Editer: Hạo Nguyệt

Beta: Cảnh Tuyền

Như vậy,

Ta làm sao có thể chịu đựng, ngươi chính là luôn hiện hữu trong tâm trí ta......

※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※

Ta cưỡi ngựa xuyên qua rừng cây, thấy được binh lính lưu lại, xoay người xuống ngựa, vừa chạy vừa thở hổn hển rống to, “La Y, La Y đâu?”

Bọn lính không rõ chuyện gì đã xảy ra, đi lên chỉ “Ở chỗ này, chúng ta vẫn trông coi......”

Ta nhào qua, bất chấp bị thương, lấy tay điên cuồng đào bới.

Chung quanh binh lính tất cả đều choáng váng, có người cản ta, có người hỏi ta, cũng có người bắt đầu giúp ta.

Không quá lâu, ta nhìn thấy đỉnh đầu La Y, ngẩng đầu hét lên, “Mau giúp ta đem hắn ôm ra.”

Đại bộ phận mọi người bắt đầu giúp ta. Dần dần, thấy khuôn mặt, thấy vai kiên, ta vẫn tiếp tục...... Nhưng không dám kiểm tra hô hấp của La Y.

Hơn một nửa thân thể La Y đã lộ ra, binh lính giúp ta đưa La Y lên, đặt trên mặt đất.

Ta đi qua, quỳ gối bên cạnh —— La Y nhắm lại đôi mắt xinh đẹp, trên khuôn mặt còn lưu lại vết bẩn. Dây thừng...... Quả nhiên không còn trói buộc trên tay hắn, hắn cởi dây thừng, mà hai tay của hắn là đang bảo hộ...trên bụng...

Yin: La Y của ta, hảo đáng thương :((((

“La Y......” Ta khẽ gọi tên của hắn. Đã không còn thanh âm trả lời ôn nhu như ngày nào.

Cổ họng nghẹn lại.

Ta lấy tay nhẹ nhàng lau đi bụi đất trên mặt La Y, tay trái luồn tới sau gáy, một tay nâng lên, tay phải cởi bỏ miếng vải vẫn che bên mắt trái hắn —— như lời kẻ kia nói, không có vết thương.

Hai tay đem La Y nhẹ nhàng đặt xuống, run rẩy khẽ vén lên mí mắt hắn...... Trong  khoảnh khắc, máu toàn bộ xông lên não, ta bịt chặt miệng, ngã ngồi trên mặt đất.

Không dám đụng vào La Y, ta cảm thấy được ta không có tư cách......

Ta ngồi dưới đất, nhìn binh lính kiểm tra hơi thở của hắn, nhịp tim của hắn......

“Nếu, ta nói dược vật kia không phải để đối phó với vương tử của các ngươi, ngươi liệu có tin tưởng ta?”

“Mà ngươi chính tay giết hắn......”

Không phải, tất cả là ta đang mơ.

Ông trời, nói cho ta hết thảy đều không phải sự thật.

“Tướng quân, La Y hắn......” Ta nghĩ kia nhất định là một kẻ cực kì thông minh, ít nhất hắn cũng nhìn ra điểm khác thường, “Ngài, định xử trí như thế nào......”

Ngay lúc đó ta phi thường bình tĩnh, “Chúng ta phải trở về tiểu viện.”, nói xong đứng lên, tiến lên phía trước ôm lấy La Y. Cơ thể này đã không còn sự ấm áp, cũng không còn mềm mại như trong dĩ vãng.

“Tướng quân, ngài cũng đừng làm chuyện hồ đồ.” Có người cản lại cánh tay của ta, hại ta thiếu chút nữa không ôm được La Y, ta cũng không sinh khí.

“Đúng vậy, vì một kẻ đã chết thật không đáng, tướng quân!”

“Ngươi nói bậy bạ gì đó.” Ta trừng mắt nhìn hắn. Ta, thà rằng tin tưởng La Y là đang ngủ.

“Tướng quân, ngài như vậy sẽ làm cấp trên giận dữ, đây chính là tối kỵ.”

“Tướng quân, ngài mau buông ra. Hắn chính là kẻ phản đồ tội ác tày trời.”

“Là kẻ đã hại chết vương tử điện hạ.”

Chung quanh bắt đầu tranh cãi ầm ĩ.

Ta ôm chặt La Y, không hề lớn tiếng nói, “La Y không phải.”

“Tướng quân?”

“La Y không phải.” Ta vẫn là nhẹ nhàng nói, “Chúng ta phải về tiểu viện nghỉ ngơi, mọi chuyện ta sẽ tự chịu trách nhiệm.”

Ta ôm La Y, đưa hắn trở lại tiểu viện, đặt La Y nằm trên giường, theo thói quen của chúng ta vì La Y chà lau thân thể —— Thân thể La Y trắng noãn, vẫn thật xinh đẹp.

Ai tin tưởng vết sẹo sẽ biến mất? Trên người ta có rất nhiều vết sẹo, qua rất nhiều năm chỉ là phai nhạt, chính là không hề biến mất dù chỉ một chút.

La Y của ta, kỳ thật vào thời điểm kia, cũng đã nói bí mật của hắn cho ta, chính là ta không chú ý. Ta đối với những chuyện xưa của La Y không hề để ý, không giống như hắn đối với ta luôn để tâm......

Lúc ấy như thế nào ta không hề nghĩ đến —— nếu là La Y làm như thế nào có thể để lại nhiều manh mối và chứng cớ như vậy......

Ta cũng không nhớ rõ ta ở trong tiểu viện ngây người bao lâu, ta chờ người đầu tiên đến cảnh cáo, sau đó không biết qua bao lâu, có người đến nghi ngờ, sau đó là bao lâu, chủ thượng nổi trận lôi đình.

Ta hiện tại đã muốn đã quên chủ thượng nói những gì, nhưng ta còn nhớ rõ nét bi thương trên mặt hắn, đứa con đã mất đi, chủ thượng thực thương tâm......

Ta lúc ấy hình như có nói với hắn, “Chủ thượng còn nhớ không? Ngài đáp ứng hết thảy mọi việc giao cho ta xử lý. Theo ý muốn của ngài La Y đã chết rồi, ta chỉ là giúp hắn nhặt xác mà thôi.”

Chủ thượng không có lời nào để nói, phất tay áo rời đi trong nháy mắt, ta nói theo hắn, “Chủ thượng...... Chúng ta không có nhìn lầm La Y, chính là La Y nhìn lầm chúng ta rồi.” Chính bản thân ta cũng không biết mình có thể bình tĩnh đến thế.

“Có ý tứ gì?”

Ta cái gì cũng không nhiều lời —— chủ thượng không phải kẻ ngốc lại càng không phải không hiểu, hắn không cần ta đối với hắn nói chúng ta sai lầm rồi. Hắn chính là đang nổi nóng, thương tâm quá độ, đợi cho tỉnh táo lại, hắn nhất định sẽ hiểu ra......

Chính là, ta cho dù là đợi đến lúc đó, mọi chuyện cũng không thể vãn hồi được nữa......

Ta quỳ trên mặt đất lấy ra đơn từ chức, hai tay đưa lên …, “Chủ thượng, ta tự biết ta đã phụ sự kì vọng của ngài, ta không còn thể diện để đối mặt với ngài. Cho nên, thỉnh ngài đồng ý để ta từ quan hồi hương.”