Tống Đình Thâm cũng không ở lại trên xe quá lâu, bó hoa này anh đã mua rồi thì nhất định phải tặng cho được, anh cầm lấy bó hoa kia, mở cửa bước xuống xe.

Đợi đến lúc đi đến cửa, anh lại dừng lại trước cửa một lúc, trong lòng đắn đo vài giây, quét vân tay mở cửa, cửa vừa mới mở ra, Vượng Tử liền mạnh mẽ ôm lấy đùi anh, ngẩng đầu nhe răng cười với anh: “Ba ba!”

Trước giờ Tống Đình Thâm luôn sẽ ôm lấy cậu, hôm nay trong tay đang cầm một bó hoa, thật sự không có cách nào ôm cậu được.

Vượng Tử nhìn thấy bó hoa trong tay Tống Đình Thâm, woa lên một tiếng, chân ngắn chạy bình bịch đến trước cầu thang hét lớn lên: “Mẹ ơi, ba ba mua hoa hoa về rồi này!”

Vừa đúng lúc Nguyễn Hạ từ trên lầu đi xuống, nghe thấy những lời này còn chưa kịp phản ứng lại, thẳng đến khi cô bước xuống cầu thang, nhìn thấy Tống Đình Thâm đứng trong phòng khách, còn cả một bó hoa hồng champagne trong tay anh, cả người cô đều ngơ ra.

Đây là có ý gì?

Anh tặng hoa cho cô, hẳn là vậy nhỉ? Trong nhà này ngoại trừ cô chỉ còn Vượng Tử và dì. Hiển nhiên Tống Đình Thâm không có khả năng tặng hoa cho dì rồi, cũng không thể tặng chúng cho Vượng Tử, như vậy thì chỉ còn cô thôi. Vì lí do gì mà anh lại muốn tặng hoa cho cô, chẳng lẽ là chuyện lúc ban ngày đã kích thích anh rồi? Vậy cũng không chắn! Buổi sang anh còn rất bình tĩnh mà!

Vượng Tử còn đang hưng phấn reo hò: “Ba ba mua hoa hoa cho mẹ rồi!”

Có tiền thật tốt mà!

“Hoa hoa ba ba mua còn đẹp hơn buổi sáng nhiều!”

Trẻ nhỏ mới bốn tuổi chỉ lo hưng phấn thôi, tuy rằng cậu chẳng biết bản thân đang hưng phấn điều gì…

Nguyễn Hạ đi đến trước mặt Tống Đình Thâm, cũng không biết phải có biểu cảm gì.

Kì thật Tống Đình Thâm cũng cảm thấy ngại ngùng, anh đặt hoa vào trong lòng cô, vẻ mặt vẫn trấn định tự nhiên y như cũ, ngữ khí cũng rất bình tĩnh: “Đối với đứa nhỏ mà nói, mẹ nhận được hoa không phải do ba tặng có thể sẽ thấy rất kì quái, nói không chừng buổi tối hôm nay Vượng Tử sẽ hỏi tôi vì sao lại không mua hoa tặng cho cô. Có điều tôi còn muốn bày tỏ một chút lập trường của mình, đối với chuyện buổi sáng hôm nay, tôi không tức giận, cũng sẽ không nghi ngờ cô.”

Nguyễn Hạ hiểu rồi.

Anh tặng hoa cho cô là vì sợ Vượng Tử sẽ hỏi ra vấn đề làm anh khó xử. Cho nên dứt khoát trước lúc Vượng Tử đặt câu hỏi, anh liền mua một bó hoa mang về.

Chuyện này ngược lại cô có thể hiểu được, dù sao cô vốn nghĩ rằng chuyện tặng hoa này, trẻ con sẽ không để ở trong lòng không buống, nhưng hiển nhiên là Vượng Tử vẫn cảm giác được.

Đương nhiên điều để cho Nguyễn Hạ cảm thấy an tâm là câu nói phía sau của anh. Tuy biết rằng dựa trên tính cách của anh hẳn là sẽ không tức giận đâu, dù sao giữa hai người bọn họ vốn đã không có tình cảm nam nữ rồi, nhưng nghe thấy anh nói không tức giận không nghi ngờ, điều này vẫn để Nguyễn Hạ cảm thấy vô cùng vui mừng. Bởi vì nói như vậy, cô nhờ anh giúp đỡ, anh hẳn là sẽ không từ chối đâu.

“Cảm ơn,” Nhất thời tâm trạng Nguyễn Hạ rất tốt, cười tủm tỉm với Tống Đình Thâm.

Không biết có phải là do tác dụng tâm lí hay không, cô cảm thấy một bó hoa này còn đẹp hơn so với bó hoa hồng chín mươi chín đóa buổi sáng!

Tống Đình Thâm nghĩ một chút, trước khi bước lên lầu, vì nhằm mục đích bảo vệ, vẫn thấp giọng nói với Nguyễn Hạ: “Bó hoa này, cô không được bán cho người khác đâu đấy.”

Nguyễn Hạ mới đầu vẫn chưa phản ứng lại, chờ đến lúc Tống Đình Thâm lên lầu rồi, cô mới quay sang nhìn Vượng Tử đang ngồi chơi xếp gỗ ở trên thảm, nhất thời có chút muốn phát điên.

Sao cô lại có thể quên được nhỉ, đứa trẻ Vượng Tử này rất thông minh mà, lúc mà cô bán hoa hồng cho người Trình Tự Viên kia, đứa trẻ này ở bên cạnh nhìn thấy toàn bộ quá trình, thậm chí còn đưa ra rất nhiều câu hỏi, điều này có nghĩa là gì? Rõ ràng cậu đang đảm đương vai trò của một tình báo viên đến đây!

Thừa dịp Tống Đình Thâm đi lên thay quần áo, cô vội vàng tiến đến trước mặt Vượng Tử, xụ mặt hỏi: “Có phải con nói chuyện mẹ bán hoa cho chú kia nói cho ba nghe không?”

Tống Đình Thâm sẽ nghĩ như thế nào về cô, sẽ nhìn cô như thế nào, khẳng định anh sẽ cho rằng cô là một kẻ mê tiền, cô vì bản thân mình mà xấu hổ rồi.

Vượng Tử đã sớm quên đi ngọn nguồn chi tiết câu chuyện rồi, nghĩ một chút: “Buổi trưa ba có gọi điện thoại cho con, hình như con đã kể rồi.”

Dung lượng não của trẻ con lại lớn đến như vậy, cậu đâu có nhớ rõ các chi tiết, cũng không hề phát hiện ra cha ruột của cậu bất tri bất giác đã đẩy nồi lên người cậu rồi.

Nguyễn Hạ muốn nói với Vượng Tử, sau này không nên chuyện gì cũng nói với ba ba, nhưng suy nghĩ cẩn thận, làm như vậy có vẻ không tốt lắm.