Phía trên pháp đàn lúc này có một thân thể bé gái, đang nằm đó, hai mắt nhắm nghiền, sinh cơ đã tuyệt. Bé gái này được cho mặc quần áo sặc sỡ, thế nhưng vẫn không che dấu được sắc mặt tím tái và mấy vết hằn máu bầm còn đọng lại.

Trần Dương không nhịn được mà khều một người đứng gần hỏi:

- Vị đại ca này, bên kia đang có chuyện gì?

- Tiểu huynh đệ chắc là từ nơi khác mới tới phải không?

Người này sau khi giật mình trong phút chốc thì quay sang nhìn Trần Dương, hỏi.

- Đúng vậy, tiểu đệ từ xa mới tới. Đại ca, cô bé kia là ai, sao lại không mang bé đi mai táng mà lại để nơi đó? Có chuyện gì sao.

- Ài, chuyện này nói ra thật tội nghiệp. Bé gái này mấy ngày trước mất tinh, hôm qua thì được tìm thấy. Tội nghiệp lão Miêu, có mỗi một đứa con gái đầu lòng cũng bị mất..

Người này nói xong liền thở dài, lộ ra vẻ tiếc thương.

Những người thôn dân ở đây đa số đều chấc phác, đới với bọn họ thì tình làng nghĩ xóm mới là thứ đáng quý nhất. Còn lại những chuyện khác đều là ngoài thân. Cho nên, mỗi khi trong thôn có chuyện đều là cùng nhau chia buồn.

Bất quá, Trần Dương sau khi hỏi han một lúc thì mới biết được, cô bé này thì ra không phải là người đầu tiên trong thôn bị mất tích rồi sau đó phát hiện ra xác trong thời gian gần đây.

Mà chuyện kỳ lạ này đã xảy ra mấy lần rồi, toàn bộ đều là trẻ em gái, và khi tìm được đều là trong tình trạng nguyên vẹn cơ thể nhưng có vết thâm tím, giống như bị thú hoang hoặc là một kẻ có sức lực mạnh dùng sức bóp mạnh.

Tuy vậy, Trần Dương nghe xong đã loại trừ ngay khả năng bị thú hoang làm hại. Bởi vì với bản tính hung dữ của bọn chúng, chắc chắn cơ thể của những nạn nhân sẽ không còn nguyên vẹn, hơn nữa thường thường đều bị mất xác, khó lòng tìm thấy.

Cho nên rất có khả năng là bị kẻ nào đó làm hại.

Trần Dương thấy gã đạo sĩ cứ đi tới đi lui làm phép, trong khi chẳng có chút tác dụng nào, thậm chí linh hồn cô bé đang ngồi đó chống tay nhìn gã thì gã cũng không phát hiện ra.

Ở nơi này, chỉ có một mình Trần Dương là nhìn thấy hồn ma của cô bé đang ngồi chống cằm, nét mặt hiện lên vẻ ngơ ngác và sợ hãi, cố hết sức vẫy tay muốn nói gì đó nhưng phát hiện không ai để ý tới mình.

Trần Dương thở dài, đang định vươn tay thu hồn phách cô bé vào Phán Thần Hệ Thống để điều tra cái chết của bé thì đột nhiên nảy ra một chủ ý.

Hắn nhấc chân đi tới chỗ trưởng làng đang chống gậy đứng đó, lễ phép chắp tay cúi chào rồi nói:

- Cháu là Trần Dương, ra mắt trưởng làng gia gia.

- Chào tiểu Trần, cậu đến đây có việc gì?

Trưởng làng là một ông cụ quắc thước hiền từ, vừa nghe Trần Dương nói liền nhẹ nhàng gật đầu hỏi, thần sắc không được thoải mái cho lắm. Nhìn ánh mắt mờ đục cùng quầng thâm chung quanh mắt thì có thể thấy, những sự kiện gần đây đã làm cho trưởng lão trằn trọc không yên.

Trần Dương cũng rất lễ phép đáp:

- Trưởng làng gia gia, cháu đi ngang qua đây, nghe kể chuyện thôn chúng ta gặp chuyện không vui nên trước hết cháu xin phép chia buồn cùng mọi người. Thứ nữa là gia gia cho cháu hỏi sao không mai táng cho bé đi mà lại để như thế ạ?

- Cậu thanh niên, cậu không biết, chúng ta cũng rất đau lòng, nhưng phải để cho đại sư tiến hành làm lễ thì mới trục xuất được âm khí bên trong, đồng thời tiêu tai giải nạn cho những đứa bé khác. Lát nữa làm phép xong sẽ tiến hành hoả thiêu để trừ tà.

