Ngày đầu tiên nhập học, Cố Trung cho rằng cuộc sống sinh viên ở trường học tồi tàn này sẽ trở nên nhàm chán.

Nhưng trên thực tế cũng không tính là nhàm chán, mà đến bây giờ cậu mới nhận ra rằng đó là bởi mỗi ngày cậu đều đến pháo đài.

Có việc làm, có trò hay để xem, có người trêu đùa, còn có người kể chuyện.

Đôi khi nghĩ lại mới thấy thật kì lạ. Đối mặt với Tề Việt thỉnh thoảng lại trêu chọc mình, cậu bắt đầu là thấy khó chịu, muốn đáp trả, sau đó dần dần bất lực, mà cuối cùng là tận hưởng… tận hưởng?

Cũng không chính xác, đúng hơn phải là thích.

Nói tóm lại, từ khi nằm viện cậu vẫn chưa gặp Tề Việt, không có người hết lần này đến lần khác ‘tấn công’ cậu, bất ngờ trêu chọc, cậu cảm thấy ngày trôi qua thật không muốn sống, cứ như là đang thất tình.

Máu M đột nhiên dâng trào.

Tề Việt hiện tại biến mất, nhưng Cố Trung cho rằng đó là bởi lời hứa với lão què chân, ngày đó hắn đã đồng ý với lão sẽ rời đi.

Về việc hắn cắt đứt quan hệ với mình, cậu cũng tương tự liệt kê vào danh sách “Cam kết với ba mẹ Cố Trung”, hắn là đã đồng ý với ba mẹ cậu sẽ cách xa cậu một chút.

Còn liệu trong chuyện này có mấy phần là quyết định của Tề Việt, Cố Trung quyết định không nhắc đến. Cho dù có cũng là hành động bất đắc dĩ. Dù sao năm trăm đồng tiền điện thoại kia chắc chắn là do Tề Việt chuyển sang.

Vậy nên cậu càng phải tìm được hắn.

Ít nhất phải hỏi một chút, hắn gửi năm trăm đồng tiền trợ cấp thôi việc cho ai chứ? Thật sự coi cậu là tên chạy việc thôi à? Tết Nguyên Đán còn thưởng cho cậu một bao lì xì hơn năm trăm đó!

Không thể để yên năm trăm đồng này được, chạy việc như cậu phải đấu tranh.

Quá miễn cưỡng đi, Cố Trung thở dài, cậu tự mình bày tỏ lòng ngưỡng mộ cho việc ép bản thân tìm ra lí do.

Nhưng mà cho dù quyết tâm tìm được Tề Việt, chuyện này cũng chẳng dễ dàng.

Cậu có rất ít thông tin liên lạc với Tề Việt, địa chỉ ở pháo đài giờ đã đóng cửa. Điện thoại tắt máy, WeChat thì bị xóa.

Cậu biết địa chỉ nhà của Tề Việt… Nhưng cậu không thể đi làm phiền người nhà hắn, hơn nữa cậu cũng biết Tề Việt sẽ không liên lạc với người nhà.

Như vậy Cố Trung vẽ một mũi tên và khoanh tròn trên tờ giấy, bên trong viết tên Tề Miêu Miêu.

Bây giờ cậu chỉ có thể nghĩ đến cô bé, tìm đến nhóc con này có lẽ sẽ hỏi được một ít tin tức hữu ích, dù sao cái tên biến mất kia cũng là ba nuôi của cô bé.

Tề Miêu Miêu đi học ở trường nào Cố Trung cũng không biết, chỉ có thể tự mình đoán.

Tề Miêu Miêu buổi trưa và chiều tan học sẽ ghé vào cửa tiệm, lần nào cũng đạp xe đến. Dựa theo thời khóa biểu của trường cấp hai quanh đây, tan học xong đến pháo đài cần khoảng hai mươi, ba mươi phút.

Cố Trung mở bản đồ ra tìm kiếm. Ở gần pháo đài chỉ có ba trường cấp hai là đáp ứng điều kiện.

Khi ngồi trong một cửa hàng bán bún nhỏ, vừa ăn vừa nhìn chằm chằm vào cổng trường đối diện, Cố Trung xúc động. Cậu chưa từng nghĩ mình sẽ có ngày ngồi xổm ngoài cổng trường cấp hai để đợi một cô gái nhỏ.

Trước đây cậu cực kì không ưa những người như vậy. Hiện tại tuy rằng cảm giác mình là thám tử núp trong bóng tối, có khi trong mắt người khác không nhìn kĩ sẽ nghĩ dáng vẻ này của cậu không khác gì mấy tên xã hội đen, hơn nữa còn quá già…

Tề Miêu Miêu lớn lên rất xinh xắn, vóc dáng cũng cao, không khó để tim được trong đám đông. Cố Trung ăn xong hai bát bún thập cẩm liền xác định cô bé không học ở trường này.

Cậu đứng dậy rời đi, đi bộ về kí túc xá.

Cậu phải nằm nghỉ một lát, cậu vẫn đang trong giai đoạn khôi phục vì vậy duy trì một tư thế thời gian dài sẽ khiến xương cốt có chút mỏi.

Buổi chiều còn phải đi ngồi xổm ở trường khác nữa chứ.

“Buổi trưa thấy Cố Trung ở đây rất lạ nha.” Một người nào đó trong kí túc xá lên tiếng.

Đừng nói người ở đây thấy lạ, chính cậu còn cảm thấy không quen. Từ trước tới nay gần như trưa nào cũng sẽ ở lại pháo đài.

Bây giờ tự nhiên có hẳn một tiếng rảnh rỗi, cậu tưởng như trong cơ thể mình có một khoảng trống không biết làm cách nào để lấp đầy.

“Có gì ăn không?” Cố Trung nằm trên giường xoa xoa bụng, “Tôi vừa ăn bát bún, bây giờ cứ ngang dạ, khó chịu…”

“Bánh mì không?”

