Bên đầu kia trầm mặc một lát: “Thật ra là có một việc, mà cũng không quan trọng lắm…”

Trong lòng Nguyễn Hạ cười ha ha hai tiếng: “Cô cứ nói đi, không cần khách sáo đâu.”

Người kia dường như hơi do dự chốc lát: “Vòng tay của tôi không thấy đâu, tìm mọi nơi rồi mà vẫn chưa thấy, có thể là rơi ở trong xe anh ấy, cho nên muốn gọi điện thoại đến hỏi anh ấy một chút.”

Hỏi một người đã uống say loại chuyện này sao?

Nguyễn Hạ ừm một tiếng: “Vậy được rồi, ngày mai tôi sẽ nói với anh ấy.”

Không biết cô em gái này là thông minh hay là ngốc nữa, cho dù quan hệ giữa cô và Tống Đình Thâm là thế nào đi chăng nữa nhưng dù sao hiện tại trên danh nghĩa bọn họ vẫn là vợ chồng. Còn cô em gái này với Tống Đình Thâm là kiểu quan hệ gì chăng nữa, sáng mai cô chỉ cần chuyển lại nguyên lời nói này cho Tống Đình Thâm nghe, thậm chí cũng không cần thêm mắm dặm muối gì, dựa theo hiểu biết của cô với Tống Đình Thâm, Tống Đình Thâm cũng sẽ không có hảo cảm gì với cô gái này.

Nếu là người thứ ba, nói chuyện này với vợ chính thức không phải là muốn chết sao?

Nếu không phải người thứ ba, cho dù là người ngốc cũng sẽ không làm ra loại chuyện này! Như vậy không khỏi quá nóng vội chứ.

Sau khi Nguyễn Hạ treo điện thoại, ngắm nhìn khuôn mặt của Tống Đình Thâm, nhìn nửa ngày rồi mới lầm bầm: “Đừng nói cho tôi biết anh có cả hậu cung ba ngàn mỹ nữ đấy.”

Nguyễn Hạ trở về phòng, Vượng Tử đã ngủ không biết trời đất đâu nữa rồi, cô giúp cậu kéo chăn lên đắp kín, rồi nằm xuống bên cạnh.

Mặc dù bây giờ cậu đã hơn ba tuổi nhưng vẫn không dừng uống sữa bò, trong phòng thoang thoảng một mùi sữa rất thơm.

Trước khi cô xuyên tới đây, cũng đã từng nói chuyện yêu đương vài lần, mặc dù cuối cùng đều tự dưng chấm dứt nhưng bởi vì hai bên đều là người bình thường, nên không gặp phải chuyện có người phụ nữ đi khiêu khích mình, thật sự đây là lần đầu Nguyễn Hạ gặp trường hợp như vậy.

Đứng ở góc độ của Nguyễn Hạ mà nói, Tống Đinh Thâm thật sự là khuôn mẫu của một nam chính trong tiểu thuyết ngôn tình, có tiền có sắc lại còn có năng lực, người đàn ông như vậy trong cuộc sống khẳng định là không thiếu người mê đắm, đó là lí do mà cô gặp phải chuyện này, sau khi ngạc nhiên một chút, Nguyễn Hạ cũng có thể bình tĩnh tiếp nhận nó.

Cô đang suy đoán ý đồ của người phụ nữ Lê Tĩnh kia.

Là hy vọng cô hiểu lầm rằng cô ta và Tống Đình Thâm có mối quan hệ mờ ám, hay là không thể chờ đợi được nữa muốn thay thế cô ngay lập tức rồi?

Mặc kệ là ý đồ nào, bây giờ Nguyễn Hạ cũng không muốn tiếp chiêu.

Lê Tĩnh là kẻ thứ ba hay chỉ đơn thuần là người yêu thích Tống Đình Thâm cũng chẳng sao hết. Trước mắt Tống Đình Thâm không có ý nghĩ muốn ly hôn với cô, cô bây giờ cũng không muốn phá hư mối quan hệ cân bằng này, huống chi bọn họ còn có một đứa con. Bản thân nguyên chủ và Tống Đình Thâm là nước sông không phạm nước giếng, tin chắc rằng cho dù người nghe máy là nguyên chủ, nguyên chủ cũng sẽ chẳng thèm để ý đâu.

Nguyễn Hạ cũng không thật sự coi mình là vợ của anh, đương nhiên cô và Tống Đình Thâm là đôi vợ chồng hờ, cũng khiến cô khó có thể trở thành một người vợ thật sự được, cô không thích Tống Đình Thâm. Về mặt tâm lý cũng không có cảm thấy người này là chồng của mình, về mặt tình cảm thì càng chẳng dính dáng gì đến nhau, cùng lắm là có một vài chuyện quan trọng liên quan đến hai người mà thôi, cô cần gì phải vì một cuộc điện thoại mà đi chất vấn Tống Đình Thâm, cuối cùng lại ầm ĩ khiến hai người đều không thấy vui.

Quả thực, cô chỉ muốn nói cho Tống Đình Thâm biết hành động này của Lê Tĩnh, với tính cách của Tống Đình Thâm, chắc chắn cũng chẳng vui vẻ gì đâu nhưng suy nghĩ kĩ một chút, bởi vì cô là một người không quá quan trọng, ý đồ muốn phá hỏng mối quan hệ vợ chồng hờ này quả thực là quá ngu ngốc rồi.

Hay là giả vờ như cái gì cũng không biết, coi như cô không hề nghe cuộc điện thoại này, nếu như sáng mai Tống Đình Thâm tỉnh dậy nhìn thấy lịch sử cuộc gọi rồi hỏi cô, cô cũng chỉ nói qua thôi, tuyệt đối phải biết điều.

Với suy nghĩ như vậy, Nguyễn Hạ rất nhanh chìm vào giấc ngủ.

Ở một nơi khác, Lê Tĩnh không ngủ được, tay cô ta siết chặt điện thoại, tâm trạng thấp thỏm không yên, ngay cả bản thân cô ta cũng không biết vì sao mình lại gọi cuộc điện thoại này.

Chắc là do ảnh hưởng của cồn đi, hơn nữa trải qua thời gian dài không có cách gì để bộc lộ cảm xúc, nên sau khi thấy Tống Đình Thâm uống say, cô ta rốt cuộc cũng không khống chế được.

Giống như suy đoán của Nguyễn Hạ, Lê Tĩnh gọi cuộc điện thoại này cũng không phải là gọi Tống Đình Thâm mà là muốn gọi cho cô.