Editor: Hạo Nguyệt
Beta: Cảnh Tuyền
Thế giới cái gì cũng không thay đổi,
Chính là những người đó vĩnh viễn biến mất trong mắt chúng ta......
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※
Sau đó, mục tiêu của bọn ta là Vệ Thành. Vệ Thành địa thế hiểm yếu, dễ thủ khó công, trấn thủ là Phó Bác, một vị lão tướng dày dạn kinh nghiệm, cứ mạnh mẽ tấn công sẽ không thành.
Sau khi nghiên cứu cẩn thận bọn ta cho rằng: tấn công Vệ Thành trước sau đó là Nam Quận, sau đó lại từ phía sau tiến vào Vệ Thành. Chỉ là bọn ta phải làm thế nào mới có thể tránh được thủ vệ canh phòng của Vệ Thành và Nam Quận? Nếu chiến dịch của bọn ta bị phát hiện, nhất định sẽ lâm vào cảnh bị bao vây tứ phía......
Bọn ta bày kế hoạch một đêm, cuối cùng vẫn là quyết định mạo hiểm một lần. Quân ta chia làm hai — một mặt vẫn cắt cử người trấn ở doanh trại dưới vệ thành, đánh lừa địch nhân, mặt khác đưa quân tiến theo đường khác đánh lén Nam Quận.
Ta đem ý tưởng nói cho La Y, hắn ngồi trước bàn cúi đầu không nói lời nào, khi ta thở dài rời đi, hắn đột nhiên một câu, “Các ngươi chỉ có thời gian là một ngày. Trong một ngày, nếu các ngươi không trấn thủ được Nam Quận, thì toàn bộ quân ta phải lui về Mậu Thành, nếu không nhất định sẽ chết.”
Ta quay đầu, mắt hắn khép hờ, giấu giếm suy nghĩ.
Chiến dịch tấn công Vệ Thành cùng Nam Quận kia, kỳ thật là bọn ta liều đánh cược.
Lúc bên người ta trải đầy máu tươi cùng thi thể của đồng đội, ta cuối cùng cũng hiểu được câu nói kia của La Y không phải là dọa dẫm. Hắn đối với con người, địa thế nơi đây tất cả đều quá mức quen thuộc—— bọn họ cùng nhau giết địch, nói không chừng cũng giống như ta cùng các huynh đệ đồng sinh cộng tử lúc còn ở Tử Phiên......
Cũng may bọn ta chiếm được Nam Quận một cách khó khăn, mặc dù trước sau bố trí quân vây quanh Vệ Thành nhưng bọn ta cũng tổn hại khá nhiều. Lúc bọn ta hạ Vệ Thành đem quân tiến vào, trong thành chỉ có Phó Bác và con hắn là Phó Qua cùng tàn quân còn lại chống cự.
Lúc Phó Qua nhìn thấy La Y, hắn tức đỏ mắt, huyết khí càng tăng lên. Ta nhìn được hắn lúc ấy nhất định là muốn giết La Y, cho nên, ta đứng chắn trước người La Y...... Ta còn nhớ rõ, trước khi chết Phó Bác còn nói ra một câu — “phản đồ”.
Ta sở dĩ lại chắn cho La Y, là bởi vì La Y không được phép mang theo vũ khí đi cùng, đây là điệu kiện sau khi hắn quy hàng.
Đêm hôm đó, sau khi tẩy đi một thân huyết tinh, ta không ngoài dự đoán tìm thấy La Y ở chỗ đặt thi thể quân địch. Hắn ở cạnh thi thể của Phó Bác, ánh trăng rất sáng, ta thậm chí cảm thấy được thân thể La Y gần như trong suốt...... Đây là nơi hắn lớn lên, đây cũng là nơi sư phụ, chiến hữu, đồng bạn hắn sinh sống và tạ thế......
Ta tiến vào, ngồi xuống trước mặt hắn, nhẹ giọng nói: “La Y, đừng kìm nén, muốn khóc liền khóc đi......Cho ngươi mượn bờ vai này.”
Những lời này, lâu về sau lại bị hắn giễu cợt......
Hắn không khóc. Hắn thản nhiên nói, hắn chỉ là tôn kính Phó lão tướng quân, lão tướng quân là một người tài giỏi......
