Nguyễn Hạ liếc nhìn Vượng Tử, chống cằm thở dài: "Con trai của mẹ à."

Vượng Tử: “…Mẹ.”

Ngữ khí này làm cậu rất là hoang mang đấy.

Nguyễn Hạ thở dài thật sâu trong lòng một hơi. Con trai à, chuyện tình cảm, mẹ già của con không có cách nào quyết định cho con được rồi. Cho nên... Con phải bảo trọng nhé.

Nguyễn Hạ nghĩ cũng rất thoáng, thật muốn đợi đến lúc ba người này xảy ra vướng mắc tình cảm gì đó. Chuyện đấy ít gì thì cũng là chuyện của mười mấy năm sau. Hơn nữa, Vượng Tử và Vượng Tử trong nguyên tác đã không còn giống nhau, cô căn bản là không cần phải quá xoắn xuýt về tình tiết gốc của tiểu thuyết. Việc này hoàn toàn là lo sợ không đâu. Cô rất giỏi trong việc tự an ủi chính mình. Không được một lúc thì đã vứt Hứa Ý Thuần còn có những tình tiết trong tiểu thuyết ra sau đầu. Tống Đình Thâm và Vượng Tử thấy cô đã khôi phục lại như bình thường, tuy rằng, không biết vừa rồi cô vì chuyện gì mà bực bội. Nhưng, lúc này, chỉ cần cô lại vui vẻ thì bọn họ đã có thể hoàn toàn yên tâm rồi. Nói trắng ra là, bây giờ, bọn họ cũng là phải nhìn ánh mắt của Nguyễn Hạ mà làm việc.

Sau khi ăn tết, Tống Đình Thâm tự mình thu dọn phòng ngủ phụ. Lấy tư thế bá đạo, cố chấp bắt Vượng Tử dọn vào. Anh thì công khai ôm gối của mình đến phòng ngủ chính.

Mặc dù có lúc Vượng Tử cũng sẽ chơi xấu, muốn ở phòng ngủ chính ăn vạ một đêm. Nhưng, đối với Tống Đình Thâm mà nói thì kết quả này đã là tốt rồi. Ít nhất bây giờ, buổi tối, anh có thể ngủ bên cạnh Nguyễn Hạ.

Tối hôm nay, Vượng Tử lại muốn ngủ cùng ba mẹ. Sau khi tắm xong thì thừa dịp mà vụng trộm chuồn vào. Nằm giữa chiếc giường lớn trong một bộ dáng đại gia.

Nguyễn Hạ cũng không ngăn cậu lại. Có lúc có Vượng Tử ở đây cô còn có thể thoải mái được một chút. Ít nhất là có thể ngủ một giấc đến hừng đông.

Tống Đình Thâm từ phòng tắm ra, chỉ quấn có một cái khăn tắm, nhìn thấy Vượng Tử, anh lập tức không nói được gì nữa: "Hôm trước, con đã ngủ ở đây rồi đấy Tống Thư Ngôn. Chúng ta đã nói xong rồi mà. Một tuần nhiều nhất chỉ được một lần thôi."

Nguyễn Hạ nghe thấy những lời này, cũng muốn nói với Tống Đình Thâm. Chúng ta cũng nói cho xong đi. Một tuần nhiều nhất cũng chỉ có thể hai lần thôi...

Cái phong cách làm việc nói không giữ lời này, quả nhiên là cha con ruột mà.

Vượng Tử đối với những chuyện này cũng rất có cách của mình: "Con không nhớ, lại cũng không có ký hợp đồng."

Bây giờ đã có thể nhìn ra được Vượng Tự rất có ý thức về mặt thương nghiệp này rồi.

Ngoại trừ ký hợp đồng làm chứng ra thì nói mà không có bằng chứng gì đương nhiên là không thể tin được rồi.

Tống Đình Thâm chán nản: "Thân là đàn ông con trai, mỗi một câu con nói ra, cho dù không có ký hợp đồng thì cũng đều phải có trách nhiệm với nó đấy."

Nguyễn Hạ bị hai cha con này chọc đến nỗi muốn cười. Nhưng lần này, Tống Đình Thâm đang rất nghiêm túc muốn dạy dỗ con trai nên cô cũng chỉ có thể nhịn lại.

Vượng Tử nghĩ nghĩ, nói: "Vậy thì làm đàn ông cũng mệt quá rồi, làm con gái thoải mái hơn nhiều."

Thân là đàn ông con trai phải thế này, lại phải thế nọ, cũng quá nhiều quy định cứng nhắc rồi.

Tống Đình Thâm cười lạnh: "Bây giờ con còn chưa hiểu được. Ở cái xã hội này, con gái chưa chắc đã thoải mái hơn đàn ông đâu. Thậm chí còn phải mệt hơn nhiều nữa kìa."

Đối với lời này, Nguyễn Hạ rất là đồng ý. Thậm chí còn gật gật đầu: "Ba của con nói không sai. Phụ nữ cũng sẽ không thoải mái hơn đàn ông đâu. Bởi vì con không phải là phụ nữ, cho nên, con không cảm giác được thôi."

Vượng Tử thở dài một hơi: "Vậy chính là nói, cho dù là làm đàn ông hay là phụ nữ thì cũng đều sẽ rất mệt. Vậy thì con không muốn làm người nữa."

Tống Đình Thâm và Nguyễn Hạ bất lực với cái lý luận này của con trai.

“Vậy con muốn làm cái gì?” Nguyễn Hạ hỏi.

“Làm cún.” Vượng Tử nói.

Tống Đình Thâm: “…”

Vượng Tử lại lắc đầu: "Con cũng không muốn làm cún đâu. Mỗi ngày đều bị người ta dắt dây thừng vào. Hơn nữa, luôn bị nhốt trong nhà. Con không muốn."

Nghĩ tới nghĩ lui, Vượng Tử vẫn cảm thấy làm người là tốt nhất. Có thể ăn kem, có thể ăn cánh gà, còn có thể xem phim hoạt hình, có thể ngủ cùng với ba mẹ. Cậu nói: "Vậy con vẫn làm người là được rồi. Làm người vẫn là tốt hơn một chút."

Nếu như đã chọn làm người, vẫn là đàn ông. Vậy thì đương nhiên là phải giữ đúng lời hứa của mình rồi. Dưới ánh mắt bức bách của Tống Đình Thâm, Vượng Tử bất đắc dĩ phải leo xuống giường, ngoan ngoãn trở về phòng của mình mà ngủ.

Tạm thời không nghĩ đến việc Tống Đình Thâm có tư lợi gì không. Nhưng mà Nguyễn Hạ rất là đồng ý với cách dạy dỗ con của anh.