“Có đồ mặn không?” Cố Trung hỏi.

“Anh có mì ăn liền.” Lão đại nói, “Ăn không?”

“Mì ăn liền không ngon gì hết á.” Lão tam vừa chơi điện thoại vừa nói.

“Đấy là mày không biết.” Lão đại ngồi cạnh, “Mì ăn liền chủ yếu phụ thuộc vào công đoạn chế biến. Tay nghề tốt cộng thêm nguyên liệu ngon còn ngon hơn ăn mì tươi…”

Chính xác. Cố Trung chìa tay ra chỗ lão đại, lão đại cầm một gói mì ăn liền ném qua người cậu.

Cậu chậm rãi đứng lên chuẩn bị đi nấu.

“Để tôi giúp cậu cho?” Lão tam để điện thoại di động xuống, “Nhìn động tác này của cậu chắc còn phải ngồi xe lăn đấy, chưa khỏi hẳn đúng không?”

“Không đến nỗi đâu.” Cố Trung cười, “Chủ yếu là do tâm lý vẫn hơi sợ, nhỡ vận động đột ngột quá lại gãy xương.”

“Thế để tôi rót nước cho.” Lão tam vẫn đứng lên cầm lấy bình siêu tốc, “Cái này cũng tính là nặng.”

“Cảm ơn.” Cố Trung nói.

“Mì ăn liền này không ngon, không phải vị cay nữa, vị cay thì còn miễn cưỡng ăn được.” Lão tam vẫn kiên trì với quan điểm của mình.

Cố Trung không nghe cậu ta cùng lão đại thảo luận mì ăn liền nữa, ngồi ở bên cạnh bàn xuất thần nhìn hộp cơm của mình, nhớ lại những kỉ niệm về mì ăn liền.

Mì ăn liền vẫn rất ngon mà. Chủ yếu là nấu thế nào. Không đúng, chủ yếu là ai nấu.

Mặc dù không biết có đầu bếp nào làm mì ăn liền không, mì ăn liền của Tề Việt chắc chắn là ở đẳng cấp của bếp trưởng. Dù sao hắn cũng đã từng nghĩ đến mở một cửa tiệm mì ăn liền… Cửa tiệm mì ăn liền à?

Cố Trung đặt tay lên bàn. Có khi… có khi nào Tề Việt thật sự sẽ mở một nhà hàng mì ăn liền đặc biệt không?

Ý nghĩ này đột nhiên nảy ra khiến Cố Trung cảm giác hô hấp của minh gấp gáp, có thể không?

Cậu nhanh chóng đưa ra quyết đinh, nếu Tề Miêu Miêu không biết tin tức của Tề Việt, hoặc là nhất quyết không chịu nói cho cậu, vậy thì cậu sẽ đi ăn tất cả các quán mì ăn liền trong thành phố.

Buổi chiều không có lớp nên Cố Trung có tương đối nhiều thời gian. Cậu vẫn luôn ngồi xổm trông coi cho đến khi học sinh vào lớp hết, sau đó đi bộ ra quán trà sữa. Uống một cốc trà sữa mà ngồi đến một tiếng rưỡi, cậu cảm giác chủ quán sắp ra đuổi mình đi đến nơi.

Nhưng chỉ có ba trường học, nếu như buổi chiều tan học đến cái cuối cùng rồi vẫn không đợi được Tề Miêu Miêu thì phải làm gì đây? Lại ngồi xổm tiếp, hay là tìm nhiều trường hơn, hay là đi ăn mì?

Cố Trung tản bộ không mục đích trên phố, thường ngày thời gian này đều đang ở pháo đài, trước tiên là thu dọn, sau là nhìn những vị khách đáng thương, nhìn Tề Việt, cuối cùng là nhìn ra ngoài cửa sổ.

Nhàn nhã tự tại.

Kỳ thực nói ra như vậy kiểu sinh hoạt như thế rất nhàm chán. Tiểu Trương thường gọi là tẻ nhạt. Cho nên vẫn phải xem là ai. Chỉ cần Tề Việt ở cửa tiệm, Cố Trung cảm thấy mình có thể hạnh phúc sống cuộc sống này.

Còn Tề Việt thì sao?

Bây giờ Tề Việt có cảm thấy nhàm chán không? Tề Việt đang ở đâu?

“Tôi cần cái này làm gì?” Tề Việt ngồi ở tầng hai nhìn Trần Quý ôm tảng đá lớn đi tới đi lui tìm chỗ đặt xuống.

“Tăng tính thưởng thức.” Trần Quý nói, “Không phải anh muốn sống tối giản à.”

“Ở đây nhỏ như vậy.” Tề Việt nói, “Cậu để cái vật này…”

“Không tốn diện tích mà.” Trần Quý nói, “So với mấy chậu cây cối của anh còn nhỏ hơn nhiều,”

“Không có ai chăm sóc.” Tề Việt gác chân lên ghế bên cạnh.

“Không phải vừa tuyển thêm người sao?” Trần Quý hỏi.

“Hai người.” Tề Việt thở dài, “Thêm việc liền khiếu nại luôn. Cậu đừng nghĩ rằng ai cũng giống Cố Trung.”

Trần Quý nhìn hắn không nói gì.

“Được rồi để ở đây đi.” Tề Việt nói, “Không phải cậu muốn đưa bọn trẻ đi xem phim à? Bây giờ không đi là muộn đấy.”

“Ừm.” Trần Quý đặt tảng đá xuống rồi phủi tay, “Anh cần giúp gì thì cứ bảo tôi.”

“Không cần.” Tề Việt trả lời ngắn gọn.

Trần Quý rời đi, Tề Việt ngồi trên tầng hai một lúc, nghe phía dưới có tiếng khách khứa mới chậm rãi đi xuống.

