*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Gọi điện thoại một lần mà mất mấy tiếng đồng hồ, nói đủ mọi chuyện vớ vẩn trên trời dưới đất,sau đó thanh âm của Kim Tại Trung ngày càng mơ hồ, Trịnh Duẫn Hạo có chút luyến tiếc, cách điện thoại hôn hai cái rồi bảo cậu đi ngủ. Điện thoại vừa tắt chưa đầy mười phút, bà Trịnh đã mua đồ ăn trở về.

Bà Trịnh thấy con trai mặt mày rạng rỡ, trong miệng lại phàn nàn. Hai mẹ con tán gẫu một chút về chuyện gia đình, Trịnh Duẫn Hạo cũng đã mệt mỏi vô cùng, bị mẹ đuổi vào trong phòng ngủ.

Buổi trưa bị gọi dậy, ông Trịnh đã trở về, rót hai chén rượu nhỏ tủm tỉm nhìn con trai nói, “Duẫn Hạo đã trở về rồi a.” Trịnh Duẫn Hạo gọi một tiếng ba rồi liền chạy vào nhà vệ sinh.

Bà Trịnh oán trách, “Biết con trai đã trở về mà còn phải đi ra ngoài, cũng không biết một nhóm toàn lão già có cái gì hay để chơi mà mỗi ngày đều không quên phải ra ngoài nữa.”

“Không phải đã nói với em nhiều lần rồi sao, hôm nay có trận đấu, không phải anh đã đem giải thưởng về đưa cho em rồi à?”

Trịnh Duẫn Hạo lau tay, kéo ghế ngồi xuống trước bàn cơm, hỏi, “Trận đấu gì?”

“Trong phố tổ chức trận đấu cờ vua.” Bà Trịnh xới cơm vào bát, “Nhận giải ba, được một cái cốc giữ nhiệt.”

“Vậy không tệ a.” Trịnh Duẫn Hạo cười cười, dùng đũa gắp cà lên, nhai vài lần rồi nuốt xuống, tiếp tục hỏi, “Mẹ, sao mẹ không luộc cà lên ăn vậy?”

“Luộc? Từ trước đến nay đều xào lên ăn mà. Sao thế?” Bà Trịnh ăn một miếng, mùi vị không bất thường a, sao con trai lại không thích vậy nhỉ?

“Nga.” Trịnh Duẫn Hạo gật đầu, suy nghĩ sao mới ba tháng mà đã thay đổi khẩu vị hơn ba mươi năm rồi? Hơn nữa bản thân trước đây ăn không hề xoi mói như vậy.

Ông Trịnh bênh vực cho vợ mình, hơn nữa mùi vị này ăn cả đời cũng đã thành thói quen, ăn một miếng rồi nói, “Rất ngon, mẹ con xào cà là tuyệt nhất.”

“Vâng, ăn rất ngon, nhà ăn trong đơn vị có cà luộc, con nghĩ ba mẹ nên đổi khẩu vị, nếm thử xem sao.”

Trịnh Duẫn Hạo muốn tìm đề tài khác, đem chuyện cà tím vứt sang một bên, lại bị bà nhặt lên lời nói ban nãy, “Duẫn Hạo, đơn vị như thế nào?”

“Thì kiểu như thế này, chính là một công ty, chỉ thay đổi chỗ ngồi mà thôi.”

“Ăn ở đều quen hết rồi sao?” Bà Trịnh tiếp tục hỏi.

“Vâng, rất tốt.” Trịnh Duẫn Hạo nói qua loa, hắn có loại dự cảm không tốt.

“Vậy trong đơn vị có một cô gái nhỏ nào khá tốt không, đối con có ý tứ ấy?”

“Không có.” Trịnh Duẫn Hạo lắc đầu, kỳ thực có mấy người, họ thấy Trịnh Duẫn Hạo điều kiện cũng không tệ, xem như là tuổi trẻ đầy hứa hẹn, anh tuấn mà phóng khoáng. Hiển nhiên là có nữ sinh xem trọng. Thế nhưng Trịnh Duẫn Hạo rất nhiệt tình mà thẳng thắn cự tuyệt, Trịnh Duẫn Hạo khá thận trọng mà xem như không nhìn thấy bất cứ điều gì.

