Pháo Hôi Thụ Xin Đừng Trà Xanh

Chương 13: 13 Là Bạn Ư Không Là Bạn Thân Kiểu Mà Có Thể Làm Đề Với Nhau

Cửa mở ra.

Kỷ Phong Miên nín thở, lách người tiến vào, sau đó hắn đối diện với một đôi mắt quen thuộc.

"Có chuyện gì vậy?"

Khương Nam Thư đang ngồi trước bàn, ánh đèn mờ chỉ chiếu sáng một khoảng nhỏ.

Anh nghe thấy tiếng động ngoài cửa còn tưởng rằng Miêu Nhị Gia đang cào cửa.

Khi anh định đứng dậy mở cửa để sờ mèo một lát thì Kỷ Phong Miên lại là người bước vào.

Tuy đây là nhà Kỷ Phong Miên, nhưng nửa đêm lại len lén chạy xuống phòng phòng ngủ khách, nghĩ sao cũng thấy không bình thường.

Lẽ nào bị mộng du?

Khương Nam Thư nhin nhìn kĩ Kỷ Phong Miên một hồi, ánh mắt tuy có hơi lờ đờ, nhưng người thì chắc là tỉnh táo.

Bỏ đi, Kỷ Phong Miên vốn là người có suy nghĩ kì lạ mà.

Có lẽ nửa đêm hắn nổi hứng muốn tâm sự cũng không lạ.

Suy nghĩ của anh chạy mấy vòng, anh hỏi: "Sao vậy?"

Khoảnh khắc ánh mắt Kỷ Phong Miên chạm phải ánh mắt Khương Nam Thư thì đầu hắn trở nên trống rỗng, kích thích quá lớn khiến tay chân hắn lạnh toát, tim đập như trống vỗ, hắn hoàn toàn mất đi khả năng ngôn ngữ.

Đây là Khương Nam Thư, Khương Nam Thư còn sống khỏe mạnh.

Kỷ Phong Miên không có kí ức ban ngày, hắn tồn tại như một nhân cách khác trong thân thể này, số lần hắn có thể ra ngoài không nhiều.

Mỗi lần hắn chỉ có thể lấy được một ít kí ức trong đầu.

Thế nhưng, Khương Nam Thư qua cảm nhận trong kí ức không thể kích động bằng việc tận mắt nhìn thấy.

Là Khương Nam Thư.

Khương Nam Thư 17 tuổi, trên mặt còn mang nét ngây ngô.

Khi ngoảnh mặt lại, biểu cảm trên mặt anh rất sinh động.

Không giống hai năm sau khi Kỷ Phong Miên gặp lại Khương Nam Thư ở đại học, Khương Nam Thư khi đó không hề có cảm tình.

Khương Nam Thư nhìn Kỷ Phong Miên vẫn còn ngây người, anh thấy lạ, "Nội thương cậu tái phát nên không tỉnh táo nữa à?"

Rất rõ ràng, sự hài hước kỳ lạ của Khương Nam Thư đã có tác dụng, Kỷ Phong Miên tỉnh táo lại, lắp ba lắp bắp hỏi:

"Nam Thư...à...Khương Nam Thư...sao...sao cậu vẫn chưa ngủ?"

Khương Nam Thư cảm thấy hơi lạ, nhưng Kỷ Phong Miên hay làm ra mấy chuyện kỳ lạ nên ngược lại cũng thấy bình thường.

"Ừm, làm xong đề sẽ ngủ."

"Làm đề?" Kỷ Phong Miên đã rất lạ lẫm với từ này rồi, "Ngày mai làm không được sao?"

Vừa nói ra hắn đã thấy hối hận.

Bởi vì Khương Nam Thư khẽ nhíu mày lại, thực ra Khương Nam Thư chỉ hơi nhíu mày, người khác sẽ không nhận ra.

Kỷ Phong Miên lại rất quen thuộc, sau đó Khương Nam Thư chắc chắn sẽ im lặng rồi đứng dậy rời đi.

