“Ngươi nói, gần đây Anh Đài làm sao vậy?” Nhìn Chúc Anh Đài tinh thần hoảng hốt, Lương Sơn Bá có chút lo lắng hỏi Mã Văn Tài.

Mã Văn Tài liếc mắt nhìn Chúc Anh Đài thỉnh thỉnh thoảng thoảng lấy ánh mắt lộ vẻ kỳ quái nhìn chính mình cùng Lương Sơn Bá ở đối diện một cái, nàng tự cho là che dấu rất khá, nhưng Mã Văn Tài vẫn cảm thấy được có chút làm ra vẻ. Lắc lắc đầu, nhàn nhạt nói, “Không biết, có lẽ là gần đây gặp phải chuyện gì đi.”

“Được rồi, ta hỏi nàng, nàng cũng không nói.” Lương Sơn Bá gắp đồ ăn trong chén, một bên cố gắng nuốt, một bên mơ hồ không rõ nói.

Mã Văn Tài thử an ủi, “Có lẽ qua đoạn thời gian sẽ tốt lên.” Nữ nhân bình thường đều có một cái chu kỳ tính thời gian đi.

“Ân.” Nhìn thoáng qua người không yên lòng, Lương Sơn Bá quyết định vẫn là chờ thêm đoạn thời gian rồi hỏi lại một chút là được.

*

Mã Văn Tài đang chuẩn bị thỉnh giáo phu tử một chút, ngay tại nửa đường nghe được một cái thanh âm quen thuộc.

“Mã huynh.”

Xoay người lại, nhìn Tạ Trí vẫn giống như trước kia, nhưng cũng đã có chút thay đổi, mặt mang nghi hoặc, “Tạ huynh, nhiều ngày không thấy ngươi về ký túc xá, là có việc gì sao?”

Thấy Mã Văn Tài tuy rằng là nói lời quan tâm, nhưng trong mắt lại không có vài phần chân ý, tâm tình vốn có chút không yên thoáng bình tĩnh lại, đúng là vẫn còn vọng tưởng, nhàn nhạt cười nói, “Kỳ thật ta là tới chào từ biệt Mã huynh, ta lập tức phải rời khỏi thư viện, tính đến đây nói cho ngươi trước một tiếng.”

“Bảo trọng!”

Nhìn bóng dáng xoay người rời đi, trong lòng Tạ Trí không khỏi sinh ra vài phần phiền muộn, sau đó liền nghe được phía sau truyền đến một tiếng cười nhạo.

“Như thế nào, luyến tiếc sao? Đáng tiếc người khác căn bản không thèm để ý ngươi.” Người tới thập phần bình thản, chỉ là hai đấm giấu ở trong tay áo cũng nắm chặt lại.

Gặp bộ dáng muốn sinh khí lại cực lực áp chế của người kia, Tạ Trí cười cười, “Đúng vậy, luyến tiếc thì cũng có thể  thế nào? Ngươi sẽ thả ta?”

“Ngươi đừng mơ.” Hắn nói xong, nam nhân liền một phen ôm lấy hắn, nói thập phần nhanh, “Ngươi là của ta.”

Nhìn không trung xa xa, Tạ Trí cúi đầu thở dài một hơi, ôn hòa nói, “Ta lại đi gặp một người cuối cùng, liền cũng ngươi rời đi.”

*

“Tạ huynh, sao ngươi lại tới đây? Giống như thật lâu đều không có nhìn thấy ngươi.” Lương Sơn Bá đang tưới nước cho cây cối trong viện, vừa nhấc đầu liền thấy được người trước mắt.

Tạ Trí không nói gì, chỉ là nhìn chằm chằm Lương Sơn Bá, ánh mắt xa xăm như là xuyên thấu qua cậu để nhớ lại cái gì.

“Lương huynh, mẫu thân ngươi hoàn hảo sao?”

“???” Tuy rằng thập phần không rõ hắn hỏi cái này là có dụng ý, Lương Sơn Bá vẫn thành thật trả lời, “Thân thể nàng vẫn rất tốt, ngày trôi qua cũng tốt lắm.” Từ sau khi có Mã Văn Tài giúp đỡ, cậu liền gửi chút tiền trở về, nghe nói ở nhà còn mua vài mẫu đất, sinh hoạt hiện nay cũng không tệ lắm.

“Ân, vậy rất tốt.” Tạ Trí nói xong, thảo mãn mục đích bản thân rồi nên rời đi.

Mạc danh kỳ diệu xuất hiện, lại mạc danh kỳ diệu rời đi, Lương Sơn Bá có chút sờ không đến nguyên do, đây là muốn làm cái gì?