“Vậy con có thích hay không a?” Bà Trịnh nghĩ con trai của mình có khi nào là một đứa đầu gỗ không?Nghe nói trẻ con bây giờ ở nhà trẻ, tiểu học đã biết tán tỉnh, bản thân con trai cũng hai mươi tám tuổi rồi mà một chút động tĩnh cũng không có. Tân Trung Quốc sau khi thành lập hơn mười, hai mươi năm đã ra đời những bậc cha mẹ có tư tưởng đều tương đối truyền thống, tầm mắt không mở ra như vậy, đứa con trai thông thường không muốn yêu thì sẽ không nghĩ rằng nó là đồng tính luyến ái. Cho nên bà Trịnh vẫn tưởng rằng nhi tử mình là mắt cao.

“Không có.” Trịnh Duẫn Hạo trong lòng gào thét, sắp tới rồi! Sắp tới rồi!

“Vậy đi, vừa lúc, thím Lý sẽ giới thiệu một người cho con, là một cô giáo. Dạy ngữ văn.” Bà Trịnh nhắc tới cô gái đó, so với nhìn thấy con trai trở về còn vui vẻ hơn, giống như việc này đã thành điều đương nhiên vậy.

“Nga.” Trịnh Duẫn Hạo nghĩ thầm, mình biết là vì chuyện này mà. Bảo về nhà, ba mẹ nhớ mình là thật, TV bị hư cũng là thật. Thế nhưng cái việc xem mắt này chính là thứ quan trọng nhất.

“Nga cái gì mà nga a.” Bà Trịnh tức giận dùng đôi đũa gõ một cái lên đầu Duẫn Hạo. Trịnh Duẫn Hạo kêu lên một tiếng, ủy khuất xoa xoa đầu, cũng không dám phản bác lại. “Mai là chủ nhật, nơi mà mẹ hẹn, tới đó rồi cùng người ta gặp mặt. Mẹ xem ảnh rồi, cô giáo Tiểu Triệu trông rất xinh đẹp, nhìn dịu dàng mà ít nói, mẹ đặc biệt thích.”

Chưa gặp chưa có khả năng, Trịnh Duẫn Hạo lại qua loa nga một tiếng. Sớm muộn gì cũng phải kết hôn, dù sao cũng phải để mình vui sướng vài năm chứ, kéo dài không được mười năm, ít nhất cũng phải qua ba mươi mới được. Trịnh Duẫn Hạo nghĩ thầm, Kim Tại Trung cũng cực kỳ xinh đẹp, lúc không rên rỉ trên giường cũng đặc biệt im lặng. Trịnh Duẫn Hạo nghĩ, nếu như Kim Tại Trung nghe thấy những lời này, tuyệt đối sẽ tức giận đến mức lao đến cào mình. Con thú nhỏ này, Trịnh Duẫn Hạo không nhịn được mà bật cười.

Cái cười đó lại khiến bà Trịnh hiểu lầm, tưởng rằng con trai đã động tâm, hết sức vui vẻ, trực tiếp nháy mắt với chồng mình. Ông Trịnh nhận được mệnh lệnh cũng lên tiếng phụ họa mà nói, “Làm giáo viên rất tốt, hàng năm còn được nghỉ đông và nghỉ hè…”

Ngày thứ hai gặp mặt, Duẫn Hạo, bà Trịnh, thím Lý, cô giáo Triệu bốn người tại một phòng trà trong nhà hàng ngồi xuống vị trí cạnh cửa sổ. Giới thiệu một chút về nhau.

“Đây là cô giáo Triệu, Triệu Tiểu Manh. Hiện đang dạy ngữ văn, dạy rất giỏi.” Khuôn mặt béo tròn của thím Lý cười thành một đóa hoa, đống thịt trên cơ mặt không ngừng rung lên. Người thím này lúc còn trẻ đã cùng bà Trịnh ở trong nhà máy, sau này đi đến khu phố, hứng thú yêu thích cao nhất chính là làm mai, mai mối và làm bà mai. Nghe nói tổ tiên nơi quê quán có cụ bà làm nghề này, cho nên biết không ít tập tục cũ, còn có thể hát khúc ca hân hoan của bà mai: Cho anh một quả hạt dẻ, cho chị một quả táo ta, sang năm tới sẽ có một đứa con a~

Bà Trịnh cũng cười toe toét, càng nhìn cô giáo Tiểu Triệu càng vừa ý. Vỗ vỗ con trai nói rằng, “Đây là Trịnh Duẫn Hạo. Không thể nói nhiều.”

Trịnh Duẫn Hạo cười cười đem chút món ăn đưa cho Triệu Tiểu Manh, nói thật là hắn nghĩ cô nàng này cũng không tệ lắm, thoải mái trang nhã, đeo một chiếc mắt kính càng chứng tỏ cô ấy rất dịu dàng ít nói. Trịnh Duẫn Hạo có điểm yêu thích, là vì, cô gái này trông có điểm giống Kim Tại Trung. Tuy rằng sẽ không động tâm, thế nhưng có lẽ lần xem mắt này cũng không quá chán ghét. Hơn nữa tướng mạo này, nếu suy nghĩ về việc kết hôn thì có lẽ cũng coi như đã chọn được người thích hợp.

