Pháp Mệnh Thiên Tôn

Chương 48: 48 Bang Hội Chiến Kết Thúc

Một tuần sau, khắp nơi tại phía Đông ngoại tông Thiên Huyền vẫn có những đệ tử tụm năm tụm ba mà bàn luận về trận đại chiến giữa Kim Sư Thánh hội và Dược bang.

Nhưng điều được mọi người nhắc đi nhắc lại nhiều nhất vẫn là màn so tài long trời lở đất giữa Trần Phong và Hoàng Thiên khiến cho nửa trên tinh anh bảng xếp hạng ổn định nhiều năm liền một lúc thay đổi đến chóng mặt.

Bài danh đệ nhất hiện tại thuộc về tân sinh gia nhập tông phái chưa được một năm sau khi vượt qua thử thách tử thần Trần Phong.

Đứng ở vị trí thứ hai là con gái ngoại tông chủ, tiểu công chúa Linh Nhi.

Có một số người cho rằng Linh Nhi thừa sức đoạt lấy vị trí thứ nhất của Trần Phong nhưng đã không làm thế, điều này cũng gây lên một hồi bàn tán gay gắt khắp nơi.

Các vị trí kế tiếp lần lượt thuộc về Khổng Thái, Hoàng Thiên và Đan Hà.

Thủ lĩnh Khổng Tước Yêu đoàn giờ đây chân chính biểu lộ thực lực lại là tứ tinh pháp tông.

Dù cho Hoàng Thiên có khôi phục hoàn toàn cũng không phải là đối thủ, vậy nên hắn đành ngậm ngùi mà bài danh đệ tứ.

Đan Hà lui một lúc hai bậc trên bảng xếp hạng nhưng nàng cũng chẳng quan tâm lắm.

Từ sau khi kết thúc bang hội chiến không ai thấy nàng ở đâu, chỉ nghe nói đang bế quan luyện đan.

Linh Nhi cùng Trần Phong thì gần như lúc nào cũng ở cạnh nhau.

Bây giờ chuyện của hai người dù không muốn thì cả tông cũng đã biết, bọn họ cũng chẳng thể giấu giếm.

Các đại sư cùng đệ tử nhìn chung khá ủng hộ việc này.

Linh Nhi là tuyệt thế thiên tài ngàn năm qua chưa từng xuất hiện, không chỉ toàn diện về mọi mặt mà còn vô cùng xinh đẹp, người mà nàng yêu nhất định cũng phải xuất chúng.

Mà Trần Phong kia quang minh chính đại làm được điều mà vạn năm qua không ai không thể, trực tiếp bước qua cửa tử mà gia nhập tông phái, sau đó tinh tiến thần tốc, chưa đến một năm đột phá một mạch từ đỉnh phong pháp vũ đến pháp quan đỉnh phong.

Chưa hết, còn cậu ta còn dùng cách đánh bại Hoàng Thiên mà mạnh mẽ chiếm lấy vị trí đệ nhất bảng xếp hạng tinh anh.

Nếu như nói thanh niên này không đủ tư cách, hiển nhiên chẳng còn đệ tử nào dám thương thầm nhớ trộm Linh Nhi nữa.

Xét toàn bộ phía Đông ngoại tông Thiên Huyền đệ tử, cậu ta chính là người xứng đôi với Linh Nhi hơn hết thảy.

Bất quá ngoại tông chủ Đường Hồng Thiên lại khá kín tiếng với việc này.

Người ta rất ít khi trông thấy ông gần đây, mà mỗi lấy gặp biểu cảm ông khá khó đoán, không hẳn là vui vẻ nhưng lại đồng thời cũng không giống như đang khó chịu.

Trần Phong đối với nhận xét của mọi người đều là không để tâm tới.

Tình cảm của hai người không gì có thể ngăn cản, quyết định hoàn toàn là ở họ.

Một tuần qua cậu hoàn toàn ở trong phòng dưỡng thương.

Nhờ có chăm sóc chu đáo của Linh Nhi, thương thế gần như đã bình phục hoàn toàn, không để lại bất cứ di chứng gì.

Uống xong bát thuốc, thanh niên đặt xuống mộc bàn bên cạnh giường.

- Vẫn không bớt đắng chút nào.

Trần Phong cười, nói.

Thiếu nữ xinh đẹp ngồi nhìn rất chăm chú khiến cậu chột dạ một chút.

Nàng hỏi:

- Huynh còn giận ta không?

Cậu nhìn Linh Nhi, đôi mắt to tròn lúc này hiện lên vẻ lo lắng.

Ngẫm nghĩ một hồi, cuối cùng cậu nói:

- Có!

Nàng quay mặt đi, hít sâu vào một hơi, miệng cứ mấp máy muốn nói nhưng lại không thể.

Trần Phong nắm lấy tay nàng, cảm giác mềm mại, ấm áp lập tức xuất hiện tại lòng bàn tay.

- Linh Nhi\, nhìn vào mắt ta!

Thiếu nữ có chút e sợ, nhìn cậu.

