Phan Kim Liên Trọng Sinh

Chương 14: Thông minh lại bị thông minh hại, Lạc Man lưu lạc tha hương

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chuyển ngữ ♥ Nhã Vy

Kế hoạch Lạc Man thật hoàn mỹ.

Bình thường Võ Tòng giờ dần rời giường, giờ mẹo cùng nàng chạy bộ một vòng. Nếu như đến lúc đó, Lạc Man không ra, Võ Tòng nhất định sẽ hoài nghi, như vậy hắn sẽ vào nhà nhìn được thư để lại, chắc chắn sẽ tức giận ngập trời, hắn sẽ chạy vội đến rừng cây, cuối cùng là huyết tẩy trong rừng cây nhỏ.

Mà chuyện nàng cần phải làm bây giờ là trấn an Tây Môn Khánh, bảo trụ trong sạch, như vậy đến khi Võ Tòng đến sẽ tìm nơi ẩn nấp thật tốt.

Đáng tiếc, kế hoạch đã xảy ra biến hóa bất ngờ.

Đầu tiên, Lạc Man phát hiện, muốn bảo vệ trong sạch cũng là một chuyện vô cùng gian nan, Tây Môn Khánh luôn luôn cố sống cố chết bám chặt lấy khiến cho nàng suýt nữa muốn cầm đao chém.

Hết cách, đành phải tìm cách thoát thân.

Lạc Man ngồi xổm trong bụi cỏ nhàm chán đập muỗi, Tây Môn Khánh đứng ở xa xa nhìn nàng.

Đang lúc Lạc Man tính đi ra đánh ngất Tây Môn Khánh, chuyện lạ lại xảy ra, Tây Môn Khánh chỉ a được một tiếng, bỗng nhiên thân mình mềm nhũn, ngã lăn ra.

Lạc Man cả kinh, cảm giác lạnh buốt từ sau đầu đánh úp lại, nàng lăn mạnh một vòng về phía trước, gian nan tránh được một đao.

Lạc Man đứng lên, cảnh giác nhìn hai người mặc đồ đen một cao một thấp trước mặt.

“Không ngờ ở một rừng cây nhỏ bé này lại có một mỹ nhân tuyệt sắc như vậy!” Gã đàn ông cao to trên mặt mang sẹo, một đôi mắt chuột nhìn thế nào cũng thất rất gian tà.

“Quả thật là mỹ nhân khó gặp. Theo ta thấy, hay là chúng ta mang theo nàng, đưa cho thái úy đi! Mỹ nhân nhường này, thái úy có thế nào cũng phải thưởng cho chúng ta không ít đâu!” Gã lùn tịt bề ngoài cũng coi là đoan chính, đáng tiếc lời nói ra không phải tiếng người.

“Dâng cho thái úy?” Gã cao to có chút do dự “Mỹ nhân như hoa thế này…” Ánh mắt hắn mê đắm không ngừng xem xét cao thấp.

“Mỹ nhân thì sao chứ? Chờ ngươi thăng quan còn sợ không có mỹ nhân sao?” Gã lùn tịt không vui khiển trách.

Thoạt nhìn, gã lùn tịt dường như có địa vị cao hơn gã kia, gã cao to tuy rằng không vui nhưng lại không nói gì nữa.

Hai người nói chuyện không hề coi ai ra gì, mà  Lạc Man lúc này lại khẩn trương đến mức lòng bàn tay ra mồ hôi ướt đẫm!

Nhìn huyệt thái dương của hai người bọn họ hơi phồng lên, nàng liền biết chắc đây là hai cao thủ!

Lấy một địch hai, nàng hoàn toàn không có lòng tin.

Dù sao cũng không thể bị mang đi!

Cắn chặt răng, vừa định liều mạng, gã lùn tịt đã tùy ý phất tay áo, một đám bột phấn bay về phía nàng.

Một chút hương vị ngọt ngào liền chui vào khoang mũi, trong lòng Lạc Man kêu một tiếng không ổn, trước mặt bỗng tối sầm rồi té xỉu.

