Nguyễn Hạ rất bất lực, có đôi khi người đàn ông này cực kì trưởng thành chững chạc, giống như một ngọn núi lớn, giống như thuốc an thần giúp người ta cảm thấy cực kì an toàn, nhưng cũng có những thời điểm, anh lại ngây thơi giống như một cậu nhóc mới hai mươi tuổi đầu.

Còn may hôm nay cô không mặc váy ngủ, nếu không lúc vén váy lên sẽ rất ngại ngùng.

Cô nghiêng đầu ra trước mặt anh, Tống Đình Thâm chần chừ một chút, vén tóc dài của cô lên, dịch sát vào một chút, nhìn thấy rõ quả nhiên đằng sau tai của cô có một viết sẹo, rất nông, nếu như không nhìn kĩ căn bản không nhìn thấy được.

Chờ sau khi anh nhìn đủ, Nguyễn Hạ lại đứng dậy, vén áo ngủ lên, lộ ra vòng eo thon gọn mềm mại luôn khiến cô cảm thấy cực kiêu ngạo.

Nhìn đi nhìn đi, miễn cho tâm lí của người đàn ông này mất cân bằng, cho rằng những chuyện mà người ngoài đều biết được, người làm chồng như anh lại không biết.

Phía dưới eo trái của cô quả nhiên có một nốt ruồi, không quá rõ ràng.

Tống Đình Thâm bị ma xui quỷ khiến đưa tay ra, dùng bàn tay to lớn che lấy nốt ruồi kia của cô, hiện tại vốn đã là cuối thu, nhiệt độ không khí có chút thấp, Nguyễn Hạ cảm giác được xúc cảm ấm áp truyền đến từ lòng bàn tay anh, còn có một cảm giác tê dại không nói nên lời.

Giây tiếp theo, anh dứt khoát trực tiếp ôm lấy thắt lưng cô, để cô gần sát vào người anh hơn.

Anh ngồi trên giường, cô đứng trước mặt anh.

“Tôi muốn biết, muốn nhìn thấy không chỉ có những thứ này, còn có cả những thứ mà người khác không biết nữa.” Tống Đình Thâm nói.

Nói những lời này vào buổi tối thật sự có hơi ái muội rồi.

Nguyễn Hạ cố tình hắng giọng một cái: “Vậy không phải lúc này,”

Tống Đình Thâm: “Tôi cũng không nói là muốn biết muốn xem lúc này.”

Nguyễn Hạ: “…..”

Rõ ràng anh là người khơi mào, sao lại giống như cô mới là người gấp gáp nhỉ?

“Tôi đã bắt đầu điều tra Tần Ngộ rồi.” Tống Đình Thâm chuyển chủ đề: “Về sau sẽ càng phải điều tra cẩn thận tỉ mỉ hơn, đương nhiên, tôi điều tra cũng không phải để xem giữa hai người có quan hệ gì không, mà là hắn dám ở trắng trợn to gan mơ tưởng tới phu nhân của tôi. Điều đấy khiến tôi rất không vui, thời điểm cần thiết tôi cũng sẽ đánh trả lại.”

Nguyễn Hạ gật gật đầu: “Anh muốn là gì thì cứ làm, không cần thiết cố ý nói tôi biết, tôi biết con người anh làm việc rất có chừng mực.”

“Thật ra tôi cũng không muốn có chừng mực.” Tống Đình Thâm dừng một chút: “Ngày đó tôi đã trút giận cho cô rồi, đánh hắn một cú đấm.”

Lúc này rồi ai còn muốn làm người có chừng mực chứ, Tống Đình Thâm ước gì đánh Tần Ngộ đến mức không tự hoạt động được.

Nguyễn Hạ kinh ngạc: “Anh đánh hắn à?”

Tống Đình Thâm nhìn cô: “Hắn bôi nhọ cô như vậy trước mặt tôi, phàm là một người đàn ông thì đều không thể thờ ơ được.”

“Hầy.” Nguyễn Hạ tiếc nuối thở dài: “Tôi không ở đó nhìn anh đánh cái thứ rác rưởi kia, thật sự đáng tiếc quá đi.”

“Rác rưởi à?” Tống Đình Thâm cười nhẹ.

“Chẳng lẽ không đúng sao?” Nguyễn Hạ nói đến đây thì cảm thấy cực ghê tởm: “Đoàn Trì chỉ là chạy đến trước mặt anh hỏi bao giờ chúng ta li hôn, hắn thì hay rồi, trực tiếp nói giữa tôi và hắn có quan hệ nam nữ không đứng đắn, người này làm tôi ghê tởm muốn chết, cho dù tôi có ở bên cạnh heo cũng sẽ không có quan hệ gì với người như vậy!”

Tống Đình Thâm ồ một tiếng, học theo dáng vẻ của cô vừa rồi, đưa tay nhéo lấy phần thịt mềm mại bên eo cô: “Cô nói tôi là heo à?”

Nguyễn Hạ bị đau, đánh lên tay anh một phát: “Tôi không nói.”

“Được rồi, cô cũng đừng tức giận.” Ngược lại Tống Đình Thâm còn an ủi cô: “Nếu không phải để ý chừng mực, chắc chắn tôi không chỉ đấm hắn một phát, mọi chuyện đều là quá khứ rồi, cô không cần để trong lòng, nên làm cái gì thì làm cái đó, không nên bị ảnh hưởng.”

Nguyễn Hạ gật đầu: “Tôi biết rồi, về sau tôi sẽ không bao giờ tin tưởng đĩa bánh từ trên trời rơi xuống nữa. Đó căn bản không phải đĩa bánh, là cạm bẫy mới đúng.”

Lúc đó cô không nên đến công ty đó làm việc, hoàn toàn là do bị đãi ngộ tốt hấp dẫn, nhưng cẩn thận nghĩ lại, nếu thật sự có một công việc tốt như vậy, còn đến phiên cô sao?

Tống Đình Thâm ra vẻ nghiêm túc nói: “Tốt lắm tốt lắm, chuyện này xảy ra cũng không phải hoàn toàn không có lợi, chí ít là có thể đề cao tư tưởng giác ngộ của cô, về sau cũng sẽ không dễ dàng mắc mưu để bị lừa nữa.”

“Này!”

Hai người nói chút chuyện linh tinh, suy nghĩ đến việc ngày mai Tống Đình Thâm còn phải đi làm, Nguyễn Hạ cũng không ở lại lâu đã phải quay về phòng chính để ngủ.

Chờ Nguyễn Hạ đi rồi, Tống Đình Thâm mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, Lê Viễn Hàng nói không hề sai, giữa vợ chồng với nhau quả thực nên thẳng thắn với nhau một chút, anh tự mình đoán tới đoán lui cũng chẳng có ý nghĩa gì, nói ra ít nhất tâm lí cũng dễ chịu hơn rất nhiều.