Thấy Nguyễn Hạ không lên tiếng, bà Nguyễn thở dài: “Kỳ thực chuyện của các con, chúng ta cũng không nên can thiệp quá nhiều. Có điều mẹ thấy thái độ của con dạo gần đây đã mềm mỏng hơn nhiều, nên mới nói cho con biết. Đừng thấy Vượng Tử như đứa bé không biết điều gì, thằng bé rất nhạy cảm. Mẹ hỏi thằng bé mấy ngày nay nó thấy sao, nó nói rằng rất hài lòng vì con ôm nó đi chơi.”

“Được.” Nguyễn Hạ gật đầu, nhận lấy hai tấm vé xem phim.

Chỉ là ra ngoài rạp xem một bộ phim có thể khiến cho nhóc con cảm thấy thoả mãn, có đáng là gì đâu?

Cẩn thận ngẫm lại, nguyên chủ cùng nhóc béo cũng chẳng thân cận, cô cũng không cần thiết phải tạo áp lực mẹ ruột cho mình, dù cho chỉ là một người dì tốt thì Vượng Tử cũng đã hài lòng hơn rất nhiều rồi.

Bà Nguyễn cho rằng con gái sẽ không đồng ý, vào lúc này thấy cô cầm hai tấm vé xem phim, bà thấy vô cùng sửng sốt, không thể khống chế khoé miệng khẽ cong lên. Dù đã qua năm mươi tuổi, bà vẫn giữ được gương mặt xinh đẹp. Hơn nữa từ khi con gái lập gia đình, cuộc sống của bà cũng đã được cải thiện hơn rất nhiều, vì lẽ bà giống như một người phụ nữ bốn mươi tuổi cả. Chuyện phiền lòng bây giờ của bà chẳng phải sinh hoạt phí, cũng chẳng phải nhà cửa, mà là chuyện tình cảm của con gái và con rể.

Lúc này thấy thái độ của con gái đã thay đổi, bà còn điều gì mà không hài lòng đây? Nhân sinh đã quá viên mãn rồi.

Trong phòng khách, trước khi đi ngủ, Vượng Tử còn muốn nói chuyện với Tống Đình Thâm, bụng nhỏ của bé lên xuống theo nhịp thở: “Ba, con phát hiện ra rằng mẹ của các bạn khác không đẹp bằng mẹ con.”

Trong đầu Tống Đình Thâm vẫn là khuôn mặt khủng bố kia, may mắn lúc này có con trai ở bên, nên sự chú ý của anh cũng đã chuyển hướng.

“Ba, ba có thấy mẹ rất xinh đẹp không?” Vượng Tử lại hỏi.

Tống Đình Thâm đột nhiên nhớ lại lần đầu tiên gặp Nguyễn Hạ. Khi đó, anh đã có công ty của riêng mình, quy mô cũng không nhỏ, thầy giáo thời đại học liên hệ muốn anh đến diễn thuyết ở trường cũ, anh cũng không có từ chối. Lần đó trở về trường, nhìn những học đệ học muội, anh mới có cảm giác mình thực sự đã qua ba mươi tuổi rồi.

Nguyễn Hạ phụ trách chiêu đãi anh. Từ góc độ của một người đàn ông, anh thấy học muội này thật xinh đẹp.

Sau khi cô đến công ty anh phỏng vấn, có lẽ phòng nhân sự nghĩ rằng cô và anh học cùng một trường, có lẽ có giao tình, hơn nữa ngoại hình của cô thực sự quá ưu tú, vì lẽ đó nên cô được nhận.

Cuộc hôn nhân này, hiển nhiên là do cô đã tính kế anh trước, có điều lúc đó anh cũng không say đến mức hoàn toàn không biết gì, cũng không phải hoàn toàn mất đi lý trí.

Người biết chuyện đều nói rằng, lòng dạ của cô quá thâm sâu, chỉ có Tống Đình Thâm biết, buổi tối hôm đó, anh đã có ý nghĩ phóng túng chính bản thân mình.

Hơn ba mươi năm trong cuộc đời, anh vẫn luôn bình tĩnh tự tin, anh không giống những người có gia thế khác, vì thế từ khi bắt đầu học đại học, anh đã phải cẩn thận từng li từng tý, một bước cũng không dám đi nhầm. Nói là thần kinh bị căng thẳng cũng không phải là nói quá. Anh cũng là một người bình thường, cũng muốn có những giây phút thả lỏng.

Trên thương trường, mọi người đều đánh giá anh là một người quân tử, nhưng không, anh không phải. Nếu như là quân tử, đêm hôm đó, sẽ không có chuyện gì xảy ra, tình huống hiện tại cũng sẽ khác.

Vì lẽ đó, khi Nguyễn Hạ muốn kết hôn, muốn sinh con, muốn trở thành Tống phu nhân, anh cũng không có ý kiến. Vào năm ba mươi tuổi, cuộc sống đã dạy anh một bài học, nếu đã muốn phóng túng thì cũng nhất định phải chuẩn bị tâm lý để đánh đổi.

Sau khi kết hôn, không phải Tống Đình Thâm chưa bao giờ bị người ta quyến rũ, bốn năm qua, đếm không xuể, có điều chưa có ai thành công.

Một mặt anh không muốn trở thành tấm gương xấu cho con, mặt khác, sau đêm đó, anh cũng đã không còn suy nghĩ phóng túng nữa.

Không còn mong muốn, dĩ nhiên là không có biện pháp.

“Mẹ đẹp không?” Trước khi Vượng Tử đi ngủ, cậu lại hỏi một câu.

Tống Đình Thâm nhìn Vượng Tử đã mơ mơ màng màng, đắp chăn lên cho cậu bé, nhẹ nhàng nói một câu: “Đương nhiên là đẹp.”

Anh là người bình thường, không phải là thánh, cũng giống như tất cả đàn ông bình thường khác, cũng sẽ yêu cái đẹp, nếu như không yêu thích sao có thể phóng túng?

Lúc Vượng Tử tỉnh lại thì cũng đã bốn giờ hơn, Nguyễn Hạ cũng đã xem xong hai bộ phim kinh dị.

Quả thực cô quá yêu thích loại sinh hoạt ăn no chờ chết ở hiện tại, không cần lo lắng tiến độ công tác, cũng không cần ứng phó với khách hàng khó tính, không cần chen lên mấy phương tiện giao thông công cộng như tàu điện ngầm, không cần vì tiền sinh hoạt mỗi tháng mà liều mạng bôn ba công tác.