Trưởng làng khuôn mặt hơi co rúm, đau lòng nói.

Trần Dương nghe vậy giật mình, vội can ngăn:

- Gia gia, làm như vậy chẳng những không giúp gì được mà còn khiến cho linh hồn cô bé này đã khổ càng thêm khổ, theo cháu thì đạo sĩ đây cũng chẳng giúp gì được việc này đâu ạ.

Đúng lúc này, liền có tiếng quát:

- Thằng nhóc, nói nhăng nói cuội cái gì đó?

Người quát là một đại hán khác lực lưỡng, trên thân khoác một tấm da hổ được chế tác cẩn thận, dáng vẻ có chút nhỏ mọn.

Trần Dương nghe tiếng quát này thì lạnh mắt nhìn lại.

- Nhìn nhìn cái gì? Mày vừa nói cái gì đấy?

Người này thấy dáng vẻ Trần Dương có chút giống một thư sinh thì liền quát hung tợn hơn nữa.

Trần Dương vừa định nói gì đó thì trưởng làng thở dài, nói:

- Người kia chính là cha của cô bé này. Tiểu huynh đệ, ta biết ngươi có ý tốt, bất quá chuyện này cậu đừng nên xen vào.

- Nhưng mà gia gia, cô bé kia...

Trần Dương đang muốn nói, nhìn thấy vẻ mặt không muốn nghe trưởng làng thì thở dài, đi đến khẽ nhìn hồn ma cô bé vẫn đang ngồi đó mà điểm một chỉ, nhẹ nhàng thu bé vào Phán Thần Hệ Thống.

Động tác này của Trần Dương rất ẩn giấu, cho nên cũng không ai phát hiện. Sau đó Trần Dương mới đi đến chỗ đạo sĩ đang làm phép, dùng truyền âm thuật cộng thêm một chút uy áp chấn nhiếp nói:

‘Lập tức đem cô bé này mai táng, thu xếp ra miếu hoang phía trước gặp ta! Nếu không tự gánh hậu quả!’

Trần Dương nói xong, nhấc chân đi khỏi nơi này.

Mà đạo sĩ đang làm phép đến lúc hăng say, đột nhiên bên tai có thanh âm vang lên liền hoảng sợ hết hồn. Nhìn lại chung quanh, tất cả mọi người vẫn đang chăm chú nhìn gã làm phép thì liền càng thêm hoảng sợ.

Gã thân là một đạo sĩ, tuy là đạo pháp tầm thường, học nghệ không tinh lang bạt kỳ hồ, thế nhưng cũng có con đường riêng của mình, nghe nói một số tu sĩ tu luyện đến cao thâm, thì có thể cách không truyền âm, cực kỳ tinh diệu.

Chính gã cũng không ngờ hôm nay tuỳ tiện đánh bậy đánh bạ đến nơi đây lại gặp phải tu sĩ trong truyền thuyết, liền cả người run rẩy. Bất quá, y diễn kịch đã lâu, cho nên đã rèn được bản lĩnh thay đổi sắc mặt rất nhanh, lúc này liền giả vờ thu phép rồi ho khan, quay lại nói với trưởng làng:

- Trưởng làng, thi thuật làm phép đã xong, yêu quái dưới nước đã bị ta phong ấn lại, từ nay sẽ không xảy ra chuyện nữa. Còn cô bé này cũng có thể đem mai táng, không cần hoả táng làm phép nữa.

Trưởng làng nghe vậy thì thắc mắc:

- Sao lúc sáng đại sư nói là...

- Lúc đó ta đánh giá cao con yêu quái kia nên mới nói đến phương pháp đó. Hiện giờ yêu quái đã bị ta thi pháp phong ấn, dĩ nhiên không cần phải phiền phức như vậy nữa. Mau đưa cô bé đó đi mai táng đi.

Gã đạo sĩ vội ho khan, hàm hồ giải thích, đồng thời lấy ra bọc tiền mà lúc sáng đã nhận trước của trưởng làng trả lại rồi nói:

- Số tiền này các ngươi hãy cầm lại, hôm nay bổn đạo nhân trợ giúp các ngươi, coi như tích luỹ công đức. Nhìn các ngươi đáng thương như vậy nên hãy nhận lại đi. Hiện giờ ta có việc gấp cần đi ngay. Trưởng làng, ngày khác gặp lại.