Dù sao thì sẽ không giải thích...bọn họ ở bên nhau 3 tháng, tình huống này đã xảy ra không biết bao nhiêu lần.

Khương Nam Thư là một người cuồng công việc, thời gian biểu mỗi ngày đều đầy ắp, anh thường phải tăng ca tới sáng sớm.

Hắn lo lắng cho sức khỏe của Khương Nam Thư, không muốn anh thức khuya làm việc, Khương Nam Thư lại chưa từng đồng ý chỉ lạnh mặt rời đi.

Lần nào cũng tan rã trong không vui.

"Ừm, tôi không có thói quen để đề sang ngày mai, ngày mai còn có kế hoạch khác, để dồn lại thì việc tích lại ngày càng nhiều."

Khương Nam Thư...!Khương Nam Thư lại giải thích?

Thậm chí Kỷ Phong Miên còn cho rằng hắn nghe nhầm, Khương Nam Thư lại bằng lòng chia sẻ suy nghĩ của anh cho hắn biết.

...

Không thể tưởng tượng được.

Nhưng hắn nhanh chóng nhận ra, Khương Nam Thư không phải đang nói chuyện với hắn, nói đúng hơn là không nói với hắn của hai mươi mấy năm sau.

Đối tượng mà Khương Nam Thư giải thích là nhân cách lúc ban ngày, Kỷ Phong Miên mười bảy tuổi chưa hề biết điều gì.

Sau khi nghĩ kỹ thì tâm trạng vui vẻ của Kỷ Phong Miên đột nhiên như ngâm trong nước chanh, chua loét.

Chẳng qua chỉ là một tên ngốc, dựa vào đâu mà nhận được đãi ngộ khác từ Khương Nam Thư.

"Sao vậy? Có chuyện gì sao?" Khương Nam Thư hỏi, "Chắc không phải cậu cố ý xuống để giục tôi đi ngủ đấy chứ?"

Kỷ Phong Miên há miệng, bao lời muốn nói lướt qua trong lòng.

Với tính cách của Khương Nam Thư, nếu hắn thừa nhận đến nhắc anh đi ngủ thì hắn sẽ bị "mời" ra ngoài trong ba phút.

Hắn không biết nhân cách ban ngày ở cạnh Khương Nam Thư như thế nào, hắn chỉ có chút ký ức vụn vặt, đều là những chuyện xảy ra để lại ấn tượng sâu sắc.

Ví dụ, cuộc nói chuyện cuối cùng trước khi đi ngủ lúc tối.

Kỷ Phong Miên đột nhiên sáng dạ, hắn nói, "Tôi...tôi tới để làm đề!"

Khương Nam Thư chớp mắt một cái: "Làm đề?"

Kỷ Phong Miên cố gắng tìm nhớ lại đoạn đối thoại trong ký ức mơ hồ, "Ừm, hai tờ đề này tôi cũng chưa làm, vừa mới nhớ ra, không phải cậu rủ tôi cũng làm đề sao?"

"Được, cậu mang đề tới đây." Khương Nam Thư gật đầu đồng ý, anh không có hứng thú nghĩ tại sao Kỷ Phong Miên lại đổi ý.

Mấy phút sau, hai người cũng ngồi trước bàn trong phòng làm đề.

Kỷ Phong Miên đã sớm quên hết mấy kiến thức cấp 3, hắn vốn đã học không giỏi, tâm tư chưa từng đặt trong việc học hành, bây giờ lại càng dốt đặc.

Trong 20 phút hắn chỉ dám nhìn chằm chằm tờ đề, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn mặt Khương Nam Thư, hắn không dám lên tiếng làm ồn, cũng không dám nhìn làm phiền.

Cho dù như vậy, hắn cũng không cảm thấy chán, hắn cực kì hưởng thụ khoảng thời gian tốt đẹp này.

Thời gian tốt đẹp lại luôn ngắn ngủi.

"Xong rồi." Khương Nam Thư cất đề, anh đứng dậy, "Đi ngủ ngủ thôi."

