“Từ hôm nay trở đi, gọi ngươi A Hạo là được.” Trạch Hâm nhìn nam nhân cao lớn trước mắt này, đầy mặt khẳng định nói.

“Ân.” Hoàn toàn không có biết rõ Trạch Hâm đang nói cái gì nam phụ phối hợp gật gật đầu.

Nhìn bộ dáng phối hợp của nam nhân, Trạch Hâm thập phần cao hứng, thuận đường sờ sờ đầu hắn.

“Ngươi xem, ngươi thích cái nào?” Lấy ra quần áo trong tay, Trạch Hâm đầy mặt cao hứng thương lượng cùng nam nhân.

Nhìn thoáng qua một bộ quần áo màu trắng một bộ màu lam trong tay Trạch Hâm, nam nhân chỉ chỉ màu lam, “Ta thích bộ màu lam kia.”

“Được.” Giúp A Hạo mặc quần áo, Trạch Hâm chuẩn bị dẫn hắn đi bệnh viện kiểm tra.

Ngay tại thời điểm Trạch Hâm bọn họ đều chuẩn bị tốt, chợt nghe chuông cửa vang lên.

“Kỳ quái, sao lại có người đến?” Nơi này là một khu dân cư cao cấp, tự nhiên không có người tới cửa để đẩy mạnh tiêu thụ, mình cũng không có nhận thức ai, vậy là ai tới cửa?

Thông qua video, Trạch Hâm nhìn thấy một cái phụ nữ trung niên ăn mặc hoa lệ đứng ở ngoài cửa, phía sau tựa hồ còn đứng một ít bảo tiêu.

“Ngươi khỏe, Trạch tiên sinh, ta có việc tới tìm ngươi.” Nữ nhân kia thập phần khách khí nói, hơn nữa hiện ra giáo dưỡng rất tốt.

Nếu nàng nói như vậy, Trạch Hâm đành mở cửa chuẩn bị xem nữ nhân này tới làm cái gì.

“Ngươi khỏe, ta là mẫu thân Thẩm Hạo, lần đến này là muốn dẫn hắn trở về, trong khoảng thời gian này phiền toái ngươi.” Lời nữ nhân nói mang theo chút ôn nhu, thậm chí mang theo chút đau thương.

Nghe nữ nhân nói, Trạch Hâm cười nhạo một tiếng, hiện tại tìm đến, thời điểm sớm hơn thì làm gì, nhìn bộ dáng giả mù sa mưa, người không biết gì chỉ sợ đã cho rằng đây là một cái mẫu thân vô cùng tốt.

“Xin lỗi, ta nghĩ ngươi không có tư cách mang hắn đi từ nơi ta.” Trạch Hâm có chút phiền toái vỗ vỗ Thẩm Hạo ở bên người, thập phần tao nhã nhìn Lý Thiến nói.

“Trạch tiên sinh, Thẩm Hạo là người nhà của ta, mà ngươi…” Lý Thiến nói đến điểm thì dừng, nhưng là ai đều biết ý tứ chưa xong nói là gì, đơn giản chính là một người là người nhà Thẩm Hạo, mà Trạch Hâm chính là một người ngoài.

“Thẩm phu nhân, nếu ta không có nhớ lầm, ngươi chỉ có thể xem như tiểu tam thượng vị thành kế mẫu của Thẩm Hạo đi, ta nghĩ khi hắn thanh tỉnh khẳng định sẽ không muốn ở ngươi đi, ngươi nói phải không?”

Nghe lời nói không chút khách khí của nam nhân trẻ tuổi đối diện, Lý Thiến liền xiết chặt khăn tay trong tay một chút, mở to ánh mắt nhìn chằm chằm Trạch Hâm, nàng không nghĩ tới thanh niên này sẽ không khách khí như vậy, cho tới nay nàng hận nhất chính là lời nói mình là mẹ kế, tiểu tam. Nếu vậy, nàng cũng không làm bộ mảnh mai, đứng lên nhìn Trạch Hâm thập phần không khách khí nói, “Trạch tiên sinh, về tình về lý Thẩm Hạo ở cùng chúng ta mới là lựa chọn tốt nhất, cho ù nháo đến tòa án cũng là kết quả như vậy.”