Đạo sĩ nói xong ngay cả đồ nghề cũng không kịp sắp xếp, vội vàng bỏ đi. Trưởng làng cầm túi tiền trên tay mà không hiểu ra sao, tuy nhiên cũng nhanh chóng định thần lại chỉ huy mọi người đem thi thể cô bé đi mai táng.

Gã đạo sĩ chạy đến ngôi miếu hoang thì thấy có một người thanh niên đứng đó, tay chắp sau lưng chờ sẵn.

- Tiểu nhân Phương Dịch, bái kiến tiền bối.

Phương Dịch bình thường tự xưng Phương chân nhân, đi đến đâu cũng bày ra dáng vẻ trang bức cao thâm, cho nên cũng đã lâu chưa có hành lễ như thế này. Lúc này quỳ xuống hành lễ cũng cảm thấy có chút vướng víu.

Trần Dương cũng chưa xoay mặt lại nói:

- Ngươi học được chút thuật pháp đã đi dùng lừa người, chẳng những vậy còn tuỳ tiện bày trò hoả thiêu tà thuật. Có phải chán sống rồi hay không?

Lúc này, một cỗ uy áp bỗng nhiên tràn tới, ép Phương Dịch nằm sấp trên mặt đất, khoé miệng tràn máu tươi, đau đớn giãy dụa.

Trần Dương cũng chỉ phát ra một chút xíu uy áp chấn nhiếp gã trong một tích tắc mà thôi, cho nên ngay sau đó thu lại uy áp nói:

- Từ hôm nay, cấm ngươi không được đi lừa đảo nữa. Còn nữa, từ nay thu lại thuật pháp của người, hảo hảo làm một phàm nhân bình thường mà chuộc tội đi.

- Đa tạ, đa tạ tiền bối, vãn bối xin ghi nhớ trong lòng, tuyệt đối không tái phạm.

Phương Dịch đã bị hù gần chết, hầu như ngay khi Trần Dương nói tha thì liên tục tạ ơi rồi liền ba chân bốn cẳng chạy đi.

Trần Dương lúc này mới quay mặt lại.

Vừa rồi trong lúc chờ đợi gã đạo sĩ đến, Trần Dương đã hỏi cô bé kia.

Cô bé nói rằng mình đang chơi đùa thì có một người phụ nữ đến nói rằng đi theo nàng ta, có trò chơi rất vui và bánh ăn rất ngon. Cô bé mới chỉ có mấy tuổi lại thêm bản tính của người dân trong thôn này hết sức thiện lương, hầu như ai cũng đối xử rất tốt với nhau cho nên sau khi nghe xong lời này cô bé liền không chút nghi ngờ đi theo.

Mà quả thật người kia không có nói gạt, sau đó đã dấn cô bé đến một chỗ chơi rất vui trong rừng, có cả những người bạn đã mất tích của cô bé. Hơn nữa, lại còn có các loại bánh ăn rất ngon.

Nhưng chính bản thân cô bé này cũng không hiểu vì sao, khi định thần lại thì đã phát hiện mình trôi nổi trên sông rồi, một chút ký ức cũng không nhớ ra.

Trần Dương nghe xong thì trong lòng trầm xuống, trong đầu nảy sinh vô số phán đoán.

Hắn đã kiểm tra qua thân thể cô bé, cho nên phát hiện ra một chuyện rất lạ. Đó chính là một tia tiên thiên nguyên âm chi khí trong người cô bé vậy mà đã bị rút mất.

Phải biết, tia khí này chính là thiên địa ban cho từng người ngay từ lúc còn trong bụng mẹ. Nó có tác dụng giúp cho con người có thể tu luyện tinh tiến, tham ngộ thiên đạo. Mỗi người cũng chỉ có được một tia mà thôi. Thế nhưng, trong một số công pháp ma đạo cũng có nhiều loại chính là đề cập tới việc rút tia tiên thiên nguyên âm chi khí này để phục vụ tu luyện. Bất quá việc này cực kỳ tàn nhẫn và thiên địa khó dung, cho nên cũng không ai đi làm. Hoặc làm thì cũng rất lén lút không để ai biết, nếu không sẽ bị cả Tu Tiên Giới liên thủ truy sát.

Mà giờ phút này, nhìn tình trạng cô bé này, Trần Dương liền đại khái có thể đoán được, hung thủ chắc chắn là vì thứ này mà tới. Bởi vậy cho nên Trần Dương muốn tương kế tựu kế, lập tức mấy ngày sau liên tục ẩn thân trên một nơi cực kỳ bí ẩn, quan sát toàn bộ người ra vào làng. Nhất là những trẻ em trong thôn.