Chuyển ngữ ♥ Vân Anh

Beta ♥ Đặng Trà My

Giữa trưa, rừng cây xanh um, ánh mặt trời vàng rực rỡ xuyên qua khe hở của lá cây chiếu lên người Yến Thanh, tuấn mỹ như công tử trong sách nhẹ nhàng đi ra.

Võ Tòng lại cảnh giác nhìn hắn: “Cậu tới làm gì?”

Khóe miệng Yến Thanh mang ý cười, bình thản như bạn bè gặp lại: “Ta thấy bóng lưng tỷ tỷ, sợ mọi người có nguy hiểm nên qua xem thế nào.”

Có nguy hiểm? Định lừa trẻ con ba tuổi chắc?! Sợ thật thì vì sao vừa rồi cứ trốn tránh không đi ra? Võ Tòng cười nhạo, bây giờ Yến Thanh rất khác với người năm đó chàng quen biết, càng ngày chàng càng không hiểu hắn đang nghĩ gì.

“Vậy cậu muốn thế nào?” Võ Tòng nhíu mày “Bắt ta lên quan? Hay là nói với Lư viên ngoại?”

Động tác của chàng vẫn bình thản như cũ, cơ bắp trên người cũng bất giác căng thẳng.

Yến Thanh dường bị chàng chất vấn đến nỗi kinh sợ, ngạc nhiên trừng lớn mắt, nhìn chằm chằm Lý Sư Sư: “Sao ta có thể làm như vậy được. Chúng ta không phải là huynh đệ tốt ư?”

Lý Sư Sư nhếch môi, không dấu vết tránh sau lưng phụ nữ có thai, đừng nhìn ta? Ta và cậu cũng không phải là người một nhà! Có phải lập trường của bà đây kiên định lắm không nào?

Nhìn thấy động tác của nàng, Yến Thanh liền chấn động, mắt ngập nước tủi hờn nhìn nàng ấy

Võ Tòng liền không nói gì, không ngờ tình tiết lại cẩu huyết như trong ngôn kịch thế này, không liên quan đến chàng! Chàng đây là người thừa! Thôi, cứ qua ngồi với vợ thôi vậy.

Võ Tòng vui vẻ đỡ người bề trên ngồi xuống một bên, ân cần cúi vai dụi đầu.

Lý Sư Sư đã hạ quyết tâm giả chết, Yến Thanh bí bách tủi hờn.

Đây là một trận so ý chí.

Cuồi cùng Lý Sư Sư được trang bị lớp mặt hợp kim nhưng vẫn bại trận.

“Thôi?! Cậu muốn thế nào, cậu nói đi?” Lý Sư Sư bất đắc dĩ quay đầu đi.

Yến Thanh nhìn nàng: “Tỷ tỷ nói gì vậy! Ta… Ta đối với tỷ tỷ thế nào? Tỷ tỷ còn không biết ư?” Nói xong, khuôn mặt của hắn đỏ ửng lên, quay đầu qua một bên, để lộ cần cổ thon dài trắng nõn.

Lại nữa lại nữa! Lý Sư Sư kêu rên, mạnh mẽ khống chế ngón tay đang rục rịch, ho khan một tiếng: “Chuyện là… thân gái giang hồ không câu nệ tiểu tiết, trên đời có câu gọi là chân trời góc bể nơi nào cũng có cỏ thơm, đệ đệ… Chúng ta không cùng một đường!”

Nàng xác định muốn đi theo Lạc Man, mà Yến Thanh lại chủ tớ tình thâm với Lư Tuấn Nghĩa, thế nên bọn họ vốn không thể bên nhau !

Chủ yếu nữa là nàng thích kiểu đại thúc thành thục!!!

“Giang hồ phiêu bạc không thích hợp với tỷ tỷ, tỷ tỷ ở lại đại danh phủ được không?” Yến Thanh nhìn chằm chằm mặt đất, mũi chân di qua di lại.

Nếu là người khác nói ra câu này thì Lý Sư Sư chắc chắn sẽ nổi giận, hận không thể đánh bay hắn, nhưng lời là do Yến Thanh ngượng ngùng với vẻ ngoài giả vờ lạnh nhạt nói…

Trong lòng Lý Sư Sư chỉ có cảm giác hư vinh ưu việt, nàng đắc ý lườm Lạc Man một cái, phát hiện ra Lạc nữ vương đang chuyên tâm hưởng thụ tay nghề Võ tiểu nhị mát xa phục vụ, vốn không rảnh xem bọn họ thì liền hụt chí: “Không được! Đệ đệ! Tỷ là một cơn gió, nhất định phải phiêu bạt nơi nơi!”

Hồng nhan bạc mệnh, lang bạc kỳ hồ, đây là số mệnh của mỹ nhân! Lý Sư Sư thở dài.

“Thật sự không được ư?” Yến Thanh buồn khổ: “Nhưng mà mọi người đã giết Lục Hành rồi, nhất định không thể thoát được.”

Lý Sư Sư ngẩn ra, khó tin nhìn hắn, đây là hắn đang uy hiếp nàng ư?!!

Tuy rằng Võ Tòng một lòng nép vào người nương tử nhưng vẫn chú ý bên này, nghe Yến Thanh nói vậy liền sửng sốt, chàng chay mày, đang định đứng lên thì lại bị Lạc Man níu lại.

