- Tiểu Thư, chúng thần về rồi ạ! - Ba người hôm qua được tôi cho về nhà, sáng sớm đã thực hiện đúng lời đã hứa sẽ tới làm đúng giờ.
- Các ngươi vui là được rồi. - Lấy cái quạt che cái miệng nhỏ sắp ngáp tới nơi rồi, qua vừa lạ chỗ lạ giường chả ngủ được! - Ông Gregory, đây là những người tôi mang đi. Mong ông thông cảm vì ta đã cho phép về thăm gia đình mình.
- Không sao đâu ạ, thần sẽ kêu người hầu sắp xếp phòng cho họ. - Vẫy tay cho những người phía sau. - Tiểu Thư, chắc còn lạ chỗ này đúng không ạ?
- Nhưng rồi ta sẽ quen thôi, nhân tiện gọi cho ta một cỗ xe ngựa và một phú thương về lương thực.
- Nhưng còn bữa sáng???
- Để trưa ta sẽ ăn, kêu đầu bếp nấu ít lại đủ để ăn thôi! Ta không thể một mình sung sướng trong khi ngoài kia lại cực khổ.
- Vâng, thần sẽ nói với đầu bếp về vấn đề này. Còn về vụ phú thương thì...
- Hẹn người ấy vào giờ trà chiều.
- Vâng! - Cúi người chào khi tôi ngồi vào xe ngựa.
Sau khi đi mấy chỗ, những địa điểm mà ta đã thức cả đêm khoanh tròn trên bản đồ. Vẫn chưa có mảnh đất nào phù hợp cho việc gieo trồng, có nước nhưng đất nghèo, có đất thì lại quá xa nguồn nước! Chỉ còn một chỗ cuối cùng, nơi gần một cái mỏ đã bỏ hoang.
- Tiểu Thư đã đến rồi ạ! - Lão đánh xe bước xuống mà mở cửa.
- Lão có thể nói cho ta biết ở đây có gần khu người sống không?
- Gần lắm, vì ở đây từng là một cái mỏ đá nên họ sống gần những nơi dễ kiếm sống. - Ông ta ngồi trên xe ngựa uống một ngụm nước từ cái túi da.
- Vậy ổn rồi, nước suối có thể đào dẫn! - Đi lại gần con suối chảy siết kia, tiện tay nắm một mảnh đất trên tay mà bóp bóp. - Đất ẩm xốp mềm, khí hậu cũng ôn hoà.
"Vậy là ổn rồi, địa điểm đã có. Giờ thì chỉ còn thứ cần trồng!"
Sau vài giờ làm việc trong thư phòng, Mirabel có vẻ đã không còn sợ ta nữa thì phải còn trực tiếp hỏi chuyện của ta. Cũng chả có gì giấu, ta nói một chút về ý định đang làm cho nàng ta cùng người làm trong dinh thự. Ta tuy không giỏi thể hiện cảm xúc nhưng đọc vị nét mặt cũng tạm ổn, khi nghe xong mặt ai nấy phấn khích hừm chắc họ đang vui...
Còn về phú thương, hắn ta quả là dân làm ăn đến sớm hơn 5 phút. Bề ngoài cũng ổn đấy, lúc đi hành lang còn nghe mấy cô hầu khen lên khen xuống về hắn. Tóc dài màu trà đỏ, mắt tím thạch anh, trang phục thì khỏi bàn toàn là vải thượng hạng! Ngồi xuống phòng khách, cho tất cả mọi người ra ngoài để không bị làm ồn.
- Chào Tiểu Thư Charmaine, Darius, tôi nghe nói là cô muốn nhập về một số lượng lớn hạt giống. - Hắn ta đợi tôi uống được ngụm trà mới bắt đầu chuyện chính.
- Phải! - Tông giọng và mắt tôi thể hiện sự kiêu ngạo. - Vậy anh có nói có hoặc không đồng ý vụ giao dịch này.