Gã cao to khiêng Lạc Man lên, đi vài bước chân đã không thấy bóng dáng.

Thế giới này quả nhiên là có báo ứng!

Trong xe ngựa, Lạc Man bị trói thành con nhộng mà âm thầm rơi lệ.

Chết tiệt, ông trời xấu xa, nàng chỉ nghĩ ra chút mưu kế nho nhỏ hãm hại Võ Tòng thôi mà, dù sao cuối cùng, hắn cũng lên Lương Sơn thôi, sớm một chút thì cũng có sao đâu chứ?

Ông cũng không cần phải phái hai người bắt cóc nàng chứ!

Đúng là không thể làm chuyện xấu mà!

Lạc Man hối hận đến đau cả ruột!

Ra khỏi rừng cây, gã lùn tịt không biết lấy đâu ra một chiếc xe ngựa, hắn nhìn ra được Lạc Man cũng có chút công phu, liền cột nàng lại như con nhộng, bịt miệng rồi mới quăng vào toa xe.

Một lát sau, Lạc Man liền tỉnh lại. Nhưng mà, tỉnh cũng không tốt.

Bọn họ đã chạy ba ngày đường, trên cơ bản ăn ở gì cũng đều làm trên xe.

Gã lùn tịt còn đỡ, trừ việc không mở trói cho nàng, đối xử với nàng coi như khách khí.

Gã cao to lại thường xuyên dùng ánh mắt mê đắm cưỡng gian nàng.

Nói thực ra, nàng không sợ dáng người cao lớn, không sợ kẻ háo sắc, chỉ sợ tên không có nhược điểm!

Bây giờ hai người bọn họ ở bên ngoài đánh xe, giọng nói trầm thấp bàn luận bất chợt truyền vào toa xe.

“Đại ca, huynh nói tên Lâm Xung kia thật sự lên Lương Sơn sao? Lục Khiêm cũng quá vô dụng! Giết người không thành lại bị Lâm Xung làm thịt!” Gã cao to oán giận.

Gã lùn tịt nhẹ nhàng liếc mắt nhìn hắn, cười lạnh nói: “Giáo đầu tám mươi vạn cấm quân, đệ cho là để làm cảnh sao? Lâm Xung võ nghệ siêu quần, đánh không địch thủ, cho dù là ta cũng chưa chắc đã đánh được hắn!”

“Đại ca chớ tự coi nhẹ mình. Ai chẳng biết đại ca là đệ nhất cao thủ bên người thái úy! Lâm Xung thì có gì hay ho chứ?” Gã cao to nịnh hót nói.

Gã lùn tịt khinh thường nhìn hắn một cái, không nói gì.

Đoạn nói chuyện này để lộ ba tin tức, Lạc Man mơ hồ suy nghĩ.

Thứ nhất, Lâm Xung đã lên Lương Sơn. Nhưng cũng không có quan hệ gì tới nàng.

Thứ hai, gã này là một cao thủ! T—T số nàng thật khổ!

Thứ ba, hai người này là thuộc hạ của Cao Cầu! Chết tiệt! Tên kia muốn quyền có quyền, muốn người có người, sao nàng lại chọc tới hắn cơ chứ!

Vẫn là tìm kiếm cơ hội chạy thật xa mới được!

Nói thì nói như vậy, nhưng để thực hiện được cũng quá khó khăn mà.

Đầu tiên, nàng đánh không lại hai gã này.

Tiếp theo, cả ngày bị trói như con sâu lông thế này, cả người đều đã tê rần, cho dù có cởi trói cho nàng thì nàng cũng trở thành chân mềm mất!

Vậy phải làm sao bây giờ, chẳng lẽ trời muốn diệt ta?

Lạc Man âm thầm sốt ruột.

Cũng may, cơ hội rất nhanh đã tới rồi!

Có lẽ là có chuyện quan trọng, gã lùn tịt cũng vội vàng không kiên nhẫn, cởi một con ngựa xuống đi trước, trước khi đi lại luôn miệng dặn dò: “Lúc này chuyện xấu không thành, cần phải mang nữ tử này vào kinh thành, lập công chuộc tội!”