Tạ Trí không có nói cho Lương Sơn Bá, kỳ thật thật lâu trước kia tên của hắn là Lương Sơn Bá, có một mẫu thân tuổi già, một cái nhà rách nát không chịu nổi. Sau lại, may mắn đến thư viện đọc sách, nhận thức một bạn nữ cùng trường kêu Chúc Anh Đài. Vừa mới bắt đầu hắn không biết chi tiết này, vì thế lỗ mãng thích, cuối cùng thậm chí chết thảm cho dưới tính kế của người khác. Đợi cho lại mở mắt ra, hắn liền biến thành Tạ Trí hiện tại, mà Lương Sơn Bá cũng còn sống, chỉ là không còn là người trước kia

Nhìn người nào đó không kiên nhẫn chờ ở cửa, Tạ Trí cười cười, hắn có nhân sinh mới của hắn. Về phần hắn trước kia, nghĩ đến cái bóng dáng lạnh lùng kia, đại khái sẽ không giẫm lên vết xe đổ đi.

*

“Tạ huynh rời thư viện.”

Thời điểm Lương Sơn Bá lên lớp buổi sáng, nghe được những người khác nói mới phát hiện.

Thời điểm Chúc Anh Đài nghe được tin tức này, thân hình thoáng ngừng lại một chút, sau đó như là giải phóng thả lỏng xuống.

“Anh Đài, ngươi không sao chứ?” Nhìn Chúc Anh Đài trong nháy mắt khác thường, Lương Sơn Bá thập phần quan tâm hỏi.

Lắc lắc đầu với cậu, ý bảo chính mình không có việc gì.

Thấy mặt nàng thập phần tái nhợt, còn có tính tình khác thường mấy ngày nay, mặt Lương Sơn Bá mang do dự thăm dò hỏi một câu, “Có phải gần đây thân thể ngươi có cái gì không thoải mái hay không? Nếu có cứ việc nói ra, ta tuyệt đối giữ bí mật giúp ngươi.”

Nhìn ánh mắt rối rắm của Lương Sơn Bá, Chúc Anh Đài có chút kỳ quái nhìn cậu, “Ta không sao, chỉ là gần đây không có nghỉ ngơi tốt thôi.”

“Như vậy a.” Lương Sơn Bá quét hai mắt nàng, không tiếp tục nói cái gì đó.

【 tích —— điều kiện nhiệm vụ của Lương Sơn Bá đã đạt thành, nhiệm vụ hoàn thành. 】

Ngay tại thời điểm mấy người đều tự nói chuyện, đột nhiên nghe được hệ thống thông báo.

Ở nháy mắt thông báo của hệ thống vang lên, ánh mắt lợi hại của Mã Văn Tài nhìn về phía Lương Sơn Bá, mà Lương Sơn Bá trừ bỏ cảm giác thân thể có chút lãnh, còn lại chính là nghi hoặc.

Đợi cho sau khi tan học, Lương Sơn Bá liền nói một tiếng phải đi tìm Mã Văn Tài với Chúc Anh Đài.

Nhìn bóng dáng hai người cùng rời đi, Chúc Anh Đài cúi đầu thở dài một hơi. Tuy rằng triều đại không cấm đoán nam phong, thậm chí còn thập phần thịnh hành, nhưng là hai nam tử cùng một chỗ chung quy là có chút kỳ quái, huống chi nàng nhìn thế nào đều cảm thấy nghĩa huynh mình sẽ là người chịu thiệt, nàng làm sao có thể không thèm để ý cho được.

“Nhiệm vụ là chuyện gì xảy ra?” Vừa ra tới, thấy chung quanh đã không có người, Mã Văn Tài bình tĩnh hỏi.

Nhìn thoáng qua Mã Văn Tài nhìn như bình tĩnh, thực tế sắp bùng nổ, Lương Sơn Bá dựa vào trực giác nói, “Ta cũng không biết sao lại thế này.”

Vẫn đều đặt Lương Sơn Bá ngay dưới mí mắt mình, ngay cả tình nghĩa cùng Chúc Anh Đài đều chỉ là tình huynh muội mà thôi, căn bản không có khả năng đi câu tam đáp tứ. Mã Văn Tài biết điểm này, nhưng là lại nhịn không được dâng lên phiền toái.

“Có lẽ, là hệ thống bug đi?” Thấy sắc mặt Mã Văn Tài có chút bất ổn, Lương Sơn Bá thử thăm dò một câu.”Nếu không, chúng ta hỏi hệ thống một chút?”

“Ân.” Có một số việc vẫn là biết rõ ràng mới tốt.

Đợi cho hai người đồng loạt đi vào không gian hệ thống, Mã Văn Tài liền mở miệng hỏi, “Hệ thống, nhiệm vụ Lương Sơn Bá là chuyện gì xảy ra, đã hoàn thành?”