Toàn bộ quá trình xem mắt, hai người phụ nữ kia trở thành nhân vật chính, đặc biệt thím Lý có chút dẻo lưỡi mà ca ngợi Trịnh Duẫn Hạo cùng Triệu Tiểu Manh. Nửa đường, Triệu Tiểu Manh đứng dậy đi toilet. Bà Trịnh cùng thím Lý đều truy hỏi ý kiến của Trịnh Duẫn Hạo.

“Cũng có thể.” Trịnh Duẫn Hạo không nhanh không chậm mà đáp lại.

Bà Trịnh nôn nóng, “Cái gì mà cũng có thể, cô bé đó rất tốt a. Con cũng mau mau theo đuổi cho mẹ đi. Bỏ chạy mẹ cũng không tha cho con đâu!”

Thím Lý xua xua tay nói, “Chị vội vàng quá. Duẫn Hạo của chúng ta không phải loại con cái không biết điều đâu. Còn có thể có kết quả, thì vẫn có hi vọng. Lần đầu tiên gặp mặt thôi mà.Từ từ chung sống, lâu dài rồi sẽ nảy sinh cảm tình thôi.”

“Vậy lát nữa mời cô giáo Tiểu Triệu đến nhà của chúng ta đi.” Bà Trịnh nói.

“Chị này, sao mới lần đầu mà đã mời người ta vào nhà rồi, con bé sẽ cảm thấy mất tự nhiên đấy. Hơn nữa bây giờ chị đuổi theo con bé dữ quá, người ta sẽ không chịu nữa đâu, lúc gần lúc xa mới tốt.” Thím Lý là người từng trải, đem một chiêu nói cho Trịnh Duẫn Hạo, “Lát nữa a, thím và mẹ con đi, hai con trò chuyện một mình nhé. Đi mua sắm chẳng hạn, mua cho con bé chút đồ vật nhỏ làm quà tặng. Đừng mua đắt quá, chỉ cần những thứ đáng yêu là thành công. Hiểu chưa?”

“Đúng đúng, thím Lý của con dày dặn kinh nghiệm, nghe lời thím nói, hiểu chưa!” Bà Trịnh nói xong liền vỗ bộp lên đầu đứa con trai.

Trịnh Duẫn Hạo cau mày không đáp. Thẳng đến khi giáo sư Tiểu Triệu quay lại, hai người phụ nữ mới buông tha Trịnh Duẫn Hạo.

Máy sấy tay tự động đã hỏng, Triệu Tiểu Manh cầm lấy khăn giấy lau lau tay. Trịnh Duẫn Hạo chu đáo, gọi phục vụ tới xin một vài miếng khăn giấy. Phục vụ mang tới đặt vào tay Trịnh Duẫn Hạo. Trịnh Duẫn Hạo mỉm cười đưa khăn giấy cho Triệu Tiểu Manh. Toàn bộ quá trình tuyệt không mờ ám, nhưng rất ra dáng một quý ông. Sau đó thím Lý cũng cười nói, nếu như chính mình trở lại tuổi ba mươi, nhất định cũng bị thằng nhóc Duẫn Hạo này làm cho chết mê chết mệt. Cho nên, cô giáo Tiểu Triệu đang tuổi mới lớn, liền có chút động tâm, nói một tiếng cảm ơn, gương mặt ửng đỏ.

Người làm vô ý, người xem cố tình. Đặc biệt là người đi ngang qua trước cửa sổ kia. Đừng nói tại sao lại vừa khéo như vậy, có một số chuyện cũng sẽ bị đụng phải. Kim Tại Trung vào nhà hàng, bước tới trước bàn của Trịnh Duẫn Hạo, mỉm cười bắt chuyện, “Duẫn Hạo a, gặp mặt tại nơi này thật đúng lúc.”

Trịnh Duẫn Hạo cả kinh, có loại cảm giác bị bắt gian tại giường. Có phần xấu hổ mà đáp lại, “Đúng vậy, sao cậu lại ở đây?”

“Có việc đi ngang qua.” Kim Tại Trung cười cười, từ đầu đến chân đều là vẻ vô hại.

Trịnh Duẫn Hạo nhíu mày, hắn cảm thấy Kim Tại Trung đang nói dối, chắc chắn là nói dối! Có việc đi ngang qua? Cậu ấy có chuyện gì mà có thể bước ngang qua khu này? Trịnh Duẫn Hạo cảm thấy Kim Tại Trung là tự mình theo dõi tới đây, điều này làm cho hắn rất phản cảm.