Nhân viên phục vụ mới đang nhận order cho khách, kinh nghiệm còn khá non, khách hỏi trong món ăn có hành tây không đều nói không biết. Hắn vừa xuống đến nơi lập tức quay sang nhìn hắn.

“Có hành tây, nếu không muốn có thể đổi nguyên liệu khác.” Tề Việt nói.

Nhân viên phục vụ nghe xong thất thần rồi quay lại về phía khách hàng, cho rằng họ đã nghe được Tề Việt trả lời nên chẳng nói gì nữa.

Mãi đến khi vị khách kia hỏi lại cô bé nhân viên với lặp lại lời Tề Việt: “Có, có thể đổi sang loại khác ạ.”

Tề Việt cảm thấy mình phải mang “bảo bối gia truyền” ra treo lên để tuyển thêm người thôi.

Cửa tiệm hiện tại thuê hai nhân viên phục vụ, một nam một nữ, Tề Việt nhìn ai cũng không vừa ý.

Có lẽ do tâm tình không tốt, có lẽ đang so sánh hai người họ với Cố Trung… Nói thật Cố Trung lúc bắt đầu làm việc cũng không ra đâu vào đâu, cái gì cũng không biết, được cái thông minh lanh lợi, bảo học hay tập luyện cái gì cậu đều sẽ nghiêm túc nghe theo, hơn nữa còn rất đáng yêu…

Thật ra hắn cũng không cần tìm lý do nào khác, nghĩ kĩ lại nguyên nhân khiến hắn không vừa ý hai nhân viên này là bởi họ không phải Cố Trung.

Nghĩ đến Cố Trung, hắn không nhịn được thở dài.

Không biết tình hình Cố Trung thế nào, chắc hẳn là đã xuất viện, vết thương vẫn trong giai đoạn phục hồi. Thế nhưng quan trọng nhất vẫn là tâm trạng của cậu.

Hắn không muốn biến mọi thứ trở thành tình tiết phim truyền hình cẩu huyết, nhưng hôm đó Cố Trung bị thương cộng với thái độ của ba mẹ cậu khiến hắn không còn lựa chọn nào khác.

Mặc dù bây giờ nghĩ lại cảm thấy hụt hẫng vô cùng.

Chỉ là việc gì đã hứa hắn nhất định sẽ làm. Cho dù biết lão tứ thời điểm này đã không còn khả năng đối đầu với hắn, lời đã nói ra hắn sẽ thực hiện.

Chỉ là không dám nghĩ về Cố Trung.

Cố Trung trước khi bất tỉnh chỉ quan tâm đến thương tích của hắn, tỉnh lại đã thấy hắn biến mất. Cảm giác ngộp thở này với tính cách của Cố Trung chắc chắn sẽ không chịu được.

Cố Trung sẽ tìm hắn. Nhưng tìm bằng cách nào, tìm bao lâu, hắn không dám nghĩ.

Khi hắn hỏi Cố Trung có cảm thấy luyến tiếc hắn không, thật ra là vì hắn biết mình sẽ nhớ cậu bé đơn thuần này.

Sau khi vị khách gọi món, Tề Việt vào bếp.

Trước đây hắn không chuyên tâm vào công việc như thế, khi tâm trạng không tốt hắn sẽ không nấu ăn, hoặc khi nào lười nhác cho dù khách khứa bỏ đi hắn cũng không để ý.

Nhưng bây giờ đã khác.

Trước đây hắn chỉ đếm từng ngày, còn ngày đó trải qua như thế nào không mấy quan trọng. Pháo đài có thể mở được bao lâu, tiến độ kinh doanh thế nào, lời lãi ra sao đều không quan tâm. Hắn cứ ở đó, có thể là bởi một câu nói trước kia, có thể là bởi có quá nhiều kỉ niệm, có thể bởi đã trở thành thói quen. Hoặc đơn giản là không có lý do gì để hắn thay đổi.

Mà hiện tại tất cả đều chuyển biến, cho dù là gượng ép hay không, điều quan trọng nhất là bây giờ hắn phải đối mặt với cuộc sống hoàn toàn mới.

Hắn phải tiến về phía trước, bỏ lại tất cả kí ức, rời xa khoảng không gian tách biệt với thế giới bên ngoài kia và trở về với cuộc sống thực tại… Giống như cuối cùng hắn đã đi qua ngày sương mù và tìm thấy ánh nắng rực rỡ.

Nếu bỏ qua chuyện không có Cố Trung ở bên cạnh, mọi thứ vẫn khá ổn.

Cố Trung nhìn giờ trên điện thoai, đã tan học được hai mươi phút nhưng học sinh từ trường đi ra không đông lắm, mà cậu vẫn chưa thấy bóng dáng Tề Miêu Miêu.

Đây là trường cấp hai cuối cùng, chẳng lẽ cậu thật sự phán đoán sai rồi sao? Hay là cậu bị mù.

“Em không biết ba ở đâu.” Một giọng nói vang lên từ phía sau, “Em cũng không liên lạc được với ba.”

Cố Trung ngẩn người, quay đầu lại đột nhiên thấy vẻ mặt buồn bã của Tề Miêu Miêu khiến hắn có chút hoảng hốt: “Em đi ra lúc nào vậy?”

“Vừa ra.” Tề Miêu Miêu thả cặp sách xuống, “Không nghĩ anh lại đến đây đó.” Chắc là cậu mù thật.

“Em… Biết anh đến tìm Tề Việt à?” Cố Trung cảm thấy hơi xấu hổ.

“Chứ không tại sao anh lại tìm em? Anh cũng không phải thích em mà.” Tề Miêu Miêu thở dài, “Nhưng em thật sự không thẻ liên lạc với ba. Ba bảo em đừng đến cửa tiệm lâu lắm rồi.”

“Từ bao giờ?” Cố Trung hỏi.

