Tiêu Thịnh Nam không ngờ anh sẽ có phản ứng như vậy, không vui nói:

- Lục Diễn, anh không sợ em nói chuyện anh đi xem mắt ra sao?

Lục Diễn đóng cửa xe, chậm rãi đi đến trước mặt cô ta, nhìn cô ta từ trên cao xuống, đôi mắt khẽ nheo lại:

- Đời này chuyện Lục Diễn tôi không sợ nhất chính là uy hiếp, cô có thể nói chuyện này ra cho mọi người biết.

Nhìn Lục Diễn ở khoảng cách gần, trái tim Tiêu Thịnh Nam đập thình thịch, thất thần trong chớp mắt, a, thậm chí còn kiêu ngạo hơn cô ta.

Không thể không nói, lúc này ở trong lòng cô ta, người đàn ông này đã không tồn tại giống như vậy nữa.

Mà ở trong thế giới của Tiêu Thịnh Nam, chưa bao giờ xuất hiện một người đàn ông như vậy.

Lục Diễn thật sự không sợ chuyện này, cho dù Tiêu Thịnh Nam nói chuyện anh đi xem mắt ra ngoài, đối với anh mà nói cũng không sao cả.

Ngay lúc anh sắp rời đi, Tiêu Thịnh Nam bước nhanh đi lên trước, ngăn cửa xe.

- Cô có ý gì?

Lục Diễn nhíu mày hỏi.

Tiêu Thịnh Nam nâng mắt nhìn về phía anh, vênh mặt hất hàm sai khiến nói:

- Em không có ý gì, em chỉ thông báo cho anh một tiếng, em thích anh, từ hôm nay trở đi, em muốn theo đuổi anh!

Nghe xong lời cô ta nói, Lục Diễn nhếch môi cười, đúng là chuyện gì cũng có, rõ ràng nói thích anh, theo đuổi anh, nhưng lại kiêu ngạo giống như anh nợ cô ta vậy.

- Tôi cũng thông báo cho cô biết, tôi không thích cô, cứ như vậy đi, tôi còn có việc.

Anh không suy nghĩ liền từ chối, nói xong kéo Tiêu Thịnh Nam ra, mở cửa lên xe.

Nhìn Lục Diễn lái xe đi mất, Tiêu Thịnh Nam tức giận muốn giậm chân.

Người đàn ông kiêu ngạo này, vậy mà nói anh không thích cô ta sao?

Chưa bao giờ có người đàn ông từ chối cô ta, đợi xem, nhất định cô ta sẽ làm cho anh yêu cô ta.

******

Trong chớp mắt đã đến chủ nhật, bởi vì gần đây không có nhiều vụ án, cho nên Tô Cửu Cửu định mang Đậu Đinh về nhà họ Tô một chuyến.

Cho dù thế nào, cô trở về cũng nên về nhà.

- Mẹ, có phải ông ngoại vô cùng hung dữ hay không?

Tiểu Đậu Đinh đứng trước gương thử đồ, nhìn trái nhìn phải, vừa nhìn quần áo mới của mình vừa hỏi mẹ.

Tô Cửu Cửu cũng đang thay quần áo, nếu phải về nhà, tất nhiên là cô không thể ăn mặc quá tùy tiện, nếu không lại bị mẹ kế của cô bình phẩm từ đầu đến chân.

- Hả? Sao Đậu Đinh lại hỏi như vậy?

Cô không rõ vì sao con trai lại cho rằng như vậy.

Đậu Đinh chu miệng, nghĩ một lát nói:

- Con đoán mẹ rất sợ ông ngoại, nếu không thì chúng ta vừa mới về nước nên đi thăm ông ngoại rồi.

Khóe miệng Tô Cửu Cửu run rẩy, đứa nhỏ này đúng là tiểu quỷ.

Chỉ là cô thật sự không phải sợ người đàn ông đó, cô chỉ không muốn gặp ông ấy mà thôi.

Có thể tưởng tượng được đi năm năm, cô không gọi một cuộc điện thoại cho ông, hai cha con chỉ có trao đổi bằng việc từng tháng ông kí tiền sinh hoạt cho cô, trên đời này có lẽ chỉ có bọn họ mới ở chung như vậy.

Đương nhiên những thứ gọi là tiền sinh hoạt cô cũng không có dùng, năm năm này cô ở nước Mĩ, đều dựa vào học bổng và tiền làm thêm sống qua ngày.

- Con vật nhỏ này, một lát nữa đến nhà ông ngoại, đừng nói linh tinh, hiểu không?

Lúc này nhất định Tô Cửu Cửu phải nhắc nhở con trai, Tô Minh Hàn không thể làm gì cô, nhưng mà người phụ nữ tên Cố Nguyệt Như không phải là kẻ dễ bắt nạt.

- Ừm, con biết rồi ạ.

Đậu Đinh đồng ý, nhưng mà trong lòng đã có dự định của mình, đó chính là người khác không động mình mình sẽ không động vào người khác, nhưng nếu có người dám bắt nạt mẹ cậu, cậu sẽ không ngồi im.

Tô Cửu Cửu mặc váy sơ mi màu đỏ, thiết kế này càng làm nổi bật dáng người xinh đẹp của cô, mà Tiểu Đậu Đinh mặc tây trang thiết kế riêng, làm cho người ta cảm giác giống như một thân sĩ nhỏ.