Đương Tiệp Vân đang trên đường về khách điếm đột nhiên xa xa thấy được bóng dáng quen thuộc.

"Đây không phải Diệp Ly Vũ sao? Cậu ta đứng trước khách điếm làm gì chứ?"

Đương Tiệp Vân thờ ơ:" Diệp sư đệ! Ngươi đến làm gì nha?"

Diệp Ly Vũ gấp gáp:" Sư huynh ngươi cuối cùng cũng về rồi! Ta đến là có chuyện muốn nói!"

Đương Tiệp Vân:" Ngươi thấy rồi sao?"

Diệp Ly Vũ bối rối:" Sao ngươi..."

Đương Tiệp Vân cắt ngang câu nói của y:" Đó là một kỹ nữ đáng thương ta gặp được hôm trước, định sẽ đưa nàng về cố hương."

Diệp Ly Vũ khóc thút thít:" Nàng ta hôm nay còn dám đe dọa sẽ gϊếŧ ta chỉ vì ta không xưng tên! Hức....hu hu sư huynh ngươi phải đòi lại công bằng cho ta!"

"Hừ! Chỉ là một kỹ nữ dơ bẩn vậy mà dám chĩa kiếm vào ta? Nếu ta bày ra bộ mặt đáng thương này sư huynh sẽ không bao giờ cự tuyệt!"

Đương Tiệp Vân cười cợt nhả:"Tiểu tỷ tỷ à, người ta đã biết rồi thì không cần trốn nữa đâu."

Dứt lời, một bóng người nhảy xuống từ trên nóc nhà, là Túc Nguyệt Liên.

Diệp Ly Vũ thất thố:" Sao lại..."

Túc Nguyệt Liên vuốt tóc ra sau lưng, cười nhạt:" Ta chỉ tình cờ đi ngang qua thôi."

Đương Tiệp Vân bật cười:" Hahaha, tình cờ leo lên nóc nhà??"

Túc Nguyệt Liên không để bụng, nhìn Diệp Ly Vũ sau đó đi đến bên cạnh Đương Tiệp Vân nói ngọt:" Ai ya~ đại nhân đã hứa với ta, sau khi đưa ta ra ngoài chúng ta sẽ là phu thê mà?"

Đương Tiệp Vân không nói gì, nhìn Diệp Ly Vũ đang bốc khói trên đỉnh đầu.

" Tiểu tử ngươi diễn còn non lắm!"

[ Ký chủ! Ngươi không được khiến Diệp Ly Vũ ghét mình!!!]

[-5 điểm hảo cảm]

[Giá trị hảo cảm: 75]

Đương Tiệp Vân đẩy nhẹ Túc Nguyệt Liên:" Đại tỷ à! Đừng đùa nữa, người ta thích sắp bị ngươi làm tức chết rồi!"

Túc Nguyệt Liên ngoài mặt vui vẻ, trong đầu thầm mắng.

" Hắn ta vậy mà cũng thích?? Có bệnh thì đi chữa đi!!!"

Túc Nguyệt Liên:" Không đùa nữa, tiểu hữu là sư đệ của Tiệp Vân sao không nói sớm? Hại ta hiểu lầm ngươi."

Đương Tiệp Vân tò mò:" Hiểu lầm gì mà nghiêm trọng đến vậy nha?"

Diệp Ly Vũ thẹn thùng:" Sư huynh! Ta chỉ muốn mời huynh cùng ta dạo phố, kết quả bị vị tỷ tỷ đây đánh văng ra ngoài, vai ta bị đập trúng sàn thật sự rất đau~!"

Đương Tiệp Vân thờ ơ ồ một tiếng.

Túc Nguyệt Liên làm bộ yếu đuối:" Trách ta! Lúc đó đang tắm rửa, nghe tiếng đá cửa xông vào, ta hoảng loạn một phen, quần áo đều mặc ngược, hiểu lầm sư đệ đây là sắc lang nên mới đánh đệ ấy, là tỷ tỷ đây không đúng~"

Diệp Ly Vũ ngẩn người.

"Làm bộ làm tịch!!! Nàng ta vậy mà lại dám bóp méo chân tướng như vậy!!! Rõ ràng lúc đó cô ta chỉ chưa quấn đai lưng!!!"

Đương Tiệp Vân hòa nhã nói:" Vậy là đệ không đúng rồi, trước khi vào phải gõ cửa, lên tiếng, không nên xông cửa vào, sẽ khiến cô nương người ta sợ hãi."

"Haha ta sớm được hệ thống cho xem cảnh phim hành động đó luôn rồi, sao có thể không biết chân tướng chứ?!"

[ Ký chủ ngươi không phải đã xem đoạn ghi hình rồi sao? Ngươi còn hỏi lại làm gì?]

[ Tự nhiