Đương Tiệp Vân tỉnh mộng, vẻ mặt mờ mịt nhìn chắm chằm bệ cửa sổ.

" Là mơ sao..."

Đương Tiệp Vân thay y phục, nhìn tuyết bên ngoài đã tan, mùa xuân cũng dần đến.

Y đến xin lệnh bài để bế quan tu luyện, vì Tĩnh Thủy sơn động là nơi linh khí dồi dào, ngũ hành hướng thủy, phù hợp với thể chất của y.

Nhưng không phải ai cũng được tu luyện ở đó, cần phải có lệnh bài của Minh Viễn chân nhân, cũng là hắn sư tôn.

Nha hoàn thấy người đến là y thì vội vàng dẫn đường, đến nơi, nàng gõ cửa nói:"Nhị đệ tử Đương Tiệp Vân cầu kiến!"

Giọng nói lạnh như băng truyền ra:" Cho vào."

Nha hoàn đưa người vào rồi lập tức lui xuống, không phải nàng quá quy củ, mà là hàn khí trong phòng này quá đậm.

Trên tường đều kết băng mỏng, Minh Viễn nửa nằm, tay chống đầu, một bộ lười nhác.

Đương Tiệp Vân có chút lạnh, nhịn xuống cung kính nói:" Sư tôn, ta muốn bế quan tu luyện vài chục năm!"

Minh Viễn nhấp ngụm trà, nhàn nhạt nói:" Là ai khiến ngươi trở nên như vậy?"

Đương Tiệp Vân nhíu mày, chậm rãi nói:" Một người khó tính..."

Minh Viễn ngồi dậy, nhìn y:"Vậy sao? Đến, ta cho ngươi lệnh bài."

Y phất tay, một khối ngọc lam sắc rơi xuống, bên trên tấm ngọc bài khắc chữ Tĩnh.

Đương Tiệp Vân chộp lấy, cười nói:" Làm phiền sư tôn rồi, đa tạ người."

Minh Viễn nhìn bóng lưng y rời khỏi, cười lẩm bẩm:" Đứa nhỏ này cuối cùng cũng chịu trưởng thành rồi..."

Đương Tiệp Vân giơ lên ngọc bài, đệ tử gác môn liền gật đầu xác nhận, nhanh chóng khai môn.

Hang động tối tăm, hai bên đường có vài chiếc đèn liên hoa tỏa ra lam sắc và một đám linh thảo mọc tràn lan.

Sau con đường bằng đá cứng là một cái động lớn, giữa động có một hồ nước nông, mặt hồ lấp lánh phản chiếu ánh sáng từ khe hở trên đỉnh đầu.

Trong hồ bạch liên hoa nổi lên trên trắng ngần, giữa hồ có một phiến đá cao hơn mặt nước để tu luyện.

Những con cá nhỏ, vẩy lục sắc óng ánh bơi theo đàn, uốn lượn quanh phiến đá.

Đám đệ tử đóng cửa động kêu ầm ầm.

Từ bây giờ y chính thức tu luyện, nhất định phải đạt Hóa Thần trước một trăm năm.

Thời gian trôi qua, rất nhanh đã đến ngày xuất quan, Đương Tiệp Vân sau sáu mươi năm tu luyện cuối cùng cũng đến Hóa Thần cảnh, y có chút vui mừng.

Đại môn mở ra, làn sương mỏng khẽ bay, bóng dáng cao lớn của một nam nhân ẩn ẩn hiện ra.

Một nữ đệ tử định bế quan vừa đến, thất thần nhìn theo.

Nam nhân mi mục như họa, nhất mạo khuynh thành, trầm ngư lạc nhạn.

Đương Tiệp Vân nhe nanh cười rạng rỡ, người khác nhìn vào chỉ thấy xán như xuân hoa, kiểu như thu nguyệt.

Thân hình hiện tại trưởng thành hơn trước, tóc đen dài ngang đùi, vai rộng eo thon, ngực chắc mông cong, da trắng môi hồng, mị nhưng lại không yếu đuối.

[ Hệ thống! Dùng công cụ thước đo, cho ta biết chiều cao hiện tại của mình!]

[ Báo cáo ký chủ, chiều cao hiện tại là 187cm]

Đương Tiệp Vân cười nói:"Vậy là bằng với kiếp trước rồi..."

Y chậm rãi đến thỉnh an Minh Viễn, dọc đường nam có nữ có, đều nhìn chằm chằm y.

Một nữ đệ tử áo lụa tím, ngượng ngùng nắm vạt áo y:" Nhị sư huynh... ngươi...ngươi có người trong lòng chưa?"

Đám đệ tử sau lưng nàng sôi nổi:" Tiểu Liên gan thật lớn nha! Không biết có thành công không a..."

Đương Tiệp Vân nhướng mày, cười tà:" Ta sao? Ta chưa có, chỉ là...ta thích nam nhân."

Nữ đệ tử thất vọng, nhìn y đi xa, đám bằng hữu chạy đến trêu chọc nàng ngượng chín mặt.

Đương Tiệp Vân lần này không cần dẫn đường, y gõ cửa:" Nhị đệ tử Đương Tiệp Vân cầu kiến!"

Tiếng rơi vỡ loảng xoảng vang lên kèm theo giọng nói lạnh băng quen thuộc:" Vào đi."

Y đẩy cửa, nhìn thấy bên trong nhiều thêm một nam nhân mặt trẻ con, thân hình lại cao hơn Minh Viễn đang thu dọn tách trà vỡ nát.

Đương Tiệp Vân cung kính ôm quyền:" Sư tôn, ta đã Hóa Thần, đến báo người một tiếng, còn đây là...?"

Nam nhân mặt trẻ con chen lời:" Ta là Nam Cung Lãng! Đạo lữ của hắn nha!"

Đương Tiệp Vân trực tiếp ngây người, rõ ràng trong nguyên tác không hề có nhắc đến, chỉ viết qua loa rằng Minh Viễn tính cách lãnh đạm, trời sinh không ái nhân.

Tự dưng bây giờ lại lòi ra một đạo lữ, lại còn rất kì quái.

[ Hệ thống! Giải thích một chút!]

[ Ta cũng không rõ lắm, chắc là tình tiết ẩn thôi!]

Minh Viễn kéo Nam Cung Lãng ngồi xuống giường, đánh vào tay y chan chát, hờ hững nói:" Lạ sao? Là nhặt được trong lúc ngươi bế quan."

Nam Cung Lãng dẩu môi, xít xoa ôm đôi tay ửng đỏ:" Viễn Viễn thật hung dữ nha! Ngươi không được đối với ta như hài tử!"

Đương Tiệp Vân cười nhạt:" Vậy không làm phiền hai người nữa, đệ tử xin phép cáo lui."

Cửa vừa đóng, Nam Cung Lãng đã sáp lại gần, đè Minh Viễn bên dưới.

Minh Viễn nhíu mày trầm giọng nói:" Tránh ra, ban ngày ban mặt, nháo chưa đủ?"

Nam Cung Lãng vốn tươi rói như hoa, từ lúc Đương Tiệp Vân vào phòng vẫn luôn cười hiện tại vẻ mặt âm trầm cực điểm.

Y nở nụ cười, chỉ là không phải rực rỡ mà là nguy hiểm xinh đẹp:" Viễn Viễn~ ta vừa nãy, có phải rất đáng yêu không?"

Minh Viễn lạnh gáy, đầy mặt khó chịu:" Đáng yêu gì chứ?! Nhìn như yêu quái!"

Nam Cung Lãng cười thỏa mãn ôm eo y, buông rèm giường xuống.