Văn án
Lâm Lạc Dương mười tám tuổi vượt thời gian đến mười năm sau, ngơ ngác nghe tin mình đã vật vã chết đi sống lại vì một thằng khốn nào đó, lại còn bày trò tự tử nữa mới ghê!
Anh thanh niên Lâm Lạc Dương đang tuổi ẩm ương chỉ biết nói rằng: mình mà bia đia sao trời?
Thời gian nằm viện, cậu gặp Lý Xuyên, một cậu chàng cũng chán đời cố quyên sinh.
Cậu ta rất cao, rất gầy, có cặp mắt bình thản chẳng hề phù hợp với tuổi tác mà con người cũng không thấy nhu nhược lầm lì như thiên hạ đồn.
Cậu ta chia táo cho cậu ăn cùng, lại còn gọi cậu là anh.
Lâm Lạc Dương thấy hơi ngại ngại, dù sao tuổi thật của cậu mới có mười tám, nhỏ hơn Lý Xuyên một tuổi.
Cho đến một hôm Lý Xuyên bày tỏ rằng anh ơi em bị tiếng sét ái tình với anh.
Lâm Lạc Dương: “???”
Hở hở, lẽ nào anh cứ là phải bia đia??!
Về sau mọi người đều bảo Lý Xuyên rất giống cái người hồi xưa cậu thích.
Mười năm bỏ lỡ ấy cậu có yêu một người.
“Trái tim anh không thể chia đôi được.” Lâm Lạc Dương hoảng hốt nói.
Lý Xuyên lại bảo: “Đừng chia đôi, cho em tất cả là được mà.”
***
“Mười tám tuổi cũng được, quên chuyện tốt, quên luôn cả chuyện xấu. Tôi ích kỷ lắm, tôi chỉ cần nó còn sống thôi.”
***
Khi anh gặp em, yêu em là bản năng mách bảo.
***
Niên hạ cố chấp công x dương quang thụ.
Cẩu huyết, chậm nhiệt, văn án hơi lươn một tí.