"Hả?" Kỷ Phong Miên vô thức hỏi, "Nhanh vậy sao?"

Khương Nam Thư liếc qua tờ đề chưa làm chữ nào của hắn, động tác chuẩn bị cất đề vào cặp của anh dừng lại.

Hai người cũng coi là bạn bè, mặc kệ thì có vẻ không hay.

Anh đưa tập đề cho Kỷ Phong Miên, "Cho cậu mượn, có thể cầm về tham khảo cách giải."

Hắn nhận lấy tập đề, ban đầu trong lòng vui vẻ, sau đó lại xót xa.

Khương Nam Thư lại chủ động quan tâm hắn.

Đáng tiếc, anh quan tâm tên ngốc ban ngày chứ không phải hắn.

Kỷ Phong Miên rời đi với tâm trạng phức tạp, sau khi quay lại phòng ngủ, hắn lại nhận ra một vấn đề.

Làm gì với đống đề này đây? Nếu không làm thì Khương Nam Thư có giận không?

Thôi cứ làm đi, đây là lần đầu tiên...lần đầu tiên hắn được Khương Nam Thư quan tâm.

Kỷ Phong Miên đã tốt nghiệp cấp 3 hai mươi mấy năm, Kỷ Phong Miên từng làm lay chuyển giới thương nghiệp nửa đêm lại cầm bút bắt đầu chép bài.

Sáng sớm hôm sau.

Kỷ Phong Miên tỉnh dậy thì thấy đầu hơi đau, giống như ngủ không đủ giấc.

Hắn ngồi trên giường một hồi, hắn nhớ ra Khương Nam Thư còn đang ở phòng ngủ khách dưới lầu thì hắn mới có động lực rời giường.

Đánh răng rửa mặt xong, khi hắn tới thư phòng lấy cặp sách, Kỷ Phong Miên nhìn đống đề viết đầy chữ trên bàn mà rơi vào im lặng.

"Hắn" buổi tối có phải đầu bị úng nước không, nửa đêm tỉnh dậy để làm đề?

Kỷ Phong Miên thiếu ngủ vì nửa đêm dậy làm hai tờ đề vẫn ra ngoài đúng giờ.

Vì để đi học cùng Khương Nam Thư.

Thời tiết hôm nay không đẹp, trời âm u không có ánh nắng, trời đã bắt đầu vào thu nên dần nghênh đón những cơn gió mang hơi lạnh.

Gốc cây ngô đồng trước cổng Ngũ Trung đã bắt đầu vàng lá, lá vàng thuận theo tiếng gió rơi xuống đường.

Bánh xe lăn qua chiếc lá vàng, vang lên những tiếng loạt xoạt.

Thiếu niên trên xe đạp khẽ híp mắt, "Khương Nam Thư, thời tiết hôm nay thật đẹp."

"..." Khương Nam Thư nhìn bầu trời âm u, "Sở thích của cậu thật độc lạ."

"Hả?" Giờ Kỷ Phong Miên với phản ứng lại, trời âm u thế này đúng là không đẹp.

"Không phải, ý tôi là cảm ơn cậu ngày hôm qua."

"Cậu nói chuyện bôi thuốc hay cho cậu mượn tập đề?"

"À, cả hai, để báo đáp ân tình của cậu, trưa nay tôi mời cậu ăn cơm." Kỷ Phong Miên đạp xe thuận theo lan can đường dốc, trong lòng có hơi khó chịu.

Hừ, hắn còn chưa được mượn đề của Khương Nam Thư, cái nhân cách buổi tối lại dám mượn đề của Khương Nam Thư.

Lần đầu tiên này đáng lẽ phải để lại cho hắn.

"Được."

Khi sắp đến công trường, có hơi nhiều người, Khương Nam Thư nhảy xuống xe rồi hai người dắt xe chuẩn bị đi vào trường.

Nói thật, cảnh tượng này đã thu hút không ít ánh nhìn kỳ lạ.

Khương Nam Thư và Kỷ Phong Miên đều là người của Ngũ Trung, không ai không biết.