“Tích —— đúng vậy, căn cứ hệ thống phán định, Lương Sơn Bá chân chính đã tìm được người yêu của mình. Nhiệm vụ điều kiện đạt thành, phán định thành công hoàn thành 50% nhiệm vụ.”

Thanh âm bình thản của hệ thống vang vọng ở trong không gian không lớn, lộ ra thập phần kỳ quái.

“Có thể nói cho chúng ta biết tình huống cụ thể sao?”

“Tích —— ngoạn gia không có quyền hạn.”

Nghe hệ thống trả lời, hai người cũng không hỏi lại cái gì, dù sao nhiệm vụ hoàn thành là được.

“Hiện tại, chỉ cần lại tìm một lương xứng cho Chúc Anh Đài là được.” Đối với việc lập tức liền có thể rời khỏi thế giới này, Lương Sơn Bá thập phần cao hứng, cậu chán ghét cả ngày làm bạn cùng cổ văn.

*

“Anh Đài, trong nhà ngươi có tỷ muội sao?” Lương Sơn Bá nhìn Chúc Anh Đài ra vẻ lơ đãng nói.

Bị câu hỏi đột nhiên của cậu dọa đến, phản ứng đầu tiên của Chúc Anh Đài chính là chính mình có phải hay không lộ ra dấu vết, sau đó nghĩ đến chính mình hẳn là không có gì làm gì xằng bậy. Vì thế làm bộ trấn định cười nói, một bên không nhịn được nhìn phản ứng của cậu, “Lương huynh hỏi cái này làm cái gì?”

Ngẩng đầu nhìn ngoài cửa sổ Lương Sơn Bá như là không có chú ý tới động tác nhỏ của nàng, tự nghĩ tự nói, “Trong nhà ta cũng chỉ có một mình ta, không có tỷ muội gì, cho nên muốn nhìn xem ngươi có hay không.”

“Trong nhà ta quả thật còn có một muội muội.” Chúc Anh Đài châm chước nói.

“Phải không?” Lương Sơn Bá đầy mặt kinh hỉ, vội vàng hỏi, “Kia ngươi có biết bình thường nữ tử sẽ khuynh tâm với dạng nam tử gì không?”

Nghe Lương Sơn Bá vội vàng nói, Chúc Anh Đài trợn to mắt nhìn cậu, có cái ý tưởng không tốt, thập phần kinh ngạc nói, “Lương huynh, ngươi thích nữ tử?” Kia Mã huynh làm sao bây giờ? Những lời này Chúc Anh Đài không nói ra, ẩn ẩn biết đáp án không phải chính mình có thể thừa nhận.

“Ngạch…” Lương Sơn Bá có chút ngượng ngùng ( sương mù ) gãi gãi đầu, giọng điệu lúng túng nói, “Cũng không phải.”

Hết thảy việc này ở trong mắt Chúc Anh Đài chính là Lương Sơn Bá thập phần xấu hổ, ngượng ngùng nói đến người này ở trước mặt chính mình.

“Ta nghĩ, hẳn là đều sẽ thích người có kế lớn chí lớn, cũng có thể tốt với chính mình đi.” Chúc Anh Đài suy nghĩ một chút, không xác định nói.”Có lẽ cũng sẽ thích cái loại tài hoa hơn người, phong lưu phóng khoáng.”

“Như vậy a.” Quả nhiên vô luận khi nào, nữ nhân đều sẽ có chút mộng thiếu nữ, không nghĩ tới Chúc Anh Đài cũng như thế này, nhưng thư viện bọn họ giống như không có người như vậy.

Nhìn Lương Sơn Bá chăm chú tự hỏi, Chúc Anh Đài cảm thấy có chút quái dị, nghĩ đến một người khác, nhất thời có chút không tốt. Nếu Lương Sơn Bá thích một người khác, Mã Văn Tài làm sao bây giờ?

“Ngươi nói rất đúng, ta đi tìm Mã Văn Tài thương lượng một chút.” Như vậy, hẳn là có thể tìm một người yêu tốt cho Chúc Anh Đài.

Chúc Anh Đài:  luôn cảm thấy ngươi đi xong, Mã Văn Tài sẽ tìm ta phiền toái.

“Mã Văn Tài, ta vừa rồi hỏi loại hình Chúc Anh Đài thích.” Nhìn người ngồi ở chỗ kia an an ổn ổn đọc sách, Lương Sơn Bá thập phần cao hứng nói.

“Nga?” Đối với chuyện này, Mã Văn Tài tựa hồ không có hứng thú lớn lắm.