“Từ sau Tết ấy.” Tề Miêu Miêu hơi dẹt dẹt miệng vẻ mặt ủy khuất, “Xong có một ngày ba bảo rằng em đã lớn, sau này tự đến trường rồi liền mất liên lạc.”

“Em không đuổi theo anh ấy rồi hỏi lý do à?” Cố Trung nhìn cô bé, “Không giống em chút nào.”

“Trước đây ba và em đã thảo luận kỹ càng.” Tề Miêu Miêu nói, “Ba nói nếu thấy em đủ trưởng thành ba sẽ rời đi.”

“Anh ấy trẻ con như vậy mà còn gọi anh là ‘Nhị’ đấy?” Cố Trung có hơi cạn lời, “Mà em cũng phối hợp với anh ấy thế à?”

“Trẻ con và Nhị là chuyện khác nhau rồi anh Xuyến Nhi.” Tề Miêu Miêu nói, “Chủ yếu là mẹ em không cho em gặp ba. Mỗi lần em đến chơi đều giấu mẹ.”

“Vậy à.” Cố Trung khẽ thở dài.

“Anh đang tìm ba à?” Tề Miêu Miêu hỏi.

“Ừm.” Cố Trung gật đầu.

“Lại còn không liên lạc với anh nữa.” Tề Miêu Miêu tiếp tục quan sát cậu, “Anh bị thương à? Lông mày anh trước đây không có vết sẹo này đâu. Hai người có phải đã xảy ra chuyện gì đúng không?”

Cố Trung không nghĩ Tề Miêu Miêu không hay biết gì, nhìn dáng vẻ cô bé có lẽ ngay cả chuyện ở pháo đài cũng chưa biết liền nhanh chóng khoát tay nói: “Không có, không có mà.”

Tề Miêu Miêu vẫn nhìn chằm chằm vào cậu, đôi mắt không chớp.

“Em có rảnh không?” Cố Trung do dự một lúc, “Mình đi ăn cơm.”

Tề Miêu Miêu dẫn cậu đi đến một nhà hàng gần trường học, nhìn qua không lớn nhưng rất biết cách trang trí.

“Lẩu ở nhà hàng nhỏ này rất ngon.” Tề Miêu Miêu ngồi xuống, “Em mấy lần rủ ba đến đây ăn nhưng ba đều nói rất xa, không muốn đi.”

“Lái xe khoảng mười phút thôi mà.” Cố Trung nói.

“Vấn đề là ba rất lười.” Tề Miêu Miêu nói, “Từ khi cha em mất em chưa từng thấy ba ra khỏi cái cửa tiệm kia, tập thể dục buổi sáng cũng là trong nhà.”

Trong đầu Cố Trung thoáng qua hình ảnh Tề Việt tập thể dục nhịp điệu trên ban công khiến cậu không nhịn được bật cười.

“Phải đó, ba có thể tiện tay chống vào bàn, sàn nhà, gương, cái gì dựa vào được đều biến thành dụng cụ thể thao hết.” Tề Miêu Miêu thấy cậu cười liền không vui, “Rất đỉnh đó, anh đừng quan tâm vẻ ngoài được không.”

“Anh không cười chuyện này mà.” Cố Trung nói, cậu thật sự không biết Tề Việt tập thể hình, trước đây còn nghĩ chỉ tập mấy bài thể dục đơn giản đó là có thể đập cho lão què chân kia một trận ra trò.

“Được rồi.” Tề Miêu Miêu gọi một nồi lẩu nhỏ và đưa menu cho phục vụ, “Kể cho em nghe đi.”

“Anh ấy không nói gì với em à?” Cố Trung hỏi.

“Không.” Tề Miêu Miêu nói, “Nhưng em có thể đoán được một chút. Lúc nào cũng coi em là con nít sao. Con nít như em thật ra rất nhạy cảm những chuyện như thế.”

Không chỉ nhạy cảm, thái độ bình tĩnh của Tề Miêu Miêu cũng khiến Cố Trung ngạc nhiên.

Cậu cố gắng kể lại mọi chuyện theo cách nhẹ nhàng nhất, bỏ qua mấy cảnh Tề Việt và mình bị thương vào viện.

“Em đoán ra rồi.” Tề Miêu Miêu cực phũ nói. “Em biết khi ba bảo em đừng đến cửa tiệm nữa, em đoán là có người đang tìm ba, nhưng em hy vọng ba rời đi, không gặp lại cũng không sao. Em…”

“Hả?” Cố Trung nhìn cô bé.

“Nếu ba không đi rắc rối sẽ không dừng lại. Ba tự mình biết điều đó nhưng quá lười để chuyển đi. Không bị ép ba sẽ không đi đâu. Bây giờ đi là tốt rồi.” Tề Miêu Miêu dứt khoát, nhưng trong ánh mắt vẫn phảng phất mất mát, “Em coi Tề Việt là người ba thứ hai, hy vọng sẽ không giống cha mình.”

“Không đâu, đây là phiền phức cuối cùng rồi.” Cố Trung nói, “Anh ấy cũng bỏ đi rồi, bỏ đi cực kì sạch sẽ, còn tắt điện thoại, kéo đen wechat của anh.”

“Vậy anh định tìm người kiểu gì?” Tề Miêu Miêu hỏi, “Ba là cáo già đó, muốn trốn đi sẽ không để lại manh mối gì hết.”

Cố Trung nghĩ con cáo già này đang đợi mình tìm thì có.

“Anh không biết.” Cố Trung nói, “Nếu em cũng không biết thì chỉ còn một cách thôi… Anh ấy sẽ không đi làm công, vậy thì sẽ mở cửa hàng.”

“Tiệm cà phê à?” Tề Miêu Miêu nhìn ra ngoài cửa sổ như đang suy nghĩ điều gì.

“Cái này thì… chưa chắc chắn.” Cố Trung nói.