Quan hệ của hai người này cũng là tiêu điểm chú ý của mọi người, mong ngóng một trận quyết chiến giữa hai người.

Nhưng ai ngờ, qua một đêm bọn họ lại cười nói cùng nhau đi học?

À không phải, nói cho chuẩn thì, Kỷ Phong Miên đang nói Kỷ Phong Miên đang cười, còn Khương Nam Thư thì vẫn là gương mặt không biểu cảm.

Khương Nam Thư có thể đi sát vai với người khác đã đủ khiến toàn bộ người Ngũ Trung rớt cằm rồi.

Người bên cạnh đã len lén lấy điện thoại ra chụp.

Ngay lúc này, đột nhiên có một đám người chạy ra từ chiếc xe Van dừng cạnh đó rồi vây quanh Khương Nam Thư và Kỷ Phong Miên.

Kỷ Phong Miên là tay lão luyện, phản ứng cực nhanh, ném bỏ xe đạp rồi kéo Khương Nam Thư ra sau lưng.

"Mấy người muốn làm gì?"

Một cái micro đưa tới, vượt qua vai Kỷ Phong Miên dừng lại trước miệng Khương Nam Thư.

"Chào cậu, cậu là có phải bạn Khương Nam Thư? Chúng tôi tới từ đài truyền hình Lễ Châu muốn phỏng vấn cậu một chút."

Kỷ Phong Miên khó chịu, hắn giơ tay chặn lại, "Này, anh đã hỏi ý Khương Nam Thư chưa, nếu cậu ấy không đồng ý phỏng vấn thì có thể kiện anh đấy."

"..." Phóng viên không lường trước Kỷ Phong Miên trông có vẻ ít tuổi mà thái độ lại cứng rắn như vậy.

Khương Nam Thư khẽ chau mày, anh đang muốn nói thì thấy thầy Chu và phó hiệu trưởng đi ra.

Phó hiệu trưởng: "Mấy vị đây có chuyện gì thì tìm nơi nào yên tĩnh, làm ơn đừng đứng trước cổng trường ảnh hưởng tới học sinh đi học."

Mấy người này gật đầu, lấy ra thẻ nhân viên cho phó hiệu trưởng kiểm tra, lúc này một hàng người mới đi vào trong trường.

Thầy Chu đi bên cạnh Khương Nam Thư, ông thấp giọng nói: "Nam Thư, mấy người này tới từ đài truyền hình Lễ Châu, gần đây bọn họ đang làm chuyên mục giáo dục phỏng vấn các học sinh giỏi của các trường, lát nữa chắc sẽ hỏi em vài câu hỏi."

Khương Nam Thư: "Thầy Chu, em không muốn nhận phỏng vấn."

Thầy Chu thở dài, "Thực ra thầy cũng biết em không thích chuyện này, nhưng nhà tài trợ của chuyên mục này chính là Phạm tổng đi phía trước, ông ta cũng là nhà tài trợ học bổng của trường..."

"Vâng, em biết rồi." Khương Nam Thư gật đầu.

Năm ngoái Khương Nam Thư đã lấy được học bổng, tiền học bổng mỗi năm là 10.000 đủ để trang trải cuộc sống 1 năm của Khương Nam Thư.

Kỷ Phong Miên nghe vậy, trong lòng hắn lại có một ý tưởng.

Nếu hắn lấy một phần tiền trong quỹ giáo dục của hắn ra làm học bổng, vậy thì Khương Nam Thư không cần làm những chuyện mà anh không thích nữa.

Ừm, quyết định như vậy đi.

Mấy phút sau, bọn họ dừng chân tại một vườn hoa yên tĩnh.

Thầy Chu thấy Khương Nam Thư đã đồng ý phỏng vấn thì đi về phòng học trước, chỉ còn phó hiệu trưởng đứng cạnh xem.

Phóng viên bày xong dụng cụ, bọn họ cho ra nụ cười chuyên nghiệp, "Bạn Khương Nam Thư, không cần căng thẳng, chỉ hỏi một vài câu hỏi, rất nhanh thôi."

