*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cục cưng gấu bông mập mạp đứng ở cửa xe, cục cưng gấu bông mập mạp tìm được chỗ ngồi, cục cưng gấu bông mập mạp lắc lắc người rồi cẩn thận ngồi xuống.

Người trong xe lửa nhìn thấy hiện tượng siêu nhiên này, trợn mắt há hốc mồm, trong cuộc đời lần đầu tiên thấy một món đồ chơi cũng biết đi xe lửa.

Tiếu Văn Nhung đầu đầy mồ hôi xuất hiện từ phía sau con gấu bông rất nặng mà hắn mang theo, vẻ mặt mọi người lúc này mới là vỡ lẽ ra, ồn ào trong xe lúc này mới chậm rãi trầm lại.

Tổng cộng chỉ có hai chỗ ngồi, cục cưng gấu bông đã chiếm hết một chỗ. Tiếu Văn Nhung vốn định đem đại gia hỏa vướng bận kia vào trong một góc nhỏ, nhưng bộ dáng Liễu Tranh lại sống chết bao che cho đứa con của mình, khiến cho hắn dở khóc dở cười, không thể làm gì khác hơn là ôm Liễu Tranh ngồi dựa vào một vị trí cạnh cửa sổ.

Tiếu Văn Nhung đem tên nhóc kia ôm vào trong lòng ngực, ngửi thấy mùi hương trầm nhàn nhạt trên người cậu, độ ấm của cơ thể xuyên qua lớp quần áo mỏng manh truyền đến, làm cho người ta cảm thấy an tâm.

Liễu Tranh là của hắn.

Đoàn tàu chạy nhanh qua vùng ngoại ô, ngoài cửa sổ một mảnh tối đen, chỉ có loe hoe mấy ngọn đèn, chớp mắt đã biến mất giữa tốc độ chuyển động nhanh chóng. Trong xe im lặng mà ấm áp, dường như có thể cảm giác được bất kỳ lay động nào do xe lửa chạy mà thành. Nhóm hành khách nhìn tạp chí, hoặc là tựa lưng vào ghế ngồi nghỉ ngơi, không khí cũng có vẻ dị thường tĩnh lặng.

Ban đêm như vậy, đoàn tàu như vậy, đi chung đường như vậy. Tiếu Văn Nhung cảm thấy tâm của mình cũng trở nên mềm mại hơn.

Liễu Tranh không yên phận ở trong lòng hắn vặn vẹo, muốn tìm một tư thế thoải mái mà cuộn tròn lại. Tiếu Văn Nhung bóp bóp ái mũi của tiểu ngu ngốc, đem cậu ôm sát, chế trụ hành động không quy tắc của cậu. Lúc này Liễu Tranh lại giống như một con chó nhỏ nghịch ngợm, thích dán lấy chủ nhân, nhưng mà lòng hiếu kì vô cùng mãnh liệt, một giây cũng không thể an phận.

Tiếu Văn Nhung cười khổ, nghĩ rằng cái này sao có thể gọi là yêu đương, căn bản chính là dưỡng con. Tiểu dở hơi này khiến cho hắn thật đau não.

Cơ thể Liễu Tranh thật ấm áp, sờ lên vừa mềm lại vừa dẻo, da thịt non mịn, cắn một cái không chừng sẽ ngon miệng giống như thịt nghêu vậy. Trên người đứa nhỏ này còn lưu lại mùi thơm của sữa, có lẽ là do thường xuyên ăn đường. Mái tóc hơi nâu dưới ánh đèn lại hiện ra chút sáng bóng trơn mềm, khung xương gầy, thân thể xinh xắn, thường cười khúc khích nhưng khi bị một người hung ác hù dạo cũng sẽ lộ ra gương mặt muốn khóc.

Tiếu Văn Nhung cảm thấy, trên đời này đã không có gì có thể so sánh được với người con trai trong lòng hắn.

Hiện tại đứa nhỏ này đã an tĩnh lại, thành thành thật thật bị hắn ôm vào trong ngực, dựa lên cửa sổ cố gắng nhìn rõ bóng đêm mịt mờ bên ngoài.