- Ấy ấy, sao ngài lại nóng vội thế chứ. Vụ làm ăn lớn thế này tất nhiên tôi sẽ tham gia. Chỉ là tôi muốn nói về chuyện giá cả!
- 1000 đồng vàng cho tất cả 10 bao mỗi loại, đã hài lòng anh chưa? - Nói đại một cái giá.
- Vâng, đủ đủ rồi ạ! - Anh ta có khuôn mặt giống một con cáo nhỉ?
- Nhưng đảm bảo là chưa luộc không thì anh trả gấp ba lần số tiền ban đâu. - Đúng là việc này cần phải đe dọa không thì lúc mua về cạp đất mà sống à?! - Tôi tuy không hiểu về kinh doanh lắm, nhưng muốn tôi bỏ tiền ra cũng rất khó đấy.
- Aida! Chuyện đó thì người cứ yên tâm chúng tôi sẽ không làm những việc thất đức như vậy đâu, uy tín chúng tôi luôn đặt lên hàng đâu mà...
- Mong anh hãy mang tới dinh thự của tôi trong 2 ngày tới! - Đứng dậy, giơ tay lên muốn ngụ ý bắt tay thỏa thuận.
- Vâng. - Bắt tay lại, hắn ta mỉm cười có vẻ khiến ta có chút nghi ngờ.
Đợi khi Darius rời đi, tôi gọi quản gia nhờ ông ấy kêu gọi dân chúng về việc làm sắp tới và Mirabel, Dieter, Rowan cũng sẽ giúp sức. Sáng hôm sau mọi người đều tập trung đông đủ, ta thật có chút cảm giác động lòng khi thấy tinh thần quyết tâm của họ. Việc khai hoang đất cày bới đều phải làm theo sự sắp xếp của ta, họ không thể tự tiện muốn làm dọc làm ngang được. Nghỉ trưa cũng may nhờ có đầu bếp trong dinh thự đã lo liệu mà không sợ ai phải đói. Đào mương dẫn ống dọc theo những con mương đào, nhìn thành quả mà họ đã đạt được mà tôi cũng vui lây.
Đúng như giao hẹn, ta đưa cho Darius tiền và hắn đưa ta 3 xe hạt giống. Lúa sẽ được trồng ở phần đất nhiều nhất, bắp trồng ở nơi nhiều nước, rau củ quả thì chia đều đều. Trải qua suốt nhiều tháng, cây từ từ lớn lên, trưởng thành nhờ sự cần mẫn tưới tiêu của mọi người. Để cho công bằng về người này làm nhiều người kia làm ít, tôi đã nghĩ ra một cách chính là chấm công đều đặn. Mọi người sẽ phát được phát một tờ phiếu trong đó có tên và nhiều ô trống trên đó, mỗi ngày đi làm sẽ nhận một con dấu đến ngày chia lương thực sẽ dựa vào đó mà chia, để phòng ngừa làm giả mà 1 tháng định kì đổi một lần.
Từ mảnh đất hoang nay đã trở thành một trang trại lương thực, nhà nào nhà nấy lương thực đầy nhà không lo chết đói. Để tăng năng suất, ta đã nhờ mọi người đề xuất ý kiến và họ hưởng ứng rất nhiệt tình, từ bù nhìn rơm đuổi thú, tạo ra thuốc ngừa côn trùng và thậm chí là chế tạo ra bánh xe nước mà giờ thứ điện xa xỉ trước giờ chỉ có quý tộc dùng thì nhà nào cũng có! Bây giờ họ còn có thể nuôi cả gà, heo,...để tăng thêm thu nhập.
Và người dân đã không biết bao nhiêu lần cảm ơn tôi, làm người tốt cũng vui cũng không tệ đấy chứ! Nhưng tôi không thể nào chìm đắm trong thắng lợi này mãi được, thành công này chỉ mới là một phần nhỏ mà tôi mới đạt được. Vấn đề tiếp theo chính là giáo dục. Lũ trẻ quá chậm nói và chưa đi học đàng hoàng, điều này khá là nghiêm trọng!!!
_End IV_