Thanh niên mỉm cười:

- Đừng sợ\, ta không trách muội.

- Nhưng huynh vẫn giận ta?

Cậu âu yếm xoa đầu nàng:

- Nha đầu ngốc! Ta không giận muội vì chuyện đó.

Ta giận vì muội cứ muốn ôm hết mọi chuyện một mình.

Linh Nhi hơi ngạc nhiên, không biết nói gì.

Trần Phong tiếp tục:

- Chỉ cần muội kể với ta\, đương nhiên ta sẽ giúp.

Nhưng muội lại tự ý lên kế hoạch\, cuối cùng nhận lại những thứ không đáng.

Nàng hơi cúi đầu:

- Việc như vậy ta không muốn phiền ai.

Như thế này có lẽ mới tốt\, mọi người đều được vui vẻ\, một mình ta chịu đựng là đủ rồi.

- Không phải! Như thế này hoàn toàn không tốt chút nào.

Vấn đề của tất cả chứ không riêng mình ai.

Muội không cần phải một mình gánh vác.

Trần Phong ngồi xích lại gần Linh Nhi hơn, ánh mắt trìu mến nhìn nàng:

- Muội là người con gái ta yêu\, ta không muốn muội phải chịu khổ.

- Có những người xứng đáng để ta chịu khổ!

- Nếu muội cứ như vậy ta sẽ giận thật đấy!

Thanh niên cau mày nói.

Nàng nghe vậy thì mỉm cười, tình cảm chân thành của cậu ta làm nàng cảm thấy hạnh phúc.

Nhưng cũng chính vì thế nàng mới muốn bảo vệ nó.

Trần Phong nhìn Linh Nhi, nói:

- Sau này gánh nặng của muội\, đừng bao giờ một mình giải quyết.

Thậm chí nếu muội có đối mặt với cả thiên hạ\, ta cũng nguyện hi sinh tất cả vi muội.

- Ta không muốn điều đó.

- Không phải muội muốn hay không\, mà là muội xứng đáng với nó.

Ta yêu muội\, ta sẽ làm mọi thứ vì muội.

Thiếu nữ xúc động, khóe mắt có chút ươn ướt.

Trần Phong vòng tay qua vai, ôm nàng vào lòng:

- Hứa với ta\, nhé!

- Vâng!

Linh Nhi nói, giọng nghẹn ngào.

Tuy nhiên lời hứa này có lẽ nàng sẽ không thể thực hiện.

Trần Phong ngồi xếp bằng, bắt ấn tu luyện.

Thương thế đã hoàn toàn bình phục.

Tu vi pháp lực của cậu có thể nói đã đạt tới cực hạn của pháp quan cảnh nhưng cậu vẫn chưa muốn đột phá bây giờ.

Linh hồn cảnh giới của cậu dừng tại Phàm cảnh đỉnh phong đã lâu, có lẽ trước khi vào nội tông nên đạt tới Linh cảnh.

Suy tính như vậy, thanh niên ý thức định tiến vào thể nội tu luyện, nhưng đúng lúc ấy có tiếng gõ cửa.

Hơi bất ngờ một chút, cậu bước xuống giường, đi ra mở cửa.

Đứng đợi cậu ngoài đó là phụ thân Linh Nhi.

Trần Phong hơi bất ngờ:

- Tông chủ\, ngài tìm ta có chuyện gì sao?

- Muốn tản bộ khuya một chút không?

Lão giả cười hỏi.

Thanh niên cũng mỉm cười gật đầu.

Đóng cửa phòng lại, cậu cùng ngoại tông chủ bước ra ngoài.

Ánh trăng trắng bạc chiếu lên cơ thể hai người.

Họ chậm rãi đi dạo nơi Thiên Hoa Vũ giới.

Trần Phong hơi tò mò một chút, cậu không nghĩ bỗng nhiên tông chủ lại có nhã hứng tản bộ với cậu như vậy.

Hai người lên đến đỉnh ngọn núi cao nhất Thiên hoa vũ giới thì dừng lại.

Tại đây có thể quan sát toàn bộ khung cảnh tuyệt đẹp xung quanh.

Lão giả cùng thanh niên ngồi xuống thảm cỏ êm ái.

Trầm ngâm một chút, tông chủ mỉm cười:

- Ta vẫn chưa có cơ hội cảm ơn cậu chuyện lần trước.

Cậu không những chăm sóc cho Linh Nhi mà còn không màng nguy hiểm\, tiếp nhận Băng Tâm từ Tĩnh Di.

Những hành động ấy thực sự ta không biết nên cảm ơn bao nhiêu lần cho đủ.

- Ngài đừng khách khí\, đó đều là những điều ta nên làm!

Thanh niên xua tay, nói.

Có lẽ với người khác cậu sẽ không liều lĩnh như vậy.

Đường Hồng Thiên tinh tế nhìn cậu:

- Có phải vì cậu vì có tình cảm với con bé nên mới có thể làm đến như thế?

Trần Phong bối rối.