Khương Nam Thư gật đầu: "Vâng."

Có lẽ phóng viên thấy anh quá lạnh nhạt, lại thấy Kỷ Phong Miên đứng bên cạnh, nhớ lại lúc ở cổng trường lại nói chuyện để hòa hoãn không khí, "Anh bạn này lúc nãy bảo vệ cậu như vậy, chắc chắn là bạn rất thân của cậu nhỉ?"

Mắt Kỷ Phong Miên sáng lên.

Khương Nam Thư vốn muốn nói là bạn bè nhưng anh lại nhận thấy ánh mắt nóng rực ở bên cạnh, anh không cần quay đầu lại cũng có thể tưởng tượng ra được vẻ mặt của Kỷ Phong Miên.

Chắc chắn là đầy mong đợi, ánh mắt sáng rực, nếu anh phủ nhận lát nữa lại phiền phức lắm.

Anh chỉ dừng lại mấy phút, sau đó gật đầu, "Vâng, có thể coi là vậy."

Cuộc phỏng vấn sau đó theo đúng quy chuẩn, phóng viên hỏi mấy câu về phương pháp học tập.

Khương Nam Thư trả lời cũng rất đơn giản.

Khi sắp kết thúc, Phạm tổng luôn đứng bên ngoài ống kính đột nhiên lên tiếng, sau đó đi ra phía trước.

Phía phóng viên cũng rất phối hợp, di chuyển ống kính qua.

Trên mặt Phạm tổng nở nụ cười, lại có chút kiêu ngạo, "Nghe nói năm lớp 10 cháu Khương đã đạt giải nhất cuộc thi cấp tỉnh, chú chưa từng đi học, trước nay luôn khâm phục những người có học như cháu.

Nghe tin cháu Khương gia cảnh khó khăn, thế này nhé, công ty chú sẽ lấy ra 20.000 tài trợ cho cháu."

Ông ta cho rằng, học sinh nghèo như Khương Nam Thư khi nghe thấy 20.000 chắc chắn sẽ vội vàng đồng ý.

Không ngờ, Khương Nam Thư lại hỏi lại một câu, "Phần tài trợ 20.000 này là học bổng ạ? Nếu là học bổng thì số tiền này có hơi lớn, tiền thưởng của giải nhất cấp tỉnh thì là con số này."

Phạm tổng cười gượng hai tiếng, "Thực ra cũng không có gì, dạo gần đây chú quan tâm tới phát triển nền giáo dục, đến lúc khai trương thì cháu tới làm tọa đàm giúp chú là được, coi như là thực tiễn mà!"

Phạm tổng cũng coi là thẳng thắn, chuyên mục này vốn là do ông ta đầu tư, cuối cùng cảnh nào được phát sóng ông ta nói một câu là xong.

"Xin lỗi chú.

Cháu không cần số tiền tài trợ này, cảm ơn ý tốt của chú." nói xong anh cúi đầu nhìn điện thoại, "Đã tới giờ đọc sớm rồi, cháu xin phép đi trước."

Anh gật đầu chào rồi lại nhìn Kỷ Phong Miên đứng bên cạnh, hai người sóng vai rời đi.

Phóng viên hơi sững người, không ngờ kết quả lại thế này, trước đó đã có hai học sinh nhận phần tài trợ này rồi, hơn nữa còn vô hình trung quảng cáo cho cơ quan đào tạo của Phạm tổng.

Cô ta nhìn về phía Phạm tổng, "Phạm tổng, ngài xem, phần ghi hình hôm nay có phát sóng không?"

"Phát sóng, tôi đã bỏ tiền, tại sao lại không phát sóng?"

Trưa ngày hôm đó, đoạn phỏng vấn này đã được chiếu trên đài truyền hình Lễ Châu.

Mà lúc này, Khương Nam Thư và Kỷ Phong Miên đang ăn cơm ở căn-tin trường.

.