Nhìn Mã Văn Tài không cảm thấy hứng thú lắm, Lương Sơn Bá thoáng có chút tỉnh táo lại, nhìn chung quanh một vòng, cảm thán, “Hiện tại ngươi ở một người thật tốt, địa phương rộng như vậy.”

Nghe Lương Sơn Bá nói, Mã Văn Tài buông sách, nhìn chằm chằm vào người trước mắt này, mặt mang ý cười nói, “Nếu không, ngươi lại đây ở cùng ta đi, như vậy không chỉ có thập phần tiện, ngươi cũng sẽ không lúng túng như vậy.”

Nghe Mã Văn Tài nói, Lương Sơn Bá có chút tâm động, cúi đầu chống lại ánh mắt hắn, không tự giác nói, “Được.”

Mã Văn Tài nghe vậy vừa lòng cười cười.

Nhìn Lương Sơn Bá đóng gói đến thập phần sung sướng, tâm tình Chúc Anh Đài phi thường phức tạp, tuy nói sau khi cậu ra ngoài, chính mình hoạt động sẽ càng tiện lợi thêm một ít, nhưng nghĩ đến cậu là đến phòng Mã Văn Tài, nháy mắt liền cảm thấy thập phần lo lắng.

“Ngươi có nói với Mã Văn Tài chuyện ngươi thích nữ tử?”

Tay đang thu thập của Lương Sơn Bá dừng một chút, kỳ thật sau khi cậu đáp ứng Mã Văn Tài dọn đến, hai người liền thương lượng một chút, cuối cùng vẫn quyết định tuyển người trong thư viện, bằng không liền Mã Văn Tài phát động quan tâm hỗ trợ. Không tin nhiều người như vậy, lại không có một người thích hợp. Chỉ là việc này đều không thể nói cho Chúc Anh Đài, vì thế Lương Sơn Bá hàm hồ ứng một câu, “Ân, nói.”

Thấy Lương Sơn Bá phản ứng thập phần bình tĩnh, Chúc Anh Đài thoáng yên tâm, xem ra Mã Văn Tài còn không có bắt đầu hành động. Bất quá nhìn thoáng qua người nào đó lập tức dê vào miệng cọp, Chúc Anh Đài cảm thấy tâm mình lại có chút lo lắng.

Nhìn Lương Sơn Bá ôm gì đó, phất ống tay áo đi không mang theo đồ vật gì, Chúc Anh Đài lỗi giác cảm thấy loại phiền muộn nữ nhi mình lập gia đình.

Vô cùng cao hứng thay đổi một gian phòng mới, Lương Sơn Bá một điểm đều không có cảm giác được Chúc Anh Đài ưu thương.

“Chí có mấy thứ này?” Nhìn đồ dùng Lương Sơn Bá mang tới, cũng chỉ có mấy thứ, Mã Văn Tài đột nhiên cảm thấy thập phần keo kiệt.

“Ân.” Có chút là lấy từ trong nhà đến, có chút là ở trong này sau này. Hắn cảm thấy không cần bao mua nhiêu, cũng vốn không có nhiều mua cái gì.

“Ngươi chỉ có vài món quần áo như vậy?” Nhìn vài món quần áo mỏng manh, Mã Văn Tài thập phần ghét bỏ nói.

“Ta cảm thấy đủ mặc, mua nhiều cũng không mặc hết được.” Lương Sơn Bá ngượng ngùng nói, cậu cảm thấy đủ mặc là được, phiền toái như vậy làm cái gì. Nếu không phải sợ người khác nghĩ mỗi lần cậu đều mặc cùng bộ, vậy cậu khẳng định sẽ mua vài bộ giống nhau.

Nhìn Lương Sơn Bá cười ngây ngô, Mã Văn Tài mím mím môi, nhàn nhạt nói, “Vài ngày sau ta mang ngươi đi mua vài món đi, cũng đã gần nhập thu.”

Lương Sơn Bá theo thói quen tính gật gật đầu, sau đó như là nghĩ đến cái gì, lẩm bẩm, “Ta sao lại giống như bị ngươi bao dưỡng vậy.”

Nghe cậu nói, Mã Văn Tài thân thủ nâng cằmm cậu lên, ánh mắt thâm thúy nói, “Tư sắc này của ngươi, muốn bao dưỡng cũng có thể.”

Tiếp xúc đến ánh mắt Mã Văn Tài, trong nháy mắt Lương Sơn Bá có cứng ngắc, tiếp theo chụp mạnh mở tay hắn ra, “Đừng nói giỡn.” Xoay người sang chỗ khác, cảm nhận được nhiệt độ trên mặt, cảm thấy tim mình đập có chút không bình thường.

Nhìn lưng người trước mặt, trong mắt Mã Văn Tài xuất hiện một loại thần sắc quyết chí có được. Người này, là của hắn.