“Nếu như mở tiệm…” Tề Miêu Miêu im lặng thật lâu mới quay trở lại, “Rất lâu trước đây, một năm trước khi cha em mất, bọn họ bàn nhau mở một cửa tiệm mỗi ngày chạy qua chạy lại. Có một nơi bọn họ thích lắm, đưa em đến rồi nhưng cuối cùng không thành.”

Mặc dù hai người không nói nhiều sau khi đồ ăn được dọn ra, nhưng Cố Trung vẫn không biết mùi vị của nồi lẩu nhỏ này là gì

Tất cả những gì cậu nghĩ đến là bản đồ của khu thương mại ở Lâm Hà.

Cậu chỉ đến đó hai lần, cho dù là đi từ nhà hay trường học đều rất xa, cậu lớn như vậy rồi nếu không phải ở đó là khu kinh doanh sầm uất, cộng thêm việc mẹ cậu bắt đi lấy hàng, thì đời này cậu cũng không muốn đi.

Cho nên trong đầu cậu cái bản đồ này có hạn, cậu chỉ theo chân mẹ Cố đi qua mấy con phố, còn lại đường xá nhà hàng ở đây đều không rõ.

Nhưng cũng không quan trọng, cậu có rất nhiều thời gian.

“Anh tìm là được rồi.” Tề Miêu Miêu ăn xong miếng cuối cùng, lấy khăn giấy lau miệng. “Không cần nói cho em. Em vẫn sẽ nghe lời ba làm một học sinh cấp hai ngoan ngoãn.”

“Anh biết rồi.” Cố Trung gật đầu.

“Cảm ơn anh mời em ăn tối nha.” Tề Miêu Miêu lại nói.

“Anh hỏi em cái này được không?” Cố Trung giơ tay lên gọi người phục vụ đến thanh toán.

“Sao vậy?” Tề Miêu Miêu nhìn cậu.

“Tên thật của em là Tề Miêu Miêu sao?” Cố Trung hỏi.

“Ừ.” Tề Miêu Miêu bật cười. “Anh luôn nghĩ đây là biệt danh của em đúng không?”

“Đúng vậy” Cố Trung cũng cười.

“Cha đặt cho em đấy.” Tề Miêu Miêu tự hào nói, “Cha rất có cá tính, đặt như vậy sẽ không bị trùng.”

“Đúng thế.” Cố Trung gật đầu.

Sau khi thời tiết ấm áp, ánh nắng cũng trở nên rất dễ chịu, nếu tiếp xúc với ánh nắng mặt trời sẽ khiến người ta cảm thấy choáng váng.

Sau khi nẹp chân được tháo ra, Tề Việt vẫn cảm thấy khó chịu hơi đau nhức, mỗi buổi chiều ra ghế dài bên sông ngâm mình trong ánh nắng sẽ thoải mái hơn rất nhiều.

Có lẽ là do… tuổi già?

Anh là một lão trung niên.

Tề Việt híp mắt cười, thằng nhóc này thật quá đáng, ngày nào cũng kêu “trung niên, trung niên” với một người đàn ông trạc tuổi ba mươi.

Hắn không biết liệu mình có thể gặp Cố Trung trước khi thực sự trở thành lão trung niên hay ông già cao tuổi hay không.

Hắn vươn vai thở dài.

Điện thoại trong túi vang lên, hắn lười biếng lấy ra liếc mắt, là điện thoại từ cửa tiệm, đoán chừng là bảo đi làm trở lại.

Mới ngày nào ngồi đờ đẫn trong cửa tiệm mà bây giờ mỗi ngày phải làm việc hai vòng, hắn thật sự không quen, đặc biệt chân đứng thời gian dài sẽ rất đau.

Tuyệt đối đừng biến thành lão già thấp khớp, a di đà phật.

“Alo?” Hắn trả lời điện thoại.

“anh Tề, có khách anh mau về đi.” Cậu phục vụ ở cửa tiệm nói trong điện thoại.

“Ừ.” Tề Việt trả lời, duỗi eo một cái rồi chậm rãi đứng dậy.

Kinh doanh ở đây khá tốt, giao thông đông đúc, lại nằm gần khu dân cư cao cấp và hai trường đại học, kể cả ngày thường cũng đông khách hơn so với pháo đài ngày lễ. Tiền thuê nhà rất cao, Tề Việt cảm giác toàn bộ tiền kiếm được đều để trả tiền nhà hết.

Vừa bước vào cửa tiệm hắn đã trông thấy người phục vụ mặt mày ủ rũ đứng sau quầy thu ngân, nghĩ đến mỗi tháng phải trả tiền nhà xong còn phải trả lương cho nhân viên cau có như vậy, trong lòng quá đau khổ.

Lương cao hơn nhiều so với Cố Trung và những người cũ trong tiệm, nhưng cậu ta lại không chăm chỉ, không thông minh, thậm chí chẳng tươi cười.

“Ra ngoài đi, cho cậu xả giận.” Tề Việt đặt tay lên quầy thu ngân nhỏ giọng nói.

“A?” Nhân viên phục vụ hoảng hồn, vẻ mặt vẫn mang nét ủ rũ xen thêm mờ mịt, “Xả giận cái gì?”

“Không phải bị người ta đánh sao?” Tề Việt nhìn cậu ta.

“Không có.” Nhân viên phục vụ bất ngờ, “Tôi vẫn ở trong tiệm mà, có bị đánh đâu.”

“Không à?” Tề Việt cũng bất ngờ theo, “Tôi còn tưởng bắt cậu đợi thêm mười giây nữa sẽ khóc ra đây.”

Nhân viên phục vụ nhìn hắn, vẫn là một mặt mờ mịt.

“Mang tấm bìa kia treo ra bên ngoài đi.” Tề Việt nói, “Lấy một miếng giấy che số điện thoại đi là được.”

“Ồ.” Nhân viên phục vụ lấy tấm bìa gia truyền phía dưới quầy thu ngân ra nhìn một chút, “Còn phải dán giấy sao, cứ lấy bút gạch đi là được rồi.”

