[Ở tại nhà Bạch luật sư đã nhiều ngày, tôi dần quen với việc dọn dẹp nhà cửa, mỗi ngày đều quét tước phòng ốc sạch sẽ, tôi nhìn cũng cảm thấy thư thái. Mấy bữa nay, tôi có đi thăm dò khẩu vị của Bạch luật sư, trù nghệ rất có tiến bộ, Bạch luật sư lúc ăn cơm cũng không còn nói cái gì nữa. Tuy rằng ở những chuyện khác, vẫn sẽ nhắc tôi hai, ba câu...] Vương Tráng sờ sờ đầu, hắn đôi khi cảm giác Bạch luật sư thật đúng là có điểm ngoài miệng không chịu buông tha người, bất quá bản thân hắn cũng ngốc thiệt... Hắn lại thầm nghĩ.

[Nhưng Bạch luật sư là người có tâm rất tốt.] Hắn lại bắt đầu tự tiện dán nhãn người tốt cho Bạch Luật Minh.

[Hiện tại, mỗi ngày tôi vẫn chú ý đến những tin tức đó, tuy rằng trong lòng nhiều ít còn có chút phập phồng, nhưng sẽ không tiếp tục ủ rũ cụp đuôi nữa. Tại vì Bạch luật sư bảo với tôi, "Anh không phạm tội, đây mới là chân tướng, anh phải tin tưởng chính mình, càng phải tin tưởng tôi." Mỗi khi nhớ tới những lời này của Bạch luật sư, tôi đều tràn đầy nhiệt tình! Tôi tin rằng tôi và Bạch luật sư cuối cùng sẽ chiến thắng! Bạch luật sư thật sự là người tốt!] Vài ngày nay, Vương Tráng mỗi lần viết nhật ký đều phải đi khen Bạch Luật Minh đôi câu, lời của Bạch Luật Minh nói với hắn sắp thành điều răn luôn rồi.

- -----

Vương Tráng ngơ ngác mà nhìn ngoài cửa sổ, từ hoa mai rơi đến hoa đào nở.

Bạch Luật Minh tà liếc Vương Tráng, tiếp tục làm việc, "Nhàm chán à? Muốn đi ra ngoài sao?"

Vương Tráng đột nhiên phục hồi tinh thần, "A! Không phải..."

Chút điểm tâm tư nho nhỏ này của Vương Tráng, y nơi nào nhìn không ra, "Nhịn một chút đi, tôi biết anh ngại buồn, chẳng qua hiện tại tốt nhất vẫn nên bớt ra ngoài, chờ sau khi thẩm án xong, anh muốn đi đâu cũng được mà."

"Ồ... Ừ..." Vương Tráng cúi đầu, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu. Hắn cảm thấy nhà của Bạch Luật Minh thực tuyệt, con người Bạch Luật Minh cũng thực tốt, nhưng hắn trước đây vì đi giao hàng nên thường chạy mãi ngoài đường, bây giờ tựa như bị nhốt lại, xác thực hơi có điểm không thích ứng được.

Bạch Luật Minh cầm một phần tư liệu, "Có báo cáo gửi đến cho tôi, nói đích xác trên tầng trên cùng của tủ bếp ở chung cư người bị hại, phát hiện có thuốc, tác dụng khiến người ta hôn mê trong thời gian ngắn, hơn nữa còn có dấu hiệu bị mở ra."

"Thật sao?"

"Ừ."

Vương Tráng nhăn mi, "Vì sao nữ chủ nhân lại cho tôi thứ này..."

"Có lẽ cũng không phải nạn nhân đã bỏ thuốc anh, mà là hung thủ." Bạch Luật Minh lắc tư liệu trong tay, "Người đàn ông tiến vào chung cư trước khi anh tới, đã biết là ai rồi."

"Là ai?" Vương Tráng nhanh chóng hỏi.

"Là bạn trai của người bị hại." Bạch Luật Minh vừa lật xem tư liệu vừa trả lời, "Hai người ở chung một đoạn thời gian, nhưng quan hệ có vẻ không phải thực tốt, từng xảy ra tranh chấp, sau khi nạn nhân mang thai không được bao lâu thì dọn ra ngoài sống. Trong lúc đó, bạn trại của cô ta cũng có đến chung cư tìm cô ta vài lần."

"Chẳng lẽ... Chẳng lẽ thực sự là do bạn trai cổ?"

"Hiện giờ vẫn chưa có chứng cứ thật xác thực để đi đến kết luận, nhưng xét từ lô-gích, xem ra chính là gã đi."

Vương Tráng gãi gãi đầu.

"Đây là do tôi căn cứ theo tình huống trinh thám bước đầu vào thời điểm hiện tại. Tôi nghĩ tại lúc nạn nhân nhận được điện thoại của anh, bạn trai của cô ta còn chưa đến chung cư. Không bao lâu thì bạn trai cô ta, hoặc bây giờ chúng ta tạm xưng gã là hung thủ đi, đã tới. Khi anh đến nơi, tôi đoán rằng nữ chủ nhà hẳn không muốn để anh vào cửa, cho nên tôi phỏng chừng là hung thủ kêu cô ta mở cửa, vì vậy anh đợi thật lâu mới có người tiếp. Gã tại sao lại muốn anh tiến vào, tôi phỏng đoán gã ắt hẳn đã tưởng tới việc giết hại nữ chủ nhà, hơn nữa còn đem tội giết người giá họa lên đầu anh."