Lạc Man mỉm cười đứng dậy, ra vẻ như trẻ con không hiểu chuyện: “Yến tiểu đệ! Ta và Võ Nhị có thể trốn thoát! Nhưng Lí tỷ tỷ của cậu thì chưa chắc đâu! Đến lúc đó, người ta thấy nàng ấy mĩ mạo, không chừng lại làm ra chuyện gì ấy chứ!”

Lạc Man tiếc hận nhìn Lý Sư Sư, nàng ấy đang run lên, mím chặt môi, được rồi, nàng đã sớm quen với việc vợ chồng Võ Nhị không có lương tâm! Nghe thấy đáp án này cũng không tính là đau buồn…

Yến Thanh ngẩng đầu, căm tức, lạnh lùng nhìn nàng: “Cô có ý gì?”

Không hiểu à? Lạc Man ý tứ nhìn hắn: “Ý là, Sư Sư nhất định sẽ theo chúng ta rồi! Tâm tư của cậu ta biết, bây giờ cậu có hai lựa chọn, thứ nhất theo chúng ta. Thứ hai, trở về đi, không chừng Sư Sư may mắn còn có thể đào thoát.”

Yến Thanh nhìn về phía Lý Sư Sư theo bản năng, nàng ấy đang co người lại, trốn sau lưng Lạc Man.

Yến Thanh cắn răng, không phải chứ? Nàng ấy muốn rũ bỏ mày như thế, mày còn muốn theo nàng ư?!

Rõ ràng kế hoạch của hắn không phải như thế.

Hắn biết tính cách Lư Tuấn Nghĩa không hợp làm quan, bởi thế mới cho Võ Tòng một nhân tình, một mặt có thể loại trừ quan hệ với Lục Hành, mặt khác có thể mượn mưu này giữ Lý Sư Sư lại.

Không ngờ Lạc Man này kiên quyết không giữ nhân tình như vậy! Thật đáng giận Lý Sư Sư cũng theo nàng ta không muốn ở lại!

Nghĩ đến việc chờ đợi mấy hôm nay, trong lòng Yến Thanh thoáng sầu khổ. Cũng phải thừa nhận rằng Lạc Man nói rất đúng, nếu như hắn không đi theo bọn họ thì cho dù hắn không đi báo quan, đường sá xa xôi, Võ Tòng lại là tội phạm quan trọng, không ai có thể cam đoan rằng không xảy ra việc ngoài ý muốn, nếu nhỡ chuyện ra thì chắc chắn Võ Tòng sẽ bảo vệ vợ và con, vậy Lý Sư Sư thì làm sao bây giờ?!

Cho dù nàng vô tình, nhưng hắn sao nỡ nhẫn tâm nhìn nàng gặp nạn?

Lạc Man đây là tương kế tựu kế!

Quả nhiên là người phụ nữ thông minh!

Yến Thanh nắm chặt tiêu trong tay, nhìn Lạc Man đắc ý và Lý Sư Sư toàn tâm ỷ lại, cho dù là không cam lòng, không thừa nhận cũng không được, cuối cùng thì hắn vẫn thua !

Thua là bởi hắn quá yêu Lý Sư Sư, không thể giương mắt nhìn nàng bị thương tổn chút nào.

“Ta biết rồi. Ta trở về thu dọn một chút, giờ Dậu, vẫn gặp nhau ở đây.” Yến Thanh lạnh lùng nói, liếc mắt nhìn Lý Sư Sư một cái, sau đó xoay người không chút do dự.

Lạc Man thở dài, vỗ vai Lý Sư Sư: “Ta thấy người kia thật đáng tin, cô cần phải suy nghĩ cẩn thận!”

Lý Sư Sư nhìn bóng lưng chàng trai bỏ đi với ánh mắt phức tạp, không nói gì.

Võ Tòng ngơ ngác sờ đầu, xong rồi à? Không phải vừa rồi còn muốn Lý Sư Sư ở lại ư, sao lại biến thành Yến Thanh đi theo họ rồi?

Lại nói, sao vợ lại muốn Yến Thanh đi theo? Không phải là coi trọng tên công tử bột đó chứ? Hay là cảm thấy chàng không bảo vệ được nàng nên tìm bảo tiêu?!

Võ Tòng cảm thấy được nguy cơ dày đặc.

Nhưng mà, “Tiểu Man, chúng ta đi đâu…” Võ Tòng dè dặt hỏi, trở về Lương Sơn hay là…

Chàng hiểu Lạc Man, trước giờ nàng không phải là người huynh tát ta một cái nhưng ta vẫn tha thứ cho huynh.

Trên thực tế, nếu bạn tát nàng một cái, nàng sẽ đạp lại bạn mười cái.

Thế nên chàng sao dám nghĩ như thế?!

Lạc Man thấy mặt chàng dè dặt cẩn trọng bèn hào phòng cười với chàng, để lộ 8 cái răng: “Đương nhiên là trở về Lương Sơn rồi! Lúc đó đi nhanh quá, quên chào hỏi… »

Quả nhiên! Võ Tòng nuốt nước miếng, cẩn trọng nói: “Thật ra việc này hoàn toàn là hiểu lầm…”