‘Đoàng~!’

Một đạo sét thô to bắn xuống, từ giữa không trung lập tức hoá thành một cự đại thủ ấn mang theo ngũ sắc quang mang hướng về phía Ma Anh chộp xuống.

Ma Anh thấy cảnh này thì thân hình chùn xuống, ngẩng đầu gầm thét một tiếng rồi há mồm phun ra một đạo quang trụ chợt loé lên rồi ầm ầm lao tới chống đỡ.

Mà Đạo quang trụ này vừa bay lên, Ma Anh cũng đã vỗ lên đầu mình một cái, lập tức có đại lượng ma khí bao quanh, hình thành một tấm giáp thuẫn che phủ đỉnh đầu.

Chớp mắt một cái, bàn tay ngũ sắc liền ầm ầm đánh xuống. Thanh thế kinh hồn, ngay cả Ma Anh xuất ra thủ đoạn mặc dù không tầm thường thì cũng không thể nào chống đỡ được uy thế của bàn tay do Ngũ Hành Thần Lôi tạo thành, chỉ ‘soạt’ một tiếng tựa như dùng dao đâm xuyên qua một tầng giấy mỏng, trong phút chốc lao thẳng xuống.

Mà Ma ảnh thấy cảnh này thì ánh mắt đột nhiên mở to một cách quỷ dị, thân hình chỉ trong nháy mắt nhoáng lên tạo ra vô số tàn ảnh chia năm xẻ bảy, còn chân thân thực sự thì biến mất tại chỗ không thấy tung tích.

Ngay lúc này, bàn tay ngũ sắc do Ngũ Hành Thần Lôi cũng chụp mạnh xuống, nghạnh sanh sanh đem toàn bộ tàn ảnh xé nát không còn một mảnh.

Trần Dương thấy cảnh này hừ lạnh, thử cảm ứng một chút thì tròng mắt co rút, đột nhiên nhoáng một cái biến mất tại chỗ, thân ảnh xuất hiện bên trên rồi vỗ xuống một cái.

Quan Ấn rức sáng theo lòng bàn tay bay ra, xoay tròn một cái đột nhiên hoá lớn như một quả núi đè xuống.

Vừa lúc đó, ngay vị trí Trần Dương vừa đứng có hắc quang chớp động Ma Anh cũng ngay lập tức hiện ra, ánh mắt đỏ thẫm hết sức lạnh lùng nhìn Trần Dương trên cao.

Mà lúc này, Quan Ấn được Trần Dương đánh xuống cũng ập tới, tựa như một quả núi đè xuống.

Ma Anh cảm nhận khí tức của Quan Ấn đang đè xuống. Mặc dù nó không biết thứ pháp bảo này là gì, thế nhưng khí tức bên trong làm cho nó ẩn ẩn cảm nhận được sự nguy hiểm, liền há miệng phun ra một viên cầu màu đen tuyền.

Không biết cầu này là thứ gì, vừa đón gió lập tức hoá lớn bằng cỡ một vòng tay người lớn rồi lao lên chặn lại Quan Ấn đang lấy thế Thái Sơn áp đỉnh đè xuống. Còn Ma Anh thì nhân cơ hội này lùi lại một bước.

Trần Dương thấy vậy mười đầu ngón tay đột nhiên rung lên, mỗi bên xuất hiện một đoàn hoả diễm vô thanh vô tức huyển phù trong lòng bàn tay.

Chính là Hải Tâm Yêu Diễm và Tử La Hàn Diễm!

Chuyện Ma Anh này vậy mà có thể tránh thoát sự trói buộc của Quan Ấn cũng không làm cho Trần Dương cảm thấy giật mình, mà ngược lại chỉ muốn thử một chút mà thôi.

Mà ngay khi Ma Anh vừa lui ra thì Trần Dương giơ mười đầu ngón tay ra chụp xuống, hai đoá hoả diễm đột nhiên biến mất tại chỗ rời tựa như đi ra từ hư không, xuất hiện ở hai bên Ma Anh.

Trần Dương thấy vậy cười lạnh, hai bàn tay chụp lại, đem hai đoàn hoả diễm tạo thành một cái lồng muốn chụp Ma Anh lại.

Ma Anh vừa lui ra, lập tức đã thấy hai đoàn hoả diễm chặn lại trước sau, chỉ cảm nhận qua liền biết hai loại hoả diễm này không phải là phàm vật.

Nó chỉ là một cái Ma Anh vừa mới thức tỉnh, vừa tỉnh dậy đã bị thần lôi doạ cho tái mặt, hiện giờ lại gặp công kích liên miên của Trần Dương thì cảm thấy vô cùng tức giận.