“Không.” Tề Việt móc năm mươi đồng trong túi bỏ lên bàn, “Đến văn phòng phẩm đối diện mua đi rồi dán bằng băng dính, đừng dính vào chữ bên cạnh.”

“Ừ.” Nhân viên phục vụ cầm tiền bước ra với vẻ mặt “Ông chủ này có bệnh hay sao.”

Tề Việt quay người đi vào bếp.

Quả nhiên bọn họ không thể so với Cố Trung. Lời hắn vừa nói, cho dù Cố Trung không bật lại cũng sẽ không đến mức không hiểu. (đoạn anh Tề trêu nhân viên là sắp khóc, ý nói khéo mặt ỉu xìu mà cha nội kia không hiểu á)

Hai bàn khách khứa, tổng cộng bốn bát mì.

Bắt tay vào làm rất nhanh, chủ yếu là nước dùng. Nước dùng sử dụng công thức gia truyền mà hắn đã dùng trước đây, sau thay đổi thêm một chút hương vị cứ phải gọi là độc nhất vô nhị.

Tên từng món không gọi là mì xx. Hắn dành ra không ít tế bào não để đặt mấy cái tên cho mấy bát mì của mình. Nghe qua không ai nghĩ đó là mì.

Rất phong cách.

Nấu xong bốn bát, nhân viên phục vụ đi mua một tờ giấy và một cuộn băng dính vẫn chưa quay lại. Tề Việt đành phải tự mình chưng mặt ra bê đồ, sau đó ngồi xuống bên cạnh quầy thu ngân.

Nhận người nhận người, thay người thay người, gấp lắm rồi!

Tạm thời không có khách đến, hắn theo thói quen nhìn ra ngoài cửa sổ như trước đây. Hiện tại cửa ở đây rất nhỏ, tầng một không có cửa sổ chỉ có môt cửa chính. Tầng hai ngược lại có đến hai cái nhưng bên ngoài đều treo đầy biển hiệu của các cửa hàng.

Muốn nhìn cảnh phố cũng chỉ có thể ngồi cạnh cửa ra vào.

Nhưng cũng không sao, nơi này người đi lại tấp nập hơn so với pháo đài, mỗi ngày có thể ngắm nhìn rất nhiều loại cảnh vật.

Hôm nay không mấy náo nhiệt. Trên đường chỉ có người đi bộ mua hàng tay xách đủ loại túi cùng mấy người đạp xe, còn hắn trông giống một ông chủ nhà hàng mì nhỏ nhắn mong đợi có người vào ăn tối.

Thế nhưng tâm lý của hắn bây giờ đã khác trước rất nhiều. Khi mới mở cửa tiệm không có khách khứa mấy, hắn thật sự chỉ muốn bắt người ta lại nhét vào trong bát mì.

Bây giờ đã tốt lắm rồi, nhìn người đi đường thì chính là người đi đường, không… Một chiếc xe đạp màu vàng phóng nhanh qua bên phố.

Tề Việt thậm chí không do dự, vọt lên trước hai bước. Nhìn về hướng chiếc xe nhỏ màu vàng, hắn thoáng thấy một bóng lưng quen thuộc.

Cố Trung thực sự xuất hiện ở đây sao? Tề Việt đã lâu không kinh ngạc như vậy, hắn luôn cảm thấy một người già như hắn trải qua đủ loại sóng gió sẽ không lại có cảm xúc này nữa.

Nhưng hắn hiện tại rất kinh ngạc, không chỉ kinh ngạc mà còn có chút lo lắng.

Từ lúc xuất hiện đến lúc biến mất, Cố Trung đều quay mặt sang bên phải. Mặc dù Tề Việt hoàn toàn bị động, căn bản là hắn không có thời gian để nghĩ xem có nên để Cố Trung nhìn thấy hắn hay không, nhưng đối mặt với những cửa hàng bên đường kia có thể nhìn thấy cái gì, hắn cũng không biết.

Cố Trung cưỡi xe biến mất không còn tăm hơi, Tề Việt đứng ở cửa hồi lâu vẫn chưa định thần lại.

Mà khi định thần lại, hắn thấy nhân viên phục vụ không đáng tin cậy của mình đang đi về phía mình với một cuộn băng dính, vẻ mặt rất lúng túng.

Đại khái tưởng là hắn ngẩn ngơ ra là đang chờ cậu ta.

“Mua được giá xuất xưởng không?” Tề Việt hỏi.

“Hả?” Phản ứng của nhân viên phục vụ có thể nói là ngàn năm không thay đổi.

“Mua ở nhà máy mà không được giá xuất xưởng sao?” Tề Việt nói.

“Nhà máy nào cơ? Tôi mua ở văn phòng phẩm bên kia mà.”

“Xong việc cứ treo lên, nhớ đừng dán dòng chữ bên cạnh.” Tề Việt cảm thấy mình không thể tiếp tục được nữa nên quay trở lại cửa hàng, đi lên tầng hai.

Tề Việt hiếm khi ở tầng hai bởi không ngắm nhìn được phố xá.

Nhưng hôm nay hắn lên tầng hai, ngồi vào bàn trong góc choáng váng.

Đã bao lâu rồi? Hắn không dám đếm, chỉ biết đã rất lâu rồi.

Thời gian dài như vậy nhưng hắn lại cứ thế quét mắt qua bóng lưng cũng có thể nhận ra là Cố Trung. Chính bản thân hắn thật sự quá kinh ngạc, không tin chính mình.

Thật sự là Cố Trung sao? Bây giờ Cố Trung không có lớp sao? Coi như không có lớp chạy đến chỗ này không phải rất xa sao? (Bỗng trở thành Tề 5 tủi)

Cậu đang làm gì ở đây chứ?