"Như thế nào sẽ..." Vương Tráng kinh ngạc.

"Bất quá, nữ chủ nhà chắc hẳn không biết được ý đồ của gã, nên cô ta không có biện pháp phản kháng hung thủ, vì thế mới bỏ thuốc vào nước uống của anh. Vậy nên kỳ thật tại đoạn thời gian đó, hung thủ vẫn luôn ở trong chung cư."

Trên mặt Vương Tráng lộ ra biểu tình hoảng sợ.

"Chờ anh hôn mê rồi, gã liền cùng nạn nhân nổi lên tranh chấp, cũng tàn nhẫn giết hại cô ta. Sau đấy, chỉ cần khiến anh trong lúc hôn mê nắm lấy hung khí, lại bôi thêm chút máu lên quần áo của anh, gã lập tức có thể bỏ chạy lấy người, mà hiềm nghi tự nhiên sẽ rơi xuống trên người của anh."

"A..." Vương Tráng kinh ngạc mà trừng mắt.

"Thông thường, có thể dùng lô-gích hoàn mỹ để điều tra ra được sự việc, chân tướng sự thật cũng cơ bản không kém đi nơi nào, hiện tại chỉ thiếu chứng cứ mang tính quyết định là có khả năng định tội gã. Này hẳn không khó, tôi sẽ kêu nhân viên điều tra cẩn thận thăm dò lại hiện trường. Đương nhiên, cũng phải tìm đến hung thủ, tiến hành một phen dò hỏi tỉ mỉ kỹ càng về lịch trình một ngày kia của gã, cùng động cơ nữa."

Thấy chân tướng dần dần trồi lên mặt nước, Vương Tráng tự nhiên là vui vẻ, hắn cảm giác hắn cùng Bạch luật sư sắp khắc phục được gian nan hiểm trở, đạt lấy thắng lợi cuối cùng.

Bạch Luật Minh híp mắt nhìn Vương Tráng trong chốc lát, biết chắc hắn đang não bổ ra một tương lai huy hoàng, "Lại đây."

"A...?" Vương Tráng ngoan ngoãn đi qua.

"Lại nói tiếp..." Bạch Luật Minh trầm ngâm trong giây lát, rồi chuyển đề tài, "Có phải gần đây anh có chút lười biếng hay không hả?"

"A?" Vương Tráng vội vàng lắc lắc đầu, "Tôi không có nha."

"Bàn làm việc chưa có lau sạch này," Bạch Luật Minh dùng tay lau bàn một phen, tuy lúc mở bàn tay ra không hề có nửa điểm tro bụi nào, nhưng vẫn khiến trái tim nhỏ bé của Vương Tráng thắt lại, vẻ mặt khẩn trương ngó tay của Bạch Luật Minh.

"Ngày hôm qua nước tắm cũng thực lạnh, anh muốn đông chết tôi à."

"..." Vương Tráng cúi đầu, không dám phản bác, mặc dù hắn nhớ rõ ràng là tối hôm qua hắn chắc chắn đã pha nước ấm rồi...

Bạch Luật Minh ngồi, Vương Tráng đứng, Bạch Luật Minh mảnh khảnh, Vương Tráng cao lớn. Nhưng so về khí thế thật sự thua một mảng lớn, trước mặt Bạch Luật Minh, Vương Tráng không khác gì một đứa nhỏ đương gục đầu nhận sai.

Ngửa mặt nhìn thân thể cuồn cuộn của Vương Tráng, thưởng thức thần sắc của hắn bởi vì lời của mình mà sinh ra biến hóa, Bạch Luật Minh khóe miệng càng giương càng cao, y nghĩ bản thân thực là càng ngày càng ác liệt.

Gia hỏa này trước đây làm sao mà lăn lộn ngoài xã hội nhỉ... Nếu lại thả hắn ra...

Mới vừa tưởng như vậy, liền nghe thấy một trận tiếng chuông cửa.

Bạch Luật Minh nhăn mày, đang lúc khi dễ Vương Tráng lại bị quấy rầy, làm y có chút không vui.

Vương Tráng cũng có điểm co quắp nhìn cửa.

"Đi mở cửa đi."

"Ừ... Được." Được đến sự cho phép của chủ nhà, Vương Tráng mới dám động cước.

Là ai thế nhỉ? Vương Tráng có chút nghi hoặc, vừa mới mở cửa ra, chỉ nghe tiếng "Gâu - Gâu -" vang lên, ngay sau đó, trên người hắn liền nhào tới một vật thể to lớn.

Vương Tráng hoảng sợ, theo bản năng lùi về sau, vì không đứng vững mà đặt mông ngã ngồi trên đất, hắn cảm thấy có vật gì đấy nóng ướt liếm gương mặt của mình.

"A~ Tiểu Bạch cư nhiên đối với người mới gặp thân mật như vậy~ Thật hiếm thấy à nha~"

Vương Tráng bị liếm đến nỗi mắt có điểm không mở ra được, hắn nỗ lực nhìn đến chỗ ngưỡng cửa, trông thấy một nam nhân thân hình thon dài đứng ở đó, tựa hồ đang cười.

"Chào mọi người, quấy rầy rồi~"