Theo ánh trăng ta thấy được ánh mắt của hắn, đã không còn vẻ linh hoạt bình thường, mà lạ trống rỗng làm cho ta có cảm giác xa lạ.
Ta biết La Y trong lòng rất bi thương — nhưng hắn sẽ không chịu nhận, bất luận là Khuê Điện, hay là Vân Ngạc...... Vậy vì cái gì, vì cái gì lại khiến ngươi muốn đầu hàng?
Chúng ta cứ như vậy một đường tiến về phía bắc, thu phục phần đất bị mất, thậm chí còn công chiến thêm vài tòa thành không có trong nhiệm vụ. Dọc theo đường đi, La Y chưa từng cùng chúng ta tham gia bàn bạc việc kế hoạch,thậm chí chỉ là thảo luận, nhưng chúng ta có chuyện gì khó xử, ta đều hỏi ý kiến của hắn, mà hắn đều có thể đưa ra lời khuyên đúng lúc.
Nếu nói rằng ta đối với năng lực cùng thành tựu của chính bản thân cảm thấy rất tự hào, như vậy ta thừa nhận, La Y mới lộ ra một chút tài năng cùng lạnh lùng đều làm cho ta ghen tị......
Khi chúng ta vâng mệnh quay về thành đô, tâm tình của ta giảm sút tới cực điểm.
Đúng vậy, bởi vì ta yêu La Y, ta yêu thượng hắn đến điên cuồng.
Ta ở Tử Phiên ngẩn ngơ 6 năm, ta dưỡng thành thói quen cuộc sống có hôm nay mà có thể không có ngày mai. Trải nghiệm như vậy làm cho ta càng thêm quý trọng giây phút hiện tại —— ta không nghĩ sẽ đánh mất La Y, cho dù thất bại, ta cũng muốn phải thử một lần. Trái phải cân nhắc vài ngày, ngày cuối cùng ở lại tiền tuyến, ta quyết định hướng La Y bày tỏ.
Ta nghĩ ta sẽ vĩnh viễn không quên được ngày hôm đó——
Đó là ở Mậu Thành.
Đêm trăng tròn.
Ta hẹn La Y ở phía sau núi.
Nhìn thấy La Y, ta bỗng nhiên đem hết những lời muốn nói với La Y mà thật vất vả suy nghĩ mấy hôm nay muốn quên sạch sẽ, tay phải cầm vào tay trái, không biết nên nói như thế nào cho tốt, sau một hồi khẩn trương......
La Y, dùng cặp mắt phiêu nhiên, nhìn chằm chằm vào ta khiến cho ta giống như con kiến bò trên chảo nóng, trong thanh âm lộ ra chút khinh thường, ta nghe thấy.”Địch tướng quân, ngài tìm ta đến lại không nói lời nào, ta đây là nên trở về.” Nói xong xoay người muốn rời đi.
Ta thực kích động, một phen giữ chặt hắn, do khẩn trương mà khuôn mặt đã đỏ bừng. Nhưng ta chắc chắc trong đêm tối La Y cũng không chú ý tới, bằng không......
“Ta nói tướng quân, có chuyện gì ngài nhanh nói đi, thuộc hạ tiếp nhận được.” Hàng mi xinh đẹp của La Y nhăn thành một đoàn, làm cho ta rất muốn đưa tay vuốt lên.
“Không, không, không phải......” Hiểu lầm, La Y nhất định là hiểu lầm ta. Ta trên sa trường đánh giặc cũng không như thế này bất lưc, thật sự là vô dụng, trong lòng âm thầm phỉ nhổ chính mình.
La Y lộ ra mỉm cười yếu ớt, đem tay của ta bỏ xuống, “Tướng quân muốn nói cái gì, vẫn là chờ ngươi nghĩ thật kĩ rồi đến nói cho ta đi, La Y ở trong phòng chờ.” Nhìn thấy ta trưng ra biểu tình khờ ngốc, như là không đành lòng làm ta khó xử, hắn còn nói, “Vô luận là cái gì, La Y cũng không trách tướng quân, tướng quân không cần khó xử...... Đây đều là lựa chọn của La Y......” Câu cuối cùng kia thanh âm rất nhỏ, nhưng ta nghe được.
Hiểu lầm lớn a, ta là hướng ngươi bày tỏ tình cảm, không phải trừng phạt ngươi.