“Phải không?” Trạch Hâm đầy mặt khinh thường nhìn Lý Thiến, “Nếu là như vậy, ngươi nói truyền ra một chuyện mẹ kế thừa dịp nhi mình tử bị thương hết sức nhân cơ hội hại hắn (chém), ai sẽ là tiêu điểm đây?”

“Ngươi…” Lý Thiến bị Trạch Hâm nói một phen thì có chút động khí, nhưng là sau đó nghĩ tới cái gì, khinh thường, “Ngươi cảm thấy ngươi có năng lực làm được việc này?”

“Ngươi có thể thử xem.”

Tiếp xúc ánh mắt tựa tiếu phi tiếu của Trạch Hâm, Lý Thiến không hiểu có chút hoảng hốt, nhưng là nghĩ đến Thẩm Hạo đặt ở bên người chính mình mới là lựa chọn tốt nhất, vì thế mở miệng nói, “Trạch tiên sinh, ta hiện tại là tới thông báo cho ngươi, không phải thương lượng cùng ngươi, cho dù ngươi không đồng ý, ta cũng sẽ dẫn hắn đi.” Nói xong, ý bảo bảo tiêu phía sau, chuẩn bị mạnh mẽ mang đi Thẩm Hạo vẫn dính ở bên người Trạch Hâm.

Không để ý bảo tiêu vây chung quanh, vẻ mặt Trạch Hâm không thay đổi, thậm chí động tác cũng không có chút biến hóa, nhìn thoáng qua Thẩm Hạo ở bên người có chút khẩn trương, vỗ vỗ hắn, sau đó nói một câu với chung quanh, “Đều dừng lại!”

Tiếp theo trừ bỏ hai người Trạch Hâm cùng Thẩm Hạo tất cả những người khác đều bị định thân tại chỗ, hoàn toàn không rời chân được.

Nhìn bảo tiêu bối rối chung quanh, Lý Thiến cũng cảm giác được chính mình dị thường, nhìn Trạch Hâm điên cuồng kêu lên, “Ngươi làm cái gì?”

“Ta chỉ là muốn nói cho ngươi, cho dù ngươi lại mang thêm người, cũng không mang hắn đi được, cho nên về sau đừng lại xuất hiện ở trước mặt của ta.” Nội tâm Trạch Hâm yên lặng phun tào mặt ngoài lại cuồng bá duệ giả 13 (= = biết chết liền), sau khi nói xong lời này nhìn sắc mặt Lý Thiến đen giống như màu cái bàn, cảm thấy thập phần thích ý.

“Đã biết rồi thì xin mời lăn ra đi thôi!”

Sau đó liền nhìn mọi người tranh nhau chạy ra ngoài cửa, đợi cho sau khi đứng phía sau cánh cửa đóng lại, Lý Thiến bọn họ mới khôi phục bình thường, nhất thời sợ tới mức ra một thân mồ hôi lạnh. Ngay vừa rồi, thân thể bọn họ hoàn toàn không giống như là của mình, một cũng không nghe theo sai sử của bản thân

Quay đầu nhìn thoáng qua cánh cửa đóng lại, Lý Thiến cắn chặt răng, “Chúng ta đi!”

Nhìn phòng ở nhất thời sạch sẽ, Trạch Hâm đắc chí cảm thấy năng lực mới này thập phần tốt.

“Tinh tinh.” Từ sau khi Trạch Hâm nói tên cậu cho hắn, Thẩm Hạo vẫn kêu như vậy.

Nghe được thanh âm bên người, Trạch Hâm quay đầu nhìn Thẩm Hạo biểu tình thập phần sung sướng lôi kéo chính mình.”Làm sao vậy?”