Tề Việt mở cửa sổ châm một điếu thuốc, nếu thực sự là Cố Trung thì cậu đã hồi phục không tệ, có thể đi xe đạp lại còn đạp nhanh như vậy, nếu đi từ trường học thì quãng đường cũng rất dài. Thời gian không tính là ngắn nhưng thật sự đã hồi phục nhiều vậy sao?

Hút xong điếu thuốc, Tề Việt vẫn không đi xuống, tiếp tục ngồi ở tầng hai.

Khu thương mại diện tích không nhỏ, coi như cưỡi ngựa xem hoa thì cũng phải mất kha khá thời gian để tìm từng cửa tiệm. Cũng may lúc đầu đến cậu đã hỏi thăm mọi người, đi thẳng tới một vài con phố tập hợp đa dạng nhà hàng ăn uống.

Khi đến đây, cậu thấy sơ đồ mặt bằng của khu trung tâm thương mại, các địa điểm ăn uống tập trung trên bảy tám con đường cắt ngang quanh đây, một số tên cửa hàng cũng được đánh dấu trên đó.

Nếu một người như Tề Việt thực sự ở đây, có lẽ hắn sẽ không tiêu tiền của mình cho việc này, mà thậm chí có thì cậu cũng không biết cái nào thuộc về hắn.

Cố Trung nhìn một chút kế hoạch tìm kiếm, sau đó cưỡi xe đi từng tuyến đường.

Mỗi con đường sẽ đi hai lần, mỗi lần chỉ nhìn về một bên để không bỏ sót.

Tìm quán mì trước, nếu không có thì xem xét các quán khác, nếu không có … Tóm lại là đi vào từng cửa tiệm hỏi người ta là được.

Nếu cuối cùng vẫn không tìm được gì thì thực sự không có manh mối.

Vậy thì quên đi. Đều là đàn ông, đã dùng đến hết các biện pháp thì có thể buông xuôi được rồi.

Nếu Tề Việt thật sự mở một tiệm mì ở đây thì coi như ông trời phù hộ cậu, tiệm mì ở đây cũng không có quá nhiều, sau ba con phố thì mỗi phố chỉ có một cái.

Cố Trung ngày thường da mặt mỏng, nhưng hôm nay lại đặc biệt dày, khi bước vào cửa hàng, cậu liền kéo người phục vụ và hỏi: “Ông chủ của cô có ở đó không? Tôi đang tìm một ông chủ.”

Hai người đầu tiên Cố Trung thấy không phải là Tề Việt liền xin lỗi nói rằng nhận nhầm người, sau đó chạy đi. Cửa tiệm còn lại nói rằng ông chủ đi vắng, Cố Trung lại đuổi theo người phục vụ và liên tục xác nhận rằng ông chủ không phải là Tề Việt cũng không phải là một người đàn ông lúc này mới chịu rời đi.

Hiện tại con đường này cậu đã chạy một nửa nhưng không thấy quán mì nào. Vì vậy cậu quay đầu lại xem phía bên đường, chưa đến ba mươi giây liền thấy một quán mì.

Cửa tiệm này rất lạ, không giống như những quán khác đều đặt mấy cái tên đặc biệt nếu không nhìn kĩ sẽ không biết là phục vụ mì. Biển hiệu của tiệm này chỉ có hai màu đen trắng, bên trên đề một chữ – mì.

Hay đó. Có thể cùng với “Pháo” của Tề Việt tạo thành một đôi.

Cố Trung bóp phanh, dắt xe vào lề đường. Khi xuống xe cậu đột nhiên dừng lại, sau đó ngẩng đầu lên và nhìn chằm chằm vào biển hiệu một lần nữa. Không biết tại sao nhưng trong lòng lại dâng lên một niềm phấn khích khó tả, khiến cậu vô cớ muốn xây dựng hẳn một tòa pháo đài.

E rằng ông trời… thật sự không đành lòng để cậu tiếp tục đạp xe với cái xương sườn chưa lành rồi.

Cố Trung bước hai bước đến cửa cửa tiệm, khi nhìn thấy tấm biển treo trên cửa kính, cậu không khỏi sởn gai ốc.

Lúc này, tim cậu đập loạn xạ như bị giật điện, suýt nữa bị gãy xương sườn.

Tấm biển gia truyền – tờ bìa này có đốt thành tro cậu cũng nhận ra.

Là chính tay cậu viết, suốt nửa năm này Tề Việt vẫn dùng cái tấm bìa cũ nát mà cậu không tìm thấy trong pháo đài. Không ngờ lại tìm thấy ở đây.

Thời điểm đẩy cửa vào cậu kích động đến mức hơi hoa mắt.

Bên trong có ba cô gái nhỏ đang ăn mì, không biết có phải cậu quá phấn khích không, Cố Trung thậm chí còn ngửi thấy mùi mì trong không khí, đó là gia vị đặc biệt trong món mì ăn liền mà Tề Việt làm cho cậu.

Có lẽ trước khi đi vào cậu đã liếc qua bìa tuyển dụng mấy lần, người phục vụ phía sau quầy thu ngân liền hỏi: “Cậu đến xin việc à?”

Cố Trung vừa gật đầu liền đổi ý, liếc nhìn bảng giá trên bức tường phía sau.

Ông chủ xấu xa! Một bát mì rẻ nhất cũng hai mươi tám đồng!

“Không.” Não của cậu có lẽ phải load quá nhanh, cậu cảm thấy hơi choáng váng nên phải cầu cứu nhân viên phục vụ, “Ở đây… có mì gói không?

“Mì ăn liền á?” Người phục vụ ngây người.

“Ừ, dùng mì ăn liền.” Cố Trung nói, cô gái nhỏ đang ăn mì tò mò nhìn qua, cậu lại nói thêm: “Cậu đi hỏi ông chủ xem anh ấy có làm được không.”

“Không có.” Nhân viên phục vụ nói, “Tiệm chúng tôi không có mì ăn liền.”

“Cậu đi hỏi đi.” Cố Trung kiên trì.

“Không cần hỏi, thật sự chúng tôi không có mì ăn liền.” Nhân viên phục vụ khẳng định.

Cố Trung không lên tiếng xoay người bước ra ngoài, trực tiếp đi vào siêu thị nhỏ bên cạnh cầm lấy hai gói mì cay ăn liền.

Khi cậu quay lại cửa tiệm người phục vụ vẫn đứng đó tròn mắt khi nhìn thấy gói mì gói trên tay, “Cậu đến cùng muốn gì vậy?”

“Bây giờ có rồi.” Cố Trung đặt mì trước mặt, “Đi hỏi ông chủ xem có thể phục vụ theo ý muốn của khách hàng không, tôi chỉ muốn ăn mì gói thôi.”

Nhân viên phục vụ liếc mắt nhìn cậu, cầm mì ăn liền đi lên tầng hai.

Cố Trung ngồi xuống. Chiều nay đạp xe một quãng khá dài khiến cậu lúc này cảm thấy hơi đau nhức.

Tề Việt thật sự vẫn giữ thói quen cũ, cửa hàng mới mở còn có tầng hai, không biết còn có tầng ba không, hắn còn ở trong cửa hàng như trước không?

Ngồi được một lúc, người phục vụ bước xuống tầng, Cố Trung nhìn chằm chằm vào anh ta phát hiện phía sau không có ai.

Cậu đột nhiên hoảng hốt.

Cậu từ khi nhìn thấy cửa tiệm này đến bây giờ, một giây đồng hồ đều không nghĩ tới… Nếu như Tề Việt không gặp cậu thì làm sao bây giờ?

Rốt cuộc khi Tề Việt cắt đứt liên lạc rất thẳng thắn, năm trăm tệ tiền điện thoại cũng không chứng minh được gì, chẳng qua là tự cậu bổ não mà thôi.

Khi nhân viên phục vụ đến, cậu cảm thấy ngón tay mình hơi run lên.

“Ông chủ đồng ý rồi.” Nhân viên phục vụ nói.

“Cảm ơn.”Cố Trung trả lời xong dựa lưng vào ghế.

“Tôi muốn ăn cũng có thể làm sao?” Một cô gái trẻ cười cười hỏi một câu.

Nhân viên phục vụ chỉ chỉ Cố Trung nói: “Ông chủ nói chỉ làm cho cậu ấy thôi.”

Vài cô gái nhỏ cùng nhau nhìn cậu một cách tò mò.

Cố Trung vốn dĩ muốn mỉm cười với họ, nhưng giờ cậu không còn sức để cong khóe miệng nữa.

Cậu không thấy Tề Việt đi xuống nhưng phòng bếp ở ngay tầng một, là kiểu phòng mở, nhìn thoáng qua cũng có thể thấy hết, bên trong không có người.

Nhân viên phục vụ rót cho cậu một cốc nước, mở tủ lạnh lấy vài hộp khoai tây chiên giòn đi lên tầng hai. Sau khi đi xuống, cậu ta liền đứng sau quầy thu ngân nhìn chằm chằm vào Cố Trung.

Nhìn cái quỷ. Cố Trung bị nhìn cảm thấy hơi khó chịu.

Chưa từng thấy mấy anh đẹp trai à? Vẫn là không nghĩ đến ông chủ của các cậu lại làm món đặc biệt cho một thằng con trai đúng không? Đẹp lắm đúng không?

Cố Trung không biết trong đầu mình đang xảy ra chuyện gì, cậu đang rối bời, ngay cả khi Tề Việt bưng một bát mì đang bốc khói xuống cậu cũng không phản ứng lại.

Dáng vẻ Tề Việt vẫn giống hệt trong trí nhớ của cậu, đương nhiên thời gian ngắn như vậy hắn không phẫu thuật thẩm mỹ bên ngoài cũng không thay đổi.

Nhưng vẫn cảm thấy khác nhau một chút.

Gầy hơn? Phóng túng hơn? Hay là … Chân bị sao vậy!

Tề Việt cầm bát đi được hai bước thì dừng lại, nhưng Cố Trung vẫn có thể nhìn ra đôi chân của hắn trong nháy mắt…

“Chân anh què rồi à?” Cố Trung hoảng hốt đến mức lạc giọng, âm lượng cũng không kiểm soát được.

Ngay cả nhân viên phục vụ và khách hàng trong cửa tiệm cũng bị cậu làm cho giật mình, đồng loạt nhìn chằm chằm vào cậu.

Tề Việt không nói chuyện, khóe miệng giật giật.

Cố Trung hiện tại không thể nói tiếp được nữa, chỉ có thể nhìn hắn, nhưng nụ cười của Tề Việt đối với cậu rất quen thuộc, hắn luôn cười như thế này mỗi khi nói đùa.

“Lên đây đi.” Tề Việt hơi nghiêng đầu, bưng bát mì quay lại tầng hai.

Vậy anh mất công vác mặt xuống đây làm gì!

Cố Trung đứng dậy giả vờ bình tĩnh trước ánh mắt của nhiều người, đi theo Tề Việt lên tầng hai.

“Em thật sự tìm được tôi ở đây.” Tề Việt đặt bát xuống, quay đầu nhìn cậu.

“Chân anh có sao không?” Cố Trung hạ giọng.

“Đã lâu như vậy, trêu em liền không phản ứng kịp sao?” Tề Việt cười cười.

“Ai mà nghĩ anh lại lấy cái này ra để đùa chứ!” Cố Trung không nhịn được lớn tiếng với hắn.

“Em thế nào?” Tề Việt hỏi.

“Rất tốt.” Cố Trung nhìn hắn, “Anh thì sao?”

“Rất nhớ em.” Tề Việt giơ hai tay ra, “Lại đây.”

Cố Trung ngẩn người một lúc, sau đó chậm rãi đi tới ôm lấy Tề Việt.