Hoán Nhiên Khang thấy Mễ Tiểu Bối chạy đi liền không nghĩ ngợi đuổi theo phía sau.

Chạy một hồi thì lên tới sân thượng.

Mễ Tiểu Bối tựa vào tường t hở dốc , miệng ngược lại vẫn treo nụ cười ma mãnh.

Cậu muốn đi ghẹo chó !

" Ha...hộc...tổ tông nhà tôi ơi, ha ...!Cậu chạy cũng ...!Quá nhanh rồi...!!"

Hoán Nhiên Khang thở đứt đoạn nói với Mễ Tiểu Bối.

Rõ ràng cậu ta là một lính canh , vậy mà vất vả lắm mới chạy kịp một tiểu dẫn đường thấp bé.

Nhục nhã chết mất.

Mễ Tiểu Bối bình ổn lại hơi thở liền tìm một chỗ mát mẻ ngồi xuống, Nhiên Khang cũng mau chóng đi theo .

" Tại sao lại phải chạy thục mạng như vậy chứ ? Sắp tới giờ lên lớp rồi đó !"

Hoán Nhiên Khang lấy khăn tay giúp Mễ Tiểu Bối lau mấy giọt mồ hôi dính trên mặt, tò mò hỏi.

Tuy nhiên không nhận được câu trả lời nào hết.

Mễ Tiểu Bối im lặng nhìn ngắm địa hình sân trường bên dưới.Sau đó đột nhiên bật cười.

" Khang , tui muốn chọc chó !"

" Hả ???"

" Chính là hai con cẩu ngốc đó.

Vì một nữ nhân mà cắn nhau loạn xạ , có phải rất vui mắt không? Hừm hừm, đúng vậy.

Chẳng khác nào cẩu ngốc.

Rất xấu xí."

_

" Cậu nói ai xấu xí?"

Âm điệu nhàn nhạt mang hơi lạnh ập tới bất chợt.

Hoán Nhiên Khang cùng Mễ Tiểu Bối đều giật mình.

Cái giọng này sao mà quen vậy nhỉ ?

Mễ Tiểu Bối chậm rãi đứng lên, tính chạy tiếp.

Chỉ là không ai ngã hai lần trên một dòng sông.

Người kia nhanh chóng tóm được cậu rồi a!!!

Hoán Nhiên Khang không hổ là anh em tốt.

Cũng chẳng biết đã trốn thoát từ lúc nào rồi.

Một đợt gió nhẹ thổi qua khiến Mễ Tiểu Bối run muốn rụt cổ.

Nói xấu người ta lại còn bị chính chủ nghe thấy là cảm giác thế nào ????

" Cậu nói...!Ai xấu xí?"

Lục Quang Huyền không ngừng nhai đi nhai lại một câu hỏi.

Cách hắn túm lấy Mễ Tiểu Bối nhẹ tênh như sư tử bắt mồi.

Quá đáng sợ a!

" T...tui nói..."

" Nói ?"

" Nói anh đó đồ đáng ghét!"

Một đạo sáng chiếu thẳng khiến Lục Quang Huyền buông lỏng , ai ngờ chỉ chờ một khắc ngắn ngủi đó, Mễ Tiểu Bối liền tốc biến chạy đi mất.

Đúng là làm gì cũng ngốc.

Vậy mà còn dám tranh giành nữ nhân với hắn ? Lục Quang Huyền nhướn mày coi thường.

Hắn thừa biết Mễ Tiểu Bối cũng thích nữ nhân mà hắn thích.

Chỉ là không biểu lộ , nhưng chắc chắn sẽ có.

**

Âm thanh ai oán cùng những cái tiếp xúc cơ thể vang lên.

Mễ Tiểu Bối uất hận đánh Hoán Nhiên Khang như con ghẻ.

Thật không thể chấp nhận! Có ai đời lại bỏ rơi bạn mình trong cái tình cảnh đó không chứ ? Nhỡ cậu không kịp chạy rồi bị hắn xử lý thì phải làm sao ?

" A...uiza , lão tổ tông a , cậu còn đánh nữa là cái tay này sẽ đỏ lên, rất đau đó !"

Hoán Nhiên Khang và la vừa cười cợt nắm lấy cái tay đang đánh người kia chỉ chỏ.

Da thịt của dẫn đường vốn mềm mỏng , Mễ Tiểu Bối lại ở trường hợp đặc biệt dễ bị thương.

Anh thân là một lính canh , sức lực chắc chắn mạnh hơn, da thịt cũng dày cứng hơn.

Vậy nên khi Mễ Tiểu Bối tác dụng lực , đối với anh chẳng khác nào gãi ngứa, người đau chỉ có họ Mễ .

Mễ Tiểu Bối thở hồng hộc, mặt nhỏ vậy mà thật sự vì mệt mà đỏ bừng lên hết.

" Hừ , bỏ qua cho cậu.

Mau lên lớp thôi.

"

" Ừ.

Nghe cậu.

"

*

Ding...ding...ding...

Tiếng chuông hết giờ vừa kêu lên, họ Mễ đã biến mất khỏi lớp, thân thể nhỏ xíu tung tăng vọt xuống canteen.

" Cô , cho cháu hai hộp sữa với một bánh mì kẹp.

"

" Được, đợi cô chút.

"

Ta nói, duyên phận dù có nham nhở tới mấy , xui xẻo chắc chắn vẫn tự tìm tới cửa !

Mễ Tiểu Bối mắt không cảm xúc nhìn vào khoảng không vô định.

Chẳng biết từ lúc nào bên cạnh lại xuất hiện một cô gái , nhìn vô cùng xinh.

Cũng chẳng có gì xa lạ , cô ấy là nữ chính đó .