên mặt đất rất kém, không có khả năng làm chứng cứ.”

“Có dấu vết dịch chuyển không?” Bác sỹ pháp y địa phương đã làm xong công tác khám nghiệm bên ngoài thi thể, bước đầu phán đoán người này chết do bị đè ép cổ, bịt miệng mũi dẫn đến ngạt thở cơ tính, nên tôi quan tâm đến tính chất vụ án hơn cả. Tôi vừa hỏi vừa vén rèm lên, cẩn thận giẫm lên ván khám tra để tiến vào nhà kho.

“Nhìn qua thì thấy người chết có thói quen sinh hoạt không tốt, bên trong rất lộn xộn, nhưng không có dấu vết dịch chuyển.” Nhân viên thu thập hiện trường nói.

Trong phòng tạp nham chất đống đủ loại đồ gia dụng cũ nát, xe ba bánh hỏng và một ít chai lọ. Trên mấy vật đó đều bám một lớp bụi dày, hẳn là không phải bị hung thủ xáo trộn.

Tôi rời khỏi buồng phía Tây, đi đến buồng phía Đông. Trong buồng phía Đông có một chiếc giường lớn trải chiếu cũ, hai bên chiếc chăn phủ trên chiếu bị vén lên, hai chiếc gối đầu ở trạng thái bình thường được đặt ở đầu giường, một chiếc váy màu vàng chanh vắt lên cuối giường.

Tôi đi qua ba gian nhà một vòng, đồ dùng, ngăn kéo, ngăn tủ đều không có dấu vết dịch chuyển. Tôi nói: “Hẳn không phải trộm cướp tiền bạc. Nghe nói là một người chết, hai người mất tích. Trong nhà có hai người nữa ư?”

Điều tra viên nghe thấy câu hỏi của tôi bèn đi tới đáp: “Tình huống cụ thể còn đang trong quá trình điều tra. Trước mắt mới điều tra rõ được vài điều. Bà cụ đã chết tên là Tôn Linh Hoa, chồng bà đã mất cách đấy mười mấy năm vì bệnh tật. Bình thường bà Tôn thường ngủ cùng cháu trai là Tào Thanh Thanh ở buồng phía Đông. Một tháng trước, con dâu bà Tôn là Kim Bình do sức khỏe không tốt nên đã xin nghỉ việc về nhà, sau đó cùng Tào Thanh Thanh ngụ ở buồng phía Đông, giường lưới thép của bà Tôn đặt ở phòng khác. Sáng sớm hôm nay, bạn thân của bà Tôn là bà Lý đến gọi bà Tôn đi hái rau như mọi hôm, nhưng đến nơi thấy cửa nhà bà Tôn khép hờ, gọi vài câu không có ai đáp, bà cảm thấy không ổn nên đẩy cửa vào nhà, phát hiện bà Tôn nằm trên giường, bà đến gần sờ thử thì thấy thi thể đã cứng lại. Bà Lý chạy xung quanh xem thấy không có ai, liền đi báo công an.”

Tôi đến bên cạnh thi thể, cầm lấy cánh tay, thấy thi thể đã hoàn toàn cương cứng, khớp xương ngón tay không thể nắm duỗi linh hoạt, tôi nói: “Bà cụ chết vào khoảng tối hôm qua, khi trời vừa tối.”

“Có cần kiểm tra nhiệt độ hậu môn không?” Bác sỹ Kiều của đội pháp y huyện Đinh Sơn hỏi.

“Chẳng có nhiều tác dụng.” Tôi nói, “Trời quá nóng, trong phòng còn nóng hơn, việc suy đoán thời điểm tử vong dựa vào nhiệt độ thi thể cũng không chuẩn xác được.”

“Khóa ở cửa lớn có còn nguyên vẹn không?” Anh Vĩnh đưa tay quẹt mồ hôi trên trán.

“Vẫn tốt, không có dấu hiệu bị cạy mở, khóa cửa không hư hỏng gì.” Anh nhân viên thu thập chứng cứ nói.

