Lục Phong cảm giác được trong tay mình đang cầm một thanh Thượng Phương Bảo Kiếm.

Sau khi mọi người lật bài xong, anh ta trực tiếp hét lên: “Tôi muốn ra lệnh cho 7 cơ và Q bích!”

Mọi người phát hiện ra lá 7 cơ nằm trong tay Lý Thanh Tễ, lá Q bích nằm trong tay Giang Nại.

Tất cả mọi người lập tức kích động, bọn họ thật sự không dám chơi trò này với Lý Thanh Tễ, mặc dù đã từng chơi qua nhưng cùng lắm chỉ để anh uống rượu.

Bây giờ thì khác, có vợ rồi, vậy thì có thể chơi chút trò vui vẻ nam nữ!

Trái tim Giang Nại đập thình thịch, các cặp đôi bị rút trúng trong những ván trước đều làm những hành động rất thân mật như hôn nhau… Ban đầu cô còn tưởng sẽ không đến lượt mình, vậy mà cô lại bị gọi tên.

Cô bối rối nhìn Lý Thanh Tễ, người nọ vừa lúc nhìn sang, không rõ cảm xúc trong mắt anh là gì, nhưng bình tĩnh hơn cô rất nhiều.

Tim cô càng đập mạnh hơn.

Lục Phong cười ngạo nghễ: “Tôi nghĩ xem nên để hai người làm gì đây…. hay là đơn giản thôi! Hai người hôn ——”

Anh ta còn chưa nói hết câu, Lý Thanh Tễ đã liếc nhìn anh ta một cái, đ è xuống chữ “lưỡi” trong miệng anh ta.

Cuối cùng, Lục Phong vẫn bỏ cuộc: “Được rồi được rồi, đừng nhìn tôi như vậy, không hôn lưỡi nữa, hôn phớt là được. Q bích hôn 7 cơ đi! Tôi không đổi nữa.”

Và cũng chỉ là một nụ hôn lên mặt.

Không có gì…

Giang Nại hít sâu một hơi, sau khi chuẩn bị xong tâm lý này, cô bắt đầu trong sự mong đợi của mọi người.

Cô không dám nhìn Lý Thanh Tễ, chỉ dựa sát vào anh, càng lúc càng gần… Đang định đến gần mặt anh thì cô đột nhiên bị chặn lại.

“Này chờ đã, ý tôi là hôn môi, không phải mặt, Giang Nại, đừng chơi ăn gian.” Lục Phong nói.

Giang Nại sửng sốt, kinh ngạc ngước mắt lên, lại bắt gặp ánh mắt Lý Thanh Tễ.

Ở khoảng cách gần như vậy, con ngươi màu nâu nhạt của anh rơi vào mắt cô, giống như một viên ngọc quý hiếm, khiến người ta cảm thán, cũng khiến người ta sợ hãi.

Hôn… môi??

Cô không dám.

Bây giờ thà để cô lên boong tàu chạy ba vòng, không cần áo khoác cũng được!

“Tôi……”

“Vậy thì môi.” Lúc nhìn thấy rõ suy nghĩ muốn rút lui của cô, Lý Thanh Tễ bỗng nhiên nắm lấy cánh tay cô.

Giang Nại mở to mắt, còn chưa kịp tiêu hóa xong câu nói vừa rồi, anh đã nghiêng người tới, hơi thở quen thuộc hòa lẫn cùng mùi rượu trái cây nồng nặc, hương vị ngọt ngạo khiến người khác say mê.

Anh hôn cô.

Giang Nại sửng sốt trong phút chốc, cảm thấy nơi đó tựa như có một dòng điện chạy qua, cảm giác tê dại truyền đến sau tai và cổ… Cô gần như ngả người về phía sau trong vô thức.

Nhưng đã có một bàn tay đặt lên eo cô, lúc cô muốn phản kháng thì lập tức đè lại.

Cô dễ dàng bị ép vào người anh, dựa sát lồ ng ngực anh, hơi ngẩng đầu lên, cánh môi dán vào đôi môi ấm áp mềm mại.

Rõ ràng cô không uống rượu, nhưng lúc này lại như đang say…

“Mẹ kiếp!! Tiếp tục nào! Chỉ một chút nữa thôi!” Mấy giây im lặng trôi qua, người bên cạnh hoàn toàn phát điên. Ai dám nghĩ mình có thể xem được một màn trình diễn đặc sắc như vậy của Lý Thanh Tễ chứ, quả thật không hề lỗ.

“Cậu đủ rồi đó.” Lý Thanh Tễ tách khỏi Giang Nại, nhìn chằm chằm Lục Phong đang khiêu khích.

Lục Phong kích động nhảy lên nhảy xuống như khỉ: “Được rồi được rồi! Chơi tiếp nhé?”

Lý Thanh Tễ vừa nói vừa rời khỏi môi cô, tay vẫn ôm lấy eo cô không buông ra.

Ở khoảng cách này, dưới góc độ này, chỉ cần cô cúi đầu xuống một chút sẽ giống như hoàn toàn nép vào trong vòng tay anh.

Giang Nại cảm thấy rất nóng, tuy rằng nhiệt độ vừa phải nhưng cô lại nóng đến mức trái tim run lên…

“Tôi, tôi muốn uống nước trái cây.”

Xung quanh ồn ào, Lý Thanh Tễ nhìn cô: “Hửm? Em muốn uống gì?”

Hơi thở lượn lờ, sau khi uống rượu vào Lý Thanh Tễ cũng bớt đi chút lạnh lùng.

Lúc này, khi cô nhìn vào mắt anh, dường như có thể nhìn thấy chút tình cảm ngọt ngào.

Giang Nại nuốt khan, lặp lại: “Tôi khát nước, muốn uống nước trái cây.”

Bữa tiệc hôm nay toàn là rượu, tìm đâu ra nước trái cây.

Lý Thanh Tễ ừm một tiếng, nắm lấy cổ tay cô: “Đứng lên đi.”

Anh đứng dậy, cũng đưa cô đi cùng.

Sau đó nói với đám người Lục Phong: “Các cậu tiếp tục chơi đi, tôi dẫn cô ấy đi ăn chút gì đã.”

“Này! Đừng đi, hai người mới chơi được một lúc mà! Chơi xấu!”

“Chưa ăn tối.”

Lý Thanh Tễ phớt lờ bọn họ, kéo Giang Nại ra ngoài.

Tầng hai có một nhà hàng kiểu Tây, lúc xuống cầu thang, rốt cuộc anh cũng buông cô ra, Giang Nại đi theo bên cạnh anh, mặt cô vẫn rất nóng.

“Món beef steak ở đây khá ổn, em có muốn ăn không?”

“Ừm……”

Hai người ngồi xuống, nhân viên phục vụ đi tới, Lý Thanh Tễ gọi hai phần ăn, không gọi rượu mà gọi hai ly nước trái cây.

Giang Nại thực sự khát nước, vừa cầm lấy ly nước đã uống ùng ục hết gần nửa ly.

Lý Thanh Tễ cầm nĩa trong tay phải, nghe thấy âm thanh thì ngả người ra sau, nhìn đôi môi đỏ mọng phủ nước trái cây của cô.

Tươi đẹp sống động.

Đôi mắt anh hơi nheo lại, không hề động vào thức ăn.

Giang Nại đặt ly xuống, cầm dao nĩa lên, lúc ngước mắt lên thì bắt gặp Lý Thanh Tễ đang nhìn mình, lòng bàn tay cô siết chặt.

“Đùng rồi, lát nữa chúng ta còn phải lên đó không?” Cô giả vờ thoải mái.

Lý Thanh Tễ mỉm cười, rũ mắt cắt miếng thịt: “Sợ à?”

Giang Nại: “Đâu có…”

Thật ra là vì sợ Lục Phong lại rút trúng lá vua, ra lệnh cho bọn họ làm gì đó.

Lý Thanh Tễ đoán được cô đang nghĩ gì, cũng không muốn hù dọa cô nữa, bèn nói: “Không lên nữa, ăn xong thì thuyền sẽ cập bến, chúng ta đi về.”

“Về đâu?”

“Nhà của chúng ta.” Lý Thanh Tễ nói: “Em cũng không muốn quay về nhà ông bà nội nữa đúng không?”

Nghĩ đến Giang Dao, Giang Nại khẽ gật đầu: “Vâng.”

Sau đó bữa ăn diễn ra trong im lặng, Giang Nại nhai miếng thịt bò thơm ngon trong miệng, nhưng trong đầu lại không để ý nhiều đến đồ ăn.

Cô không nhịn được nhớ đến cảnh tượng lúc chơi game vừa rồi.

Cô và Lý Thanh Tễ… hôn nhau quá đột ngột.

Cảm giác tê dại trên môi dường như vẫn còn, không thể biến mất được.

Từ Giáo vô thức liếc nhìn Giang Nại: “Ăn đi, ăn đi, đừng nói nhảm nữa.”

Diêu Kỳ: “Ồ~”

Giang Nại: “Em muốn sang bên cạnh mua cà phê, mọi người uống không?”

Cà phê trên sân thượng có tính phí nhưng cà phê ở quán đó rất ngon, cho nên mọi người hay đến đây mua.

Vương Văn Bác: “Tôi không cần, cảm ơn.”

Diêu Kỳ: “Cho chị một Americano!”

Một đồng nghiệp khác nói: “Tôi cũng muốn một Mocha ~”

Giang Nại ghi nhớ yêu cầu của mọi người, đặt đồ ăn xuống rồi đi đến khu cà phê.

Vừa bước đến quầy gọi món đã nhìn thấy một người đi ra từ lối ra trên tầng cao nhất.

Nơi này hoàn toàn được ngăn cách bằng kính nên người nọ cũng nhìn thấy cô, dừng một lúc rồi đi tới.

Hôm nay Lý Thanh Tễ lại đến Tư Ninh Đặc, cô vốn cho rằng ngày đầu tiên đi làm anh sẽ không xuất hiện.

Cũng không biết tối hôm qua anh đi xã giao đến mấy giờ mới về, có lẽ là rất muộn. Hôm nay lúc ra ngoài thấy phòng ngủ phụ đóng cửa, cô mới biết anh quả thực đã về ngủ.

“Tôi lên trên một chút, nói với bọn họ mấy câu, em ở đây chờ tôi.” Sau khi ăn xong, Lý Thanh Tễ nói.

“Được.”

Giang Nại không tiếp tục ngồi trong nhà hàng mà đi ra ngoài, dựa vào lan can, nhìn ra phía bờ sông.

Cô mặc nhiều quần áo, đứng như vậy một lúc cũng không cảm thấy lạnh, ngược lại gió sông thổi qua khiến cô cảm thấy có thể làm giảm bớt nhiệt độ trong lòng.

Đứng được khoảng mười phút thì thuyền cập bến.

Thuyền dừng ở bến tàu một lúc, người muốn đi xuống thì rời khỏi thuyền, người không muốn về thì tiếp tục chờ chuyến tiếp theo.

“Giang Nại.”

Lý Thanh Tễ đi xuống.

Giang Nại hoàn hồn lại: “Phải đi rồi sao?”

“Ừm.”

Hai người xuống thuyền, lúc vào đến bờ, Giang Nại nhìn thấy Triệu Tư Nguyên.

Kỳ nghỉ còn chưa kết thúc mà anh ta đã ở đây rồi…

Triệu Tư Nguyên đi tới chào hỏi, trước tiên là chào hỏi Giang Nại, sau đó thì thầm điều gì đó với Lý Thanh Tễ.

Lý Thanh Tễ quay đầu nhìn Giang Nại nói: “Tôi có một số công việc cần xử lý, em…”

“Tôi về nhà trước! Anh đi đi.”

Thật ra Lý Thanh Tễ đang muốn nói “em có muốn đi cùng tôi không”, bởi vì anh chỉ cần đến văn phòng, dẫn cô theo cũng không sao.

Tuy nhiên, người trước mặt lại trực tiếp từ chối.

Lý Thanh Tễ khẽ nhướng mày: “Em không muốn ở cùng tôi đến vậy sao?”

Giang Nại sửng sốt: “Không, không phải… tôi chỉ không muốn quấy rầy anh làm việc thôi.”

Trong lòng Lý Thanh Tễ hiểu rõ cô vẫn còn căng thẳng vì chuyện vừa rồi, khóe miệng hơi cong lên: “Tôi bảo Tiểu Triệu đưa em về.”

Giang Nại căng thẳng, liên tục gật đầu.

Mấy ngày sau, thỉnh thoảng Giang Nại lại nhớ tới chuyện này, nhưng cũng may Tết Nguyên Đán là thời điểm bận rộn nhất với những người như Lý Thanh Tễ.

Anh gần như không ở nhà.

Tên Lục Phong này biết rõ không thể chỉ huy Lý Thanh Tễ, trực tiếp đẩy Giang Nại ra phía trước, để cô hôn anh.

Mọi người trở nên náo nhiệt: “Được đó! Như vậy quá hay! Hôn đi hôn đi.”

Giang Nại lén lút siết chặt vạt váy, lỗ tai nóng bừng, cũng may hôm nay cô không buộc tóc lên, có thể che đi.

Cô nhìn về phía Lý Thanh Tễ, ở trong mắt mọi người họ là vợ chồng, hôn nhau là chuyện rất bình thường.

Nếu cô từ chối, sẽ rất kỳ lạ…

“Giang Nại, làm đi làm đi, lần này tôi không làm khó cô, rất đơn giản ~”

Đơn giản cái quái gì.

Giang Nại cảm thấy tim mình sắp nổ tung, lại phát hiện Lý Thanh Tễ không nói gì.

Như vậy chứng minh anh chấp nhận chịu thua, có thể chấp nhận được.