Ngay lúc sát na hai đoàn hoả diễm chộp đến, Ma Anh liền ‘grừ’ một tiếng, đầu vai chợt có hai cái gai nhọn hiện lên, trên người đột nhiên xuất hiện một tầng lân phiến, mà ma khí quanh người theo đó co rút vào, hiển lộ chân thân là một ma vật nửa người nửa quỷ, nhìn qua cực kỳ dữ tợn.

Mà hai đoàn hoả diễm một trước một sau chộp tới, đánh lên người Ma Anh liền vang lên âm thanh ‘Phanh Phanh’ trầm đục, làm cho vô số hoả quang hiện ra, văng tung toé tứ phía.

Trần Dương hơi nhíu mài, bản thân hắn cũng đã biết Ma Anh cực khó đối phó, thế nhưng hiện giờ nhìn Ma Anh chỉ bị xây xước nhẹ một chút thì hắn cũng có chút bất ngờ.

Bất quá, Trần Dương cũng không có chần chừ, hừ lạnh một tiếng đột nhiên vẫy tay đem quan ấn huyền phù trước mặt, đưa tay điểm tới một cái.

Ngay lúc này, đột nhiên một tiếng nói vang lên trong đầu Trần Dương:

‘Đại nhân, ngài suy nghĩ kỹ rồi chứ! Nếu đem thả nó ra thì với phẩm vị Phán Quan Ngũ Tinh của ngài hiện tại có đến năm thành cơ hội trục xuất nó về Ma Giới!’

‘Không cần nói nữa, Ma Anh này một khi thả ra, chắc chắn dù sớm dù muộn cũng gây ra tai hoạ cho nhân gian. Hơn nữa, cái xác suất năm thành này, quá ít. Cho dù chỉ có một thành không thành công thì ta cũng không đánh cược. Mà đừng nói là mất phân nửa điểm công đức hiện có, nếu như có thể giam nó lại, dù mất toàn bộ điểm công đức ta cũng không nhíu mài lấy một cái!’

Trần Dương trầm giọng trả lời.

Khí Linh chỉ trong chớp mắt liền thở dài:

‘Ti chức tuân lệnh. Tấm lòng của ngài thật làm cho ta khâm phục! Điểm công đức đã khấu trừ, mời đại nhân kích hoạt!’

‘Tốt’

Trần Dương chỉ trả lời một tiếng ‘Tốt’ rồi ngay lập tức quát:

- Quan Ấn Chi Linh! Phong!

Chỉ thấy sau tiếng ‘Phong!’ Đột nhiên Quan Ấn run rẩy rồi phát ra quang mang chói mắt, ngay cả Trần Dương cũng không nhìn được mà nhíu mắt lại.

Từ trong Quan Ấn, bỗng nhiên hư ảnh bốn thần thú Bạch Hổ - Huyền Vũ – Thanh Long – Chu Tước quỷ dị hiện ra bốn phía Ma Anh rồi lấy tốc độ chớp nhoáng gầm thét lao tới, tạo thành thiên la địa võng vây quanh nó lại.

Ma Anh vừa chống đỡ xong hai loại hoả diễm thì đã thấy bốn loại Thần Thú lao tới.

Tình cảnh này làm cho Ma Anh chỉ trong phút chốc liền cảm nhận được tử vong, muốn thi triển gì đó nhưng vô dụng.

Bởi vì thứ ánh sáng chói mắt từ trên Quan Ấn không hiểu sao lại làm cho Ma Anh cả người toàn bộ đều như bị đông cứng, không thể nhúc nhích mảy may.

Bất quá, ngay lúc bốn thần thú tiến sát đến gần, Ma Anh liền gầm thét muốn thi triển thuật pháp gì đó cực kỳ lợi hại.

Thế nhưng Trần Dương dường như đã đoán trước, liền hừ lạnh một tiếng. Ý niệm trong lòng khẽ động, Quan Ấn càng thêm xoay tròn mãnh liệt, quang mang càng thêm sáng chói.

Chỉ thấy tứ đại thần thú lao vào, lập tức giao nhau, đồng loạt nhập vào thân thể Ma Anh, tạo thành một tấm lưới ánh sáng bao bọc khoá chặt nó lại.

Kỳ dị hơn nữa, chỉ trong chớp mắt thì tấm lưới ánh sáng này liền kéo từ trong thân thể Ma Anh một cái hồn phách mặt quỷ, giãy dụa dữ tợn. Chớp mắt liền bị kéo đến trước mặt Trần Dương.

Trần Dương thấy vậy thì cười nhạt, ngay tại chỗ thi triển ra Độ Hoá Chân Ngôn.