“Duẫn Hạo, ai vậy a?” Bà Trịnh nhìn chàng trai tác phong đầy anh tuấn trước mặt mà hỏi con trai mình.

“Nga, đồng nghiệp.” Trịnh Duẫn Hạo qua loa nói.

“Duẫn Hạo nhà bọn cô phiền con chiếu cố nó nhé.” Bà Trịnh khách sáo nói.

“Không, không. Là Duẫn Hạo chiếu cố con mới đúng.” Kim Tại Trung cười đến xán lạn, sau này Trịnh Duẫn Hạo bảo cậu nên thi vào học viện kịch trung ương, lúc đó căn bản không nhìn ra cậu đang thương tâm muốn chết.

Bà Trịnh nhìn Kim Tại Trung không có ý muốn đi, có điểm không hài lòng, đứa nhỏ này trông thanh tú mà sao lại không có mắt nhìn như thế a. Thím Lý có chút ý tứ xua đuổi Kim Tại Trung mà nói rằng, “Bọn cô hiện giờ đang nói chút chuyện, đồng nghiệp nhỏ nếu như không có việc gì thì ngồi xuống (ăn) cùng nhau đi.”

“Cô, con là Kim Tại Trung, gọi là Tiểu Kim, Tại Trung đều được, cô đừng khách sáo.” Kim Tại Trung nói xong, không quan tâm đến người khác —— cũng không đem chính mình làm người ngoài mà tự nhiên kéo ghế ngồi xuống.

Bà Trịnh cực kỳ tức giận, oán hận nói, “Tiểu Kim à, con vẫn chưa ăn cơm sao, bọn cô sắp ăn xong rồi…”

Kim Tại Trung chặn lời bà Trịnh, xua xua tay nói, “Cô, cô đừng quan tâm đến con. Con đã ăn xong rồi, con không có việc gì cả, đến góp vui thôi.”

Một hành động không lễ phép như vậy, lại khiến Kim Tại Trung tỏa ra vẻ đáng yêu của đứa trẻ. Triệu Tiểu Manh cúi đầu che miệng bật cười.

Điều này làm Trịnh Duẫn Hạo cảm thấy không hài lòng, cô nhìn vợ tôi cười mờ ám như vậy, cô có ý tứ gì hả! Cô đối với cậu ấy có ý tứ sao? Cô dám!

“Ăn cái gì? Còn không mau ăn cơm đi. Thịt bò phi lê ở chỗ này không tệ, nếm thử xem nào.” Trịnh Duẫn Hạo bộ dạng như chủ nuôi mà trang nghiêm nói, kêu phục vụ một phần bò bít tết, sa lát cùng canh nóng.

Bà Trịnh càng thêm tức giận, đứa con trai thất đức, xui xẻo này tại sao lại không biết điều như vậy cơ chứ! Thật không biết suy xét a! Việc thành không đủ, việc xấu có thừa! Thực sự là không sợ kẻ khác đa tâm, chỉ sợ con trai không để tâm mà thôi!

Kim Tại Trung trong lòng cảm thấy có chút dễ chịu, giống như một chú chó nhỏ bị chủ nhân vứt bỏ, lại bởi vì không bỏ được mà phải ôm trở về. Hướng Trịnh Duẫn Hạo cười cười, vừa nhu thuận vừa lấy lòng. Cái miệng nhỏ nhắn đầy ngọt ngào khẽ trề ra, ủy khuất làm nũng.

Trịnh Duẫn Hạo nhìn bộ dạng Kim Tại Trung, cảm thấy thật sự động tâm, tim đập thình thịch không ngừng. Nhất là đôi mắt ngập nước kia, giống như đang chứa đầy lệ hoa. Khiến Trịnh Duẫn Hạo một điểm tức giận cũng không còn. Liền muốn ôm vào trong ngực, ôn nhu giày vò một phen. Trong lòng mắng chửi Kim Tại Trung, cậu con mẹ nó nhất định là một con yêu tinh đầu thai. Chỉ là khi đó Trịnh Duẫn Hạo vẫn không biết, đôi mắt phủ đầy ánh sóng1 của Kim Tại Trung thực sự hàm chứa nước mắt. Kim Tại Trung cố gắng lắm mới không khiến lệ rơi xuống được.

________________

(1) Ánh sóng: Ánh sáng rơi trên mặt biển/hồ…

Hình ảnh:

Đẹp ha ^_______^