Hơn nữa, đây là một trò chơi, nếu chấp nhận tham gia thì phải có chơi có chịu.

Như vậy, cô cũng không cần phải đối mặt với anh quá nhiều. Dù sao lúc ở trước mặt anh, cô cứ cảm thấy bản thân nói gì cũng không ổn.

Mùng bảy, ngày làm việc đầu tiên của năm mới.

Giang Nại dậy từ rất sớm, lái chiếc Mercedes màu đỏ dành riêng cho cô.

Ngày đầu tiên đi làm, ai cũng có vẻ tràn đầy năng lượng. Buổi trưa, người trong tổ một không cùng nhau xuống căn tin dưới lầu mà đến nhà hàng đầy nắng trên tầng cao nhất ăn cơm.

“Chuyện gì thế này, sáng hôm nay hình như có người mang bữa sáng cho anh Từ đẹp trai của chúng ta đúng không?” Lúc ăn cơm, Diêu Kỳ nhiều chuyện hỏi.

Từ Giáo mặt đỏ bừng: “Cũng không phải cho mình tôi, còn có Văn Bác.”

Vương Văn Bác: “Đừng lôi tôi vào, tôi chỉ là tiện tay thôi, rõ ràng Mạnh Hiểu Duyệt mang tới cho anh.”

Diêu Kỳ: “Chậc, tôi đã nói cô ta có ý với anh mà. Xem đi, vừa năm mới đã bắt đầu tấn công rồi, Từ Giáo, không tệ nha.”

Lý Thanh Tễ dừng lại bên cạnh cô, thản nhiên hỏi: “Ăn bữa trưa trên tầng sao?”

Giang Nại không ngờ anh lại nói chuyện với cô, sững sờ một lúc: “Vâng.”

“Ăn xong chưa?”

“Xong rồi, bây giờ đến đây mua cà phê…”

Nhà hàng phía bên kia có thể nhìn thấy khu vực cà phê bên này, chưa kể, tầng cao nhất cũng có đồng nghiệp qua lại.

Giang Nại im lặng dịch sang bên cạnh hai bước.

Lý Thanh Tễ nhìn thấy động tác nhỏ của cô, nói: “Uống gì?”

“Hả?”

“Gọi giúp em.”

Giang Nại không muốn anh giúp, lập tức nói: “Không, không cần đâu sếp, tôi tự làm được, hơn nữa tôi còn gọi giúp đồng nghiệp vài ly.”

Xưng hô này vừa thốt ra, lập tức kéo xa khoảng cách với anh.

Lý Thanh Tễ mỉm cười, không buông tha cho cô: “Gọi đi, tôi đãi mọi người uống.”

Cách đó không xa, các đồng nghiệp đang ăn có lẽ cũng đã nhận ra cô và Lý Thanh Tễ đang nói chuyện, người nào cũng thò đầu nhìn sang.

Giang Nại hết cách, đành bước lên phía trước gọi mấy tách cà phê: “Chỉ vậy thôi, được rồi.”

Lý Thanh Tễ ừm một tiếng, bước tới thanh toán hóa đơn.

“Ba cốc Americano xong rồi, còn một cốc Mocha, xin đợi một lát.” Một lúc sau, nhân viên nói.

Giang Nại đẩy một ly Americano cho Lý Thanh Tễ, cầm hai ly còn lại: “Sếp, tôi đi trước đây.”

Lý Thanh Tễ nhìn sang, thấy cô cẩn thận cầm ly cà phê thì khẽ mím môi.

Anh cũng không nhịn được nhìn vào môi cô, dừng lại một lúc mới nói: “Được.”

Giang Nại vội vàng xoay người rời đi.

Trở lại chỗ ngồi, cô đưa Americano cho đồng nghiệp đã gọi lúc nãy.

“Vừa rồi em nói gì với sếp vậy?!” Diêu Kỳ tò mò sáp lại gần.

Giang Nại biết mình sẽ bị thẩm vấn, bèn nói: “Cũng không có gì, anh ấy chỉ khách sáo hỏi có phải chúng ta lên đây ăn cơm trưa không thôi.”

“Không ngờ sếp lại chủ động nói chuyện với em!”

“Chỉ là… chỉ là hỏi thăm một chút.” Giang Nại lơ đãng nói: “Cà phê này là anh ấy mời, vừa rồi anh ấy nói chúng ta làm việc vất vả rồi.”

Chết tiệt, vậy mà cô thật sự biết nói bừa.

Diêu Kỳ: “Hả! Đây là cà phê sếp mời chị uống?!”

“Ừm.”

“Vậy thì chị phải chụp ảnh đăng lên vòng bạn bè mới được! Ưu đãi đặc biệt hôm nay!”