“Ta không nuốn rời khỏi ngươi.” Thẩm Hạo nói rất chậm, nhưng từng câu từng chữ lại biểu đạt rất rõ ràng.

“Được, ta sẽ luôn cùng ngươi.” Dù sao đợi sau khi ngươi khôi phục, cậu có thể rời đi.

“Ân.” Thật cẩn thận lôi kéo góc áo cậu, Thẩm Hạo thập phần cao hứng, chưa từng cao hứng qua như vậy.

Nhìn thoáng qua thời gian, đã đến giữa trưa. Chậc, cả buổi sáng cứ hoang phế như vậy. Nghĩ như vậy, Trạch Hâm dứt khoát đứng lên đi vào phòng bếp.

Nhìn động tác Trạch Hâm, Thẩm Hạo liền đi theo phía sau, tuy rằng không thể giúp cái gì, nhưng là còn có thể khi cần thì hỗ trợ (lại chém).

Đợi cho hai người giải quyết xong cơm trưa, Trạch Hâm mới dựa theo hành trình lúc trước mang Thẩm Hạo đi bệnh viện.

“Cẩn thận một chút, đợi xuống xe nhớ đi theo ta, đừng chạy loạn biết không?” Trạch Hâm giúp Thẩm Hạo cởi dây an toàn trên người hắn xuống, sau đó căn dặn hắn.

“Ân.” Thẩm Hạo nhìn chằm chằm vào Trạch Hâm, hắn thích nhìn cậu, nhìn bộ dáng cậu dặn dò chính mình, rất đẹp.

“Làm sao vậy?” Cảm giác được tầm mắt trên mặt, Trạch Hâm nghi hoặc hỏi.

Thẩm Hạo lắc lắc đầu, không muốn để cậu phát hiện tiểu bí mật của mình.

Đợi cho sau khi đem Thẩm Hạo xuống xe, Trạch Hâm mới phát hiện một nữ nhân đứng ở địa phương cách đó không xa nhìn chằm chằm vào bọn họ.

\\\ “Ngay tại thời điểm Trạch Hâm chuẩn bị không để ý tới nàng trực tiếp mang Thẩm Hạo rời đi, chợt nghe cái nữ nhân kia lên tiếng, “Tiên sinh.” Nói xong muốn nói lại thôi nhìn Thẩm Hạo bên người mình.

“Có việc sao?” Trạch Hâm có chút kinh dị quay đầu lại nhìn thoáng qua nàng, cậu không biết nàng a!

“Ta là bằng hữu của nam nhân bên cạnh ngươi.” Nữ nhân thập phần gian nan mở miệng, sau đó ánh mắt niệm niệm không tha nhìn Thẩm Hạo, “Xin ngươi hảo hảo mà chiếu cố hắn.”

“Ta sẽ.” Tuy rằng không biết nàng là ai, nhưng là xuất phát từ tôn trọng vẫn đáp một câu.

“Bạch Liên, chúng ta đi thôi.” Ngay tại thời điểm nữ nhân còn muốn nói cái gì, một cái nam nhân thập phần anh tuấn đi ra từ bên cạnh. Ghét bỏ nhìn lướt qua Thẩm Hạo, còn đánh giá Trạch Hâm một chút, thấy trên người cậu mặc đều là quần áo nổi danh làm theo yêu cầu cũng liền không nói thêm gì.

“Tốt, xin lỗi, chậm trễ thời gian của ngươi.” Bạch Liên một bên nhận lỗi với nam nhân, một bên thật cẩn thận quan sát thần sắc nam nhân, thấy hắn không có hờn gì giận mới lén lút nhẹ nhõm thở dài một hơi, sau đó nhìn về phía Trạch Hâm, “Tiên sinh, tạm biệt

Nhìn Bạch Liên theo đuôi nam nhân rời khỏi, Trạch Hâm mới thu hồi khiếp sợ, không nghĩ tới trong vòng một ngày chính mình cư nhiên đều kiến thức hết đám cặn bã này. Cái Bạch Liên kia có thể khác người thành như vậy cũng đúng là hiếm thấy a, Thẩm Hạo gặp chuyện không may nàng liền khẩn cấp chạy theo nam chủ, hiện tại lại có mặt mũi kêu chính mình chiếu cố Thẩm Hạo cho tốt.