“Tôi đã xem qua, cửa sổ trong nhà đều được gia cố thêm lưới chống trộm, tuy thô sơ nhưng cũng không có dấu vết bị phá hỏng. Cửa chính cũng không tổn hao gì, khả năng hung thủ là do người có thể dễ dàng vào nhà.” Anh Vĩnh nói.

Tôi gật đầu tỏ vẻ đồng ý, nói tiếp: “Có thể điều tra ra các mối quan hệ mâu thuẫn không?”

Điều tra viên nói: “Trước mắt chúng tôi đang nghi ngờ là Kim Bình gây án, các mối quan hệ mâu thuẫn khác vẫn đang được điều tra.”

“Kim Bình có động cơ gây án sao?” Anh Vĩnh hỏi.

“Quan hệ giữa Kim Bình và bà Tôn không tốt. Lúc Kim Bình mới về còn khá bình thường, từ nửa tháng trước giữa hai người bắt đầu xảy ra rất nhiều mâu thuẫn, cãi nhau là chuyện thường xuyên.” Điều tra viên lau mặt nhưng mồ hôi vẫn chảy ròng ròng, “Từ điều tra bước đầu có thể thấy chiều hôm qua Kim Bình đưa con đến sông Đinh cách đây mấy km vớt tôm, đến hơn 7 giờ tối mới về nhà. Bà Tôn ở nhà chờ cơm rất sốt ruột, mấy lần chạy ra con đường cách nhà khoảng trăm mét đứng trông ngóng, đến khi Kim Bình đưa con về nhà thì hai người cãi nhau.”

“Cãi nhau ư?” Tôi hỏi, “Hàng xóm nghe rõ à?”

“Hàng xóm nói có lẽ là cãi nhau, nhưng hình như chỉ nghe thấy cãi vã đôi ba câu.” Điều tra viên nói, “Sau đó thì không nghe thấy tiếng gì nữa.”

“Ừm. Vậy được rồi.” Anh Vĩnh nói, “Xem ra Kim Bình là kẻ đáng nghi nhất, dù không phải cô ta làm thì cũng có thể cô ta biết chuyện gì đó.”

Tôi trầm mặc.

“Đúng thế, chúng tôi cũng cho rằng Kim Bình giết người rồi mang con chạy trốn.” Điều tra viên nói, “Trước mắt chúng tôi đang tích cực truy tìm, tính ra cô ta cũng chưa thể chạy xa.”

“Đứa con trai được mấy tuổi?” Tôi hỏi.

“Năm nay 5 tuổi.” Điều tra viên đáp.

“Các anh có rất nhiều căn cứ để nghi ngờ Kim Bình.” Tôi nói, “Nhưng tôi vẫn cảm thấy sự việc không đơn giản như vậy.”

“Anh có ý kiến khác sao?” Anh Vĩnh hỏi.

Tôi nhíu mày: “Cũng không có ý kiến gì khác, nhưng tôi có cảm giác hơi đáng ngờ, nó cứ luẩn quẩn trong đầu tôi, chính tôi cũng không nói rõ được.”

“Tôi lại cảm thấy không có vấn đề gì.” Bác sỹ Kiều nói, “Người quen gây án, hai người kia lại mất tích một cách bí ẩn. Cô ta không tránh được can hệ đâu.”

Tôi gật đầu: “Tôi biết các anh có lý do, nhưng thằng bé nhỏ như vậy, bà nội và mẹ đánh nhau, tại sao nó không khóc?”

Điều tra viên nói: “Quả thật không có ai nói là nghe thấy thằng bé khóc.”

“Ngoài ra,” tôi nói tiếp, “Chăn trên giường trong buồng phía Đông bị vén lên, giống như đang ngủ thì thức dậy, rồi vén chăn. Hơn nữa, chiếc váy trên giường hẳn là của Kim Bình, cô ta không thể chỉ mặc quần lót mà chạy chứ?”

“Chuyện này khó nói lắm.” Anh Vĩnh lên tiếng, “Chưa biết chừng sau khi đi ngủ cô ta lại thấy giận quá, dậy bóp chết bà cụ, sau đó mặc quần áo khác rồi dẫn con đi thì sao?”

