Ta ôm lấy nàng, cười cười, "Phải, đúng là nên thích."

 

Ngữ Ninh vất vả đỡ ta, lẩm bẩm: "Điên rồi à, trước giờ không đụng một giọt rượu, từ khi hắn đến, huynh là ngày nào cũng uống."

 

Đêm nay, vì hơi men lên đầu, ta sớm sớm chìm vào giấc ngủ.

 

Sáng ra, như thường lệ đến diễn võ trường luyện tập.

 

Trên đường đi, không ít người nhìn ta với ánh mắt kỳ quái.

 

Ngữ Ninh đi nghe ngóng một hồi, trở về thì giận đến đỏ cả mặt, "Ca, bọn họ đang nói xấu huynh!"

 

Ta nhìn thẳng phía trước, cầm chặt trường thương, "Được."

 

"Được?"

 

"Mồm là của bọn họ, ta không quản được."

 

Không cần nghe cũng đoán ra, chẳng qua là ta với Tấn Dĩ An mập mờ không rõ ràng, làm mất mặt Bắc Quan.

 

"Vậy hai người rốt cuộc có chuyện gì?" Ngữ Ninh kéo tay áo ta, hạ giọng, "Huynh thực sự với hắn..."

 

"Ngữ Ninh." Ta rất ít khi nghiêm túc nói chuyện với Ngữ Ninh, "Đời này nhà ta, chỉ còn mình ta, ta không thể gục ngã. Cho dù có chuyện gì..."

 

Nói được một nửa, ta thở dài, "Sắp đánh trận rồi, tập trung tinh thần. Nếu ai ngứa da, không cần nể tình."

 

Với uy vọng của ta trong quân, không đến mức bị lời đồn hư vô chèn ép đến không gượng dậy được.

 

Ngày tháng trôi nhanh đến cuối tháng Chạp.

 

Bên phía Tấn Dĩ An yên ắng, chiến cuộc càng ngày càng giằng co.

 

Ngươi tới ta lui đánh nửa tháng, chủ tướng hai bên giao chiến không dưới mười lần, lần nào cũng đổ máu.

 

Hôm đó ta cưỡi ngựa về phủ, đụng phải Tấn Dĩ An đang chuẩn bị xuất môn.

 

Hắn liếc qua bả vai ta bị nhuộm đỏ m.á.u tươi, mấp máy môi, cuối cùng cũng không nói gì, dời tầm mắt, bước nhanh rời đi.

 

Lão bộc trong phủ vội ra dắt ngựa, ta vừa xuống ngựa, lau mồ hôi lạnh, "Chuẩn bị nước nóng, việc này đừng nói cho Nhị tiểu thư và phụ thân."

 

Vết thương vẫn chưa lành hẳn, hôm nay bị tướng lĩnh bên địch đ.â.m một kích, lập tức nứt ra. Giờ đây chỉ cần cử động chút thôi cũng đau thấu xương.

 

Để phòng người trong quân doanh nhìn thấy, ta mới cưỡi ngựa về phủ lúc đêm khuya, xui xẻo lại bị Tấn Dĩ An bắt gặp.

 

Ta quay lưng về phía cửa sổ, ngồi cạnh bếp than, cởi áo ngoài.

 

Máu sớm đã khô, dính chặt vào thịt, chỉ có thể cắn răng xé ra.

 

Ta xé được vài tấc, liền gục đầu lên gối, thở hổn hển, chịu đựng cơn đau nhức nhối.

 

Đột nhiên, phòng bị ai đó đẩy cửa vào, ta còn chưa kịp kéo áo lên, Tấn Dĩ An đã mang theo cơn gió lạnh xông vào.

 

"Ngươi..."

 

Tấn Dĩ An sắc mặt âm trầm, bàn tay lớn nắm chặt cánh tay đang kéo áo của ta.

 

Ta không giằng ra được, chỉ đành đỏ bừng tai, như chịu hình phạt, bị ép phơi bày tất cả vết thương trước mặt hắn.

 

"Đừng nhìn."

 

Ta đau đến giọng khàn đặc, mắt cũng đỏ lên.

 

Tấn Dĩ An chẳng những không nghe, ngược lại còn trói hai tay ta ra sau, bận rộn làm gì đó, cuối cùng ngồi ở phía sau nghiêng nghiêng của ta, giọng lạnh lùng: "Cắn răng chịu đựng."

 

Nói xong, hắn không biết bôi cái gì lên vết thương và chỗ áo dính máu, hương thuốc lạnh ngắt làm ta thư giãn đôi chút, sau đó, áo bị hắn từ từ gỡ xuống, lộ ra vết thương kinh hoàng.

 

"Giữa nữ nhân và nam nhân, vốn dĩ có khác biệt." Giọng Tấn Dĩ An lạnh lùng, "Ta không muốn thấy nàng tiếp tục như vậy."

 

Ta cảm nhận được đầu ngón tay hắn thấm thuốc, bôi lên vết thương của ta, nhẹ nhàng cẩn thận, trong lòng dâng lên một tia ngọt ngào mềm mại.

 

"Bắc Quan phải là của Ôn gia. Nếu ta từ bỏ, những người đó sẽ đạp chúng ta xuống vực sâu."

 

"Đó là lý do nàng chọn hắn?"

 

Tấn Dĩ An vẫn không dừng tay.

 

"Hắn?"

 

"Người nàng thích, nam nhân có thể giúp nàng lập công danh."

 

Ta lặng lẽ nắm chặt áo, không nói lời nào.

 

"Thật ra ta rất tò mò, hắn rốt cuộc có chỗ nào hơn người." Tấn Dĩ An không định bỏ qua ta.

 

Ta hít sâu một hơi, "Ngươi rất tốt, không cần so với người khác."

 

Tấn Dĩ An tự giễu cười một tiếng, "Ta không biết đánh trận, trơ mắt nhìn nàng, một nữ nhi xông pha trận mạc, thương tích đầy mình. Chiến trường đao kiếm vô tình, ta lại không thể bảo vệ nàng. Thế này cũng gọi là tốt?"

 

Ta gõ gõ bộ giáp bên cạnh, cười nói, "Nhưng bộ chiến giáp này, rất tốt."

 

So với thứ đồ chắp vá trước khi vào đông, đã tốt hơn không biết bao nhiêu lần, nếu không có Tấn Dĩ An lo toan dàn xếp, thương vong sẽ rất thảm trọng.

 

Tấn Dĩ An nói: "Ta có thể làm, chỉ có bấy nhiêu thôi. Ta không thấy nàng, liền bảo bọn họ sống cho tốt, thay ta bảo vệ nàng."

 

Than củi lách tách cháy, chiếu lên tường hai bóng người chồng lên nhau.

 

Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗

Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶

Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.

Trong những ngày không thấy điểm kết thúc này, dường như, cũng không quá khó vượt qua.

 

"Không lâu nữa ta sẽ quay về." Tấn Dĩ An bỗng cất tiếng, "Có vài việc, nàng không làm được, chỉ có ta làm."

 

Ta biết hắn về kinh hặc tấu quan viên Bắc Quan.

 

Chỉ là công việc đắc tội người khác này, sao lại rơi vào đầu Tấn Dĩ An.