Lần này, thực lực và phẩm vị quan hàm của Trần Dương đã cao hơn rất nhiều, Độ Hoá Chân Ngôn thi triển ra cũng càng thêm mạnh mẽ, khác xa khi xưa.

Bất quá, Hồn Phách Ma Anh này mặc dù bị bắt nhưng cũng không phải đèn cạn dầu, nhiều lần giãy dụa phản kháng. Tuy nhiên thứ ánh sáng mà Quan Ấn toả ra chưa bao giờ tắt, khiến cho nó vô pháp thoát khỏi trói buộc.

Trần Dương cũng không chút ngừng nghỉ, liên tục ngồi đó độ hoá Hồn Phách Ma Anh.

Một ngày...

Một tháng...

Sáu tháng...

Mãi cho đến một năm trôi qua, Trần Dương mới thở một hơi dài, đem Ma Anh hoàn toàn độ hoá, khiến cho hồn phách của nó hoàn toàn tan biến ma khí, chỉ còn lại một nguyên thần lơ lửng nơi đó.

Mà bên trên Hồn Phách Ma Anh này lúc này không còn ma khí cũng như khí tức hung bạo tràn ngập nữa, thay vào đó là sự băng lãnh và trầm mặc.

Trần Dương đứng lơ lửng giữa không trung, đột nhiên nhìn Hồn Phách Ma Anh đã được độ hoá, trên tay đột nhiên xuất hiện một quyển sổ tràn ngập Kim Quang.

Quyển sổ này chưa bao giờ Trần Dương lấy ra sử dụng.

Đây chính là Kim Sắc Phong Bảng. Những người được ghi tên lên quyển sổ này chính là những người được Trần Dương giao một phần quyền lực trong tay, có thể nói là có quyền hạn cực lớn. Khác xa với đám người Cẩm Y Vệ.

Chỉ thấy Trần Dương vung tay lên mở quyển sổ ra rồi chậm rãi nói:

- Ma Anh Chi Hồn, đã trải qua Độ Hoá Chân Ngôn, trên mình không còn Ma Tính. Hiện giờ bản quan lấy danh nghĩa Phán Quan Ngũ Tinh, sắc phong cho ngươi làm Đệ Nhất Ngục Vương, chủ quản Phán Ngục Đệ Nhất Tầng. Từ nay trở đi, tất cả trọng phạm trong Phán Ngục ở tầng thứ nhất sẽ do ngươi chủ quản!

- Thuộc hạ tuân lệnh!

Hồn Phách Ma Anh tiến lên quỳ xuống, trên người bỗng loé lên một bộ quan phục uy phong lẫm liệt, mở miệng nói.

Mà ngay sau khi Trần Dương sắc phong, Đệ Nhất Ngục Vương bộ dáng cũng chợt biến đổi thành một trung niên nhân thân thể cao gầy, sắc diện lạnh lùng.

Trần Dương đem Quan Ấn đóng vào trong Kim Sắc Phong Bảng xem như chính thức quyết định.

Việc sắc phong này, chẳng những giúp cho không lãng phí một cái hồn phách cực kỳ hùng mạnh mà hơn nữa. Hiện giờ Đệ Nhất Ngục Vương này hoàn toàn làm việc theo bản năng và thông tin trực tiếp, không hề bị tình cảm chi phối, làm ảnh hướng đến quyết định. Cho nên Trần Dương muốn đào tạo một vị Ngục Vương dưới tay, để khi cần có thể thay hắn quyết định những sự tình lặt vặt, những vụ án nhỏ.

Mặt khác, Phán Ngục là nơi giam giữ rất nhiều trọng phạm. Những trọng phạm này mặc dù bình thường bị Phán Ngục áp chế. Thế nhưng không có ai thường xuyên cai quản cho nên thái độ cũng không quá đi vào khuôn khổ. Vì vậy mà Trần Dương mới thuận lý thành chương mà sắc phong vị Đệ Nhất Ngục Vương này.

Có thể nói, Đệ Nhất Ngục Vương này đã có quyền lợi cực lớn. Bởi vì Ma Anh mới hiện thế, cho nên Trần Dương mới có thể Độ Hoá nó dễ dàng như vậy. Nếu để qua một thời gian nữa, Ma Tính đại phát thì lúc đó chắc chắn cho dù Trần Dương có bắt được thì cũng không thể Độ Hoá hồn phách của nó dễ dàng như vậy.

Thở ra một hơi dài, ánh mắt Trần Dương liền nhìn tới thân thể Ma Anh vẫn còn đứng nguyên vị trí cũ, khoé miệng đột nhiên nở một nụ cười, khoát tay một cái đem cỗ thân thể này và thân ảnh của hắn biến mất tại chỗ!