Gã cao to liên tục gật đầu.

Ánh mắt quy nghiêm của gã lùn tịt quét qua Lạc Man, ném lại một câu “Nhất thiết không thể mở trói” rồi liền chạy đi.

Lạc Man rốt cục thở dài nhẹ nhõm một hơi.

An toàn rồi, ngày đầu tiên, nàng vẫn luôn an phận, để cho gã cao to động tay động chân chiếm tiện nghi một chút, cũng may hắn cũng không dám làm quá, chỉ nhéo khuôn mặt, sờ thắt lưng.

Dù là như thế, Lạc Man vẫn cứ cảm thấy ghê tởm muốn ói.

Ngày thứ hai, Lạc Man bắt đầu uốn éo nhõng nhẽo nói mình bị trói thấy không thoải mái.

“Đại nhân, ta tay không tấc sắt, hoàn toàn không cần phải cột chắc như vậy đâu. Lại nói đại nhân anh minh thần võ, võ nghệ cao cường, chẳng lẽ còn sợ tiểu nữ tử chạy mất sao?”

Đá lông nheo một cái.

Gã cao to được tán dương cũng giật mình, kể ra nàng nói cũng đúng.

“Mà sau này nếu như ta đến phủ thái úy, thái úy đại nhân biết đại nhân đối xử với ta thô bạo như vậy, chắc chắn sẽ mất hứng!” Lạc Man không ngừng cố gắng nói.

Gã cao to giật mình một cái tỉnh táo lại.

Hình như là đúng như vậy, vạn nhất về sau nàng được sủng ái, thổi chút gió bên gối…

Gã cao to vội vàng tươi cười nịnh nọt, cởi trói cho Lạc Man.

“Ấy chết, đây đều là chủ ý của ca ca. Ta không làm chủ được! Thời gian trước đắc tội tiểu nương tử, nương tử đừng để ở trong lòng!”

Cởi bỏ dây thừng, Lạc Man liền thoát khỏi cuộc sống nhộng tằm, cười hì hì nói: “Ta biết rồi. Đa tạ đại nhân.”

Đàn ông đúng là ngu ngốc, nếu đổi lại là gã lùn tịt kia, nếu dám nói như vậy hẳn gã đã cho một đao làm thịt nàng rồi!

Lạc Man cười hì hì ngồi bên cạnh gã, nhìn gã đánh xe, dâng lên ánh mắt ngưỡng mộ, khiến gã vui vẻ quên trời đất phân không rõ đông tây nam bắc.

Đi đến một rừng cây nhỏ, Lạc Man lấy cớ không tiện bảo gã ngừng xe, tự mình đi vào cánh rừng.

Chưa đi được bao xa, nàng đột nhiên kêu thảm thiết một tiếng rồi té ngã.

Gã kia kinh hãi, vội vàng tiến lên xem xét.

Lạc Man đỡ cẳng chân ngồi dưới đất, trên mặt đau đớn khó nhịn.

Trong lòng gã ta cả kinh, nghĩ rằng vinh hoa phú quý sau này của mình đều trên người nàng, chỉ mong nàng đừng xảy ra vấn đề gì, vì vậy gã vội vàng ngồi xổm xuống xem xét.

Thừa dịp gã cúi đầu, trong nháy mắt Lạc Man nhanh chóng rút dao nhỏ dắt trong giầy ra, chém một nhát vào cổ gã.

Giơ tay chém xuống, nhanh gọn lưu loát!

Máu bỗng chốc bắn tung tóe, gã ta ôm cổ, trừng lớn mắt không thể tin nhìn nàng, chậm rãi ngã quỵ run rẩy hai cái rồi liền bất động.

Lạc Man cười lạnh hai tiếng rồi đứng lên, chậm rãi lau máu dính trên dap lên người gã rồi dắt lại trong giầy. Nàng cướp đoạt sạch sẽ bạc trên người hắn rồi đánh xe ngựa nghênh ngang mà đi.