“Tinh tinh?” Cảm giác được có người kéo tay áo mình, Trạch Hâm mới thu hồi tầm mắt,

“Làm sao vậy?” Trạch Hâm nghi hoặc nhìn hắn, sợ hắn xảy ra chuyện gì.

Thẩm Hạo lắc lắc đầu, hắn chỉ là chán ghét Trạch Hâm nhìn chằm chằm vào người khác.

“Ngoan, chúng ta kiểm tra xong là có thể trở về, thời điểm trở về sẽ mua cho ngươi bánh ngọt ngươi thích ăn.” Khẩu khí Trạch Hâm mang theo chút sủng nịch nói với Thẩm Hạo, thời điểm nhìn Thẩm Hạo sẽ luôn không tự giác xem hắn trở thành tiểu hài tử mà chăm, mà dỗ.

“Ân.” Thẩm Hạo đầy mặt vui vẻ cười.

Nhìn thấy nam nhân kia mang theo Thẩm Hạo rời khỏi, Bạch Liên mới thu hồi tầm mắt nhìn hai người.

“Như thế nào, luyến tiếc?” Nam nhân ngồi ở bên cạnh nhìn cái dạng này của nàng, thập phần khinh thường mở miệng nói.

“Không có.” Bạch Liên nhàn nhạt nói một câu, quay đầu nhìn chằm chằm nam nhân, “Ta nói rồi, ta vẫn thích ngươi.”

“Hừ.” Nghe nữ nhân thổ lộ, nam nhân cũng không nói cái gì, chỉ là quay đầu lại, lái xe rời đi nơi này.

“Bác sĩ, tình huống thế nào?” Nhìn Thẩm Hạo ngồi ở bên người có chút bất an, Trạch Hâm thập phần sốt ruột hỏi bác sĩ.

“Ngươi đừng kích động.” Nói xong, cầm lấy tấm hình vừa chụp trong tay nói với Trạch Hâm, “Ngươi nhìn nơi này của hắn còn có cái bóng ma lớn, thuyết minh có cái gì đó áp bách dây thần kinh hắn, nhưng là vị trí này thập phần đặc thù, nếu chúng ta mạnh mẽ mổ, không nhất định có thể trị tốt cho Thẩm tiên sinh, còn khả năng gặp được nguy hiểm.”

“Kia ý tứ bác sĩ là?”

“Hiện tại chúng ta chỉ có thể cho hắn uống chút thuốc, còn lại chỉ có thể dựa vào chính hắn.” Nói xong, bác sĩ tuổi già đầy mặt trầm trọng nhìn Trạch Hâm, “Ngươi tốt nhất chuẩn bị tâm lý thật tốt, hắn có thể sẽ vĩnh viễn là cái dạng hiện tại này.”

“Tốt, ta đã biết, cám ơn bác sĩ.”

“Hệ thống, Thẩm Hạo sẽ mãi như vậy sao?”

【 hệ thống không thể cho đáp án, cần người chơi tự mình tìm ra. 】

Nghe được đáp án của hệ thống, Trạch Hâm có chút không vui, nếu mãi như thế này, chính mình làm sao về nhà a?!

“Tinh tinh?” Cảm giác được Trạch Hâm mất hứng, Thẩm Hạo thật cẩn thận kêu cậu một tiếng.

Phục hồi tinh thần lại nhìn Thẩm Hạo đầy mặt lo lắng, Trạch Hâm nháy mắt khôi phục bình thường, “Ta không sao.” Cậu cũng không tin, tìm bác sĩ tốt nhất đến vẫn trị không hết.