“Ừ. Vậy có thể giải thích những điểm đáng ngờ như hất chăn, không mặc váy, đứa con trai không khóc.” Điều tra viên nói.

Lời giải thích của anh Vĩnh thật kín kẽ, tôi cũng không tìm được lí do để bác bỏ: “Dù thế nào đi nữa, vẫn phải mang thi thể về nhà xác xem xét.”

[1] Xác chết trương phình (tiếng Anh: bloated cadaver/ giant cadaver), là một hiện tượng xuất hiện trên xác chết. Sau khi chết, hoạt động trao đổi chất và bài tiết ngừng lại, cơ thể mất đi hệ thống miễn dịch khiến cho các vi khuẩn thối rữa tồn tại ký sinh trong cơ thể người khi còn sống sinh sôi mạnh mẽ. Số lượng vi khuẩn thối rữa cực lớn có thể sinh ra một lượng khí màu xanh đen. Thứ khí thối rữa này tràn khắp bên trong cơ thể, làm cho cơ thể người chết trướng to ra trông như quả bóng hình người.

Do thi thể phân hủy mạnh, phần mềm trên cơ thể tràn ngập khí thối rữa, dẫn đến hiện tượng mặt sưng to, nhãn cầu lồi ra, môi sưng lớn, lật ra ngoài, đầu lưỡi chìa ra, vùng ngực bụng nhô lên, thành bụng trướng lớn, tay chân phình to, tinh hoàn phồng to thành hình cầu, da chuyển sang màu xanh đen, có thể thây rất nhiều tĩnh mạch phần hủy, mô liên kết cùng cơ thịt trướng khí, da ở bàn tay và chân bong tróc, toàn bộ thi thể trương phềnh, khó nhận diện được dung mạo khi còn sống. Lúc này, khí phân hủy khiến áp lực trong khoang bụng tăng lên, máu trong tim bị đẩy ra ngoài, máu nằm trong khí quản cùng máu trong tim cùng bị đẩy lên họng, tràn ra khỏi miệng mũi, thức ăn từ dạ dày bị đẩy lên miệng hoặc trong họng hoặc khí quản, hiện tượng này được gọi là nôn mửa sau khi chết. Xương chậu cũng bị đè nén, khiến cho phân trong trực tràng bị đẩy ra ngoài, đôi khi sẽ bị đẩy ra khỏi hậu môn. Ở thi thể nữ, tử cung và âm đ*o cũng có thể bị áp lực tác động, nếu phụ nữ mang thai tử vong thì khí thối rữa có thể đẩy thai nhi ra, dẫn đến những trường hợp chết rồi vẫn sinh con, hay sinh con trong quan tài, thực chất đây là hiện tượng bình thường, không có gì ma quái.

Thời gian xuất hiện tượng xác chết trương phình:

+ Mùa Xuân – Thu: từ 3 đến 7 ngày sau khi chết

+ Mùa Hè: từ 2 đến 3 ngày sau khi chết

+ Mùa Đông: từ 15 đến 30 ngày

Tuy nhiên, nếu vào khoảng thời gian giữa hè cực nóng, phần mô mềm trên thi thể phân hủy thành dịch lỏng, thi thể sẽ chỉ còn lại xương trong một tháng, ngoài ra có thể bị ruồi phá hoại, khiến thời gian phân hủy bị thu hẹp lại. Nếu thi thể nằm trong nước thì vẫn còn.

Có thể phỏng đoán thời gian tử vong bằng cách: Xem hiện tượng da bắt đầu mềm, phình trướng, trắng bệch, nhăn nheo, nếu hiện tượng này xuất hiện ở lòng bàn tay, bàn chân thì thời gian tử vong là khoảng 4 tiếng đồng hồ, nếu xuất hiện ở mu bàn tay, bàn chân thì thời gian tử vong là khoảng 48 tiếng đồng hồ.

[2] Con lừa điện: Chú Tần làm bằng xe đạp điện =)))))))) Đùa chứ tại sao cứ đoạn nào đang deep là chú lại cho một câu tào lao vậy =)))))))))) Hãy tưởng tượng cạnh một ông anh béo lùn đi xe đạp điện đến Sở công an tỉnh làm việc =))))))