Tiếu Văn Nhung cảm thấy vô cùng thỏa mãn.

Thỏa mãn như vậy, cái gì cũng không thay thế được; Bất luận đổi lấy cái gì, hắn cũng không nguyện ý đổi.

Liễu Tranh cầm hai cái hộp nhỏ bộp bộp bộp chạy tới trước mặt hắn, vẻ mặt là biểu tình lấy lòng.

Tiếu Văn Nhung kinh ngạc hồi lâu, lúc này mới nhớ tới trước đó Liễu Tranh ở Vô Tích có mua đồ trang sức, hơn nữa còn là hai người dùng, uhm, hẳn là trang sức dành cho tình nhân a. Vì thế trong lòng tràn đầy chờ mong cậu mở nắp hộp ra, thay cậu mang vào cho mình.

Liễu Tranh mở cái hộp thứ nhất ra nói: “Đây là vòng tay.” Tiếu Văn Nhung nhìn nhìn, đích thật là một lắc tay có móc thêm một đứa bé đội mũ đỏ.

Liễu Tranh vụng về muốn tự đeo cho bản thân, kết quả trợ thủ tay phải hoàn toàn không phối hợp, thử thắt nút lại mấy lần đều không được. Tiếu Văn Nhung âm thầm thở dài, nghĩ rằng tiểu ngu ngốc này trừ bỏ thi cử thì toàn bộ đều ngu ngốc, sau đó thay Liễu Tranh thắt nút lại.

Liễu Tranh nhanh chóng đem cái hộp thứ hai đưa tới trước mặt hắn, giống như tranh công mà hô lên: “Cái này là cho cậu!”

Uh, là cho mình. Tiếu Văn Nhung kích động nghĩ.

Liễu Tranh cố ý thừa nước đục thả câu nói, “Cậu nhắm hai mắt lại trước đi.”

Được, nhắm mắt lại. Tiếu Văn Nhung kích động nhắm mắt.

Liễu Tranh cẩn thận mở hộp ra, cầm một sợi dây bạc lên, nghiêm túc đeo sợi dây lên cổ Tiếu Văn Nhung, sau đó lớn tiếng nói: “Được rồi, mở mắt đi!”

Lòng Tiếu Văn Nhung tràn đầy vui mừng nâng vật trước ngực lên thì nhìn thấy: con sói mặc quần áo phụ nữ lớn tuổi.

Lúc này hắn mới hiểu được hóa ra dây chuyền cùng lắc tay có chủ đề lại là cô bé choàng khăn đỏ và bà ngoại chó sói, vậy mà bộ dáng tiểu ngu ngốc còn thẹn thùng nói cái gì là hai người dùng, hắn hiện tại thật nghĩ muốn đánh người a!

Liễu Tranh hoàn toàn không biết Tiếu Văn Nhung đứng bên cạnh đã bùng nổ, còn ngây ngốc hỏi: “Có phải nhìn đẹp lắm không?”

Đẹp cái đầu cậu chứ đẹp! Tiếu Văn Nhung xách lỗ tai cậu mà tức giận rống lên: “Tiểu ngu ngốc tiểu ngu ngốc cả đời đều là tiểu ngu ngốc!” làm cho hắn nghĩ lãng mạn như vậy, hóa ra Liễu Tranh đem hắn trở thành con sói dụ dỗ cô bé choàng khăn đỏ, hắn là cái tên đói quá rồi cái gì cũng ăn được sao?!

Liễu Tranh nhìn Tiếu Văn Nhung thở phì phì xoay người vào phòng, bĩu bĩu môi tủi thân nói: “Rõ ràng nhìn đẹp như vậy a.”

Cùng tiểu ngu ngốc nói chuyện yêu đương thì thần kinh sẽ bị suy nhược mà. Tiếu Văn Nhung vừa đỡ trán vừa cười khổ. Tên nhóc cố ý hết lần này tới lần khác, khiến cho hắn yêu không được mà hận cũng không xong, cho dù ra sao cũng không bỏ xuống được.

Hắn muốn chiếu cố Liễu Tranh, gần như xuất phát từ trách nhiệm không thể buông tha. Không ai yêu cầu hắn như vậy, nhưng hắn đã quen với việc giữ lấy Liễu Tranh ở bên người. Cho dù sức lực cùng năng lực hữu hạn, hắn cũng không muốn đứa nhỏ kia lộ ra vẻ mặt đau buồn.

Từ ngày ấy, ở trong căn nhà xa hoa trống rỗng của Liễu Tranh, hắn đã hạ quyết tâm.

Hắn muốn, tuy rằng ngu ngốc, nhưng Liễu Tranh tươi mới, nhưng sự xinh đẹp lại hé ra từ gương mặt trống rỗng như một con búp bê bằng sứ.

Liễu Tranh rất có khả năng ăn uống.

Tiếu Văn Nhung mỗi ngày bồi cậu đi siêu thị đều phải rớt hết một tầng da.

Bách bích quy bánh socola kem khoai tây chiên gà chiên xiên que mỗi thứ đều mang về một nửa, cho dù tên kia mỗi lần đều nói với hắn là “Đây là thức ăn dự trữ thức ăn dự trữ a”, nhưng mà không có món ăn nào có thể nhìn thấy ánh mặt trời vào ngày tiếp theo.

Tiếu Văn Nhung ung dung thản nhiên đả kích cậu: “Đời trước cậu nhất định là cái hố đen.”

Liễu Tranh nước mắt lưng tròng quay đầu về phía tường.

Tuy rằng thành tích tốt đến kỳ lạ, Liễu Tranh lại thường xuyên phạm phải sai lầm thường thức, làm cho Tiếu Văn Nhung khóc không được mà cười cũng không được. Tiểu ngu ngốc đơn thuần này tưởng rằng con thỏ cũng cực kỳ thích ăn cà rốt, thật ra những ai nuôi thỏ qua đều biết, rất ít khi cho con thỏ ăn món này.

Đứa nhỏ vẫn tưởng rằng dứa vốn là sinh trưởng ở trên ây, Tiếu Văn Nhung có chút chân chó mà lấy lòng cậu: “Không sai không sai, chính là sinh trưởng ở trên cây.” Sau tâm lý mặc niệm lời xin lỗi “dứa ta xin lỗi ngươi” mười lần.

Liễu Tranh có điểm ngẩn người cào cào đầu, giống như cảm giác được Liễu Tranh là đang nói xạo với cậu, tủi thân bĩu môi. Tiếu Văn Nhung nhìn gương mặt nhỏ nhắn kia nhăn lại, ở trong lòng sớm đã nở hoa.

Liễu Tranh đột nhiên nhảy dựng lên hỏi hắn: “Bát Đại Sơn Nhân* là tám người sao?!”

Tiếu Văn Nhung kỳ quái hỏi lại: “Chẳng lẽ không đúng sao?”

Tiểu ngu ngốc bị khi dễ đã lâu, rốt cuộc, đắc ý, hãnh diện, xấu hổ, nở nụ cười.

—-

* Bát Đại Sơn Nhân (1626-1705): một họa gia đời Thanh, con cháu Ninh Vương Chu Quyền triều Minh, tổ tịch ở Nam Xương, gọi là Bát Đại Sơn Nhân hay Tuyết Cá. Bát đại sơn nhân đặc biệt nổi tiếng ở hội họa, bút mặc phóng túng mà tinh tế trau chuốt, điểm nhấn tập trung nhưng tính ý lại dàn trải, như gò ép trong hình thức mà lại hết sức tự nhiên về không gian tình cảnh, có vẻ không hoàn chỉnh mà lại hoàn thiện vô cùng, sống động và hết sức ý vị. Xem tranh của ông, cảm giác dường như thoát tục.  (trích từ http://home.thuhoavn.com/?p=676). Một trong các tác phẩm của ông