Đúng là cậu đã tỏ tình với Linh Nhi gần như ngay sau khi tiếp nhận Băng tâm.

- Lúc xảy ra chuyện đó ta… chưa hề nhận ra tình cảm với muội ấy\, chỉ cảm thấy rằng… muội ấy là một người rất quan trọng.

Cậu thành thật nói, không chút giấu giếm.

Lão giả nhướn mày, hơi ngạc nhiên rồi bật cười:

- Đừng lo\, ta không phán xét cậu đâu.

Thanh niên gãi đầu, không biết nói thế nào.

Ngoại tông chủ nhìn xa xăm, thở ra một hơi dài.

- Mới ngày nào vẫn còn bé nhưng Linh Nhi giờ đây cũng đã là thiếu nữ mười lăm mười sáu tuổi\, cũng đã bắt đầu có tình yêu nam nữ.

Chuyện đó ta không ngăn cấm\, mà thực chất với tính cách của con bé\, ta có cấm cũng chả được.

Trần Phong mỉm cười.

Quả đúng là như vậy, nàng rất thông minh, lại vô cùng kiên quyết, hiển nhiên không thể nào làm như vậy với nàng.

Đường Hồng Thiên nói, bộc lộ nỗi khổ tâm của mình:

- Ta chỉ là một cái Pháp Hoàng cường giả nho nhỏ\, đặt tại Đông Thần vực này cũng có chút tầm ảnh hưởng\, bất quá ngoài kia rộng lớn Pháp Linh lục địa\, ta không thể nào bảo vệ con bé.

Linh Nhi còn trẻ\, với thiên phú của mình\, có thể tiến rất xa\, không thể nào ở lại ngoại tông này\, nhất định phải tiến vào nội tông\, thậm chí ngao du lục địa.

Để có thể như vậy\, con bé cần người có thể tiếp nhận Băng Tâm\, trở thành bạn đồng hành của nó trên suốt chặng đường còn lại.

Ngưng lại một chút, ông tiếp tục:

- Nhiều năm qua ta nửa muốn tìm kiếm người đó\, nửa lại không.

Vì ta có thể nhìn được năng lực một người\, hiểu được tâm tính một người nhưng không thể nào biết người đó liệu có phù hợp với Linh Nhi hay không.

Vậy nên ta đành phải âm thầm mà quan sát\, mong rằng có một ai đó mà con bé có thể tin tưởng\, một người sẵn sàng che chở\, ở bên nó.

Lão giả quay sang nhìn cậu, ánh mắt có chút phức tạp.

- Mười sáu năm trôi qua\, cuối cùng cậu cũng xuất hiện.

Một người không những đủ năng lực\, phẩm chất\, mà còn hoàn toàn được Linh Nhi tin tưởng.

Không chỉ thành công nhận được Băng Tâm\, thậm chí hai đứa còn có tình cảm với nhau.

Điều này khiến cho ý nghĩa của người bạn đồng hành không còn là trách nhiệm nữa mà đã trở thành một điều vô cùng hiển nhiên.

Khi nghe tin này thực sự ta rất mừng\, vì ông trời đã không phụ lòng mong mỏi của ta và Tĩnh Di.

Trần Phong suy nghĩ rất nhiều.

Cậu chưa từng hiểu được những cảm nhận ấy, những nỗi niềm của bậc làm cha, làm mẹ.

Ngài đã lao tâm khổ tứ rất nhiều, tất cả chỉ mong sao cho Linh Nhi được hạnh phúc.

Họ không hề quan tâm đến bản thân mình ra sao, chỉ cần nàng ấy được bình an, như vậy là đủ rồi.

Nhớ lại bản thân chỉ vì cái tôi trong lòng không chấp nhận đã hành động theo tính toán của Linh Nhi mà đã làm những điều không phải với nàng ấy, thanh niên không khỏi nổi giận với chính mình.

Đồng thời cậu cũng cảm thấy thật có lỗi với cha mẹ của nàng.

Cậu quỳ xuống, dập đầu với Đường Hồng Thiên:

- Trần Phong ta bất tài vô dụng\, không phải tuyệt thế thiên kiêu nhưng xin thề cả đời này sẽ luôn ở bên bảo vệ\, che chở Linh Nhi trước mọi phong ba bão táp\, đem lại hạnh phúc cho muội ấy\, quyết không phụ lòng tin của tông chủ!

Lão giả cảm nhận được thành ý của cậu, gật đầu hài lòng:

- Đứng dậy đi!

- Tạ tông chủ!

Trần Phong đứng dậy, sau đó ngồi xuống bên cạnh ông.

Đường Hồng Thiên cười:

- Những lời vừa rồi ta chắc cậu sẽ dốc hết sức mà làm theo.

Bất quá đừng có tự nhận mình là bất tài vô dụng\, nếu cậu thực sự như thế sẽ không bao giờ có thể vượt qua thử thách tử thần mà không biết bao nhiêu thiên tài thất bại đâu!

Thanh niên cười cười, cùng lão giả nhìn về xa xăm, nơi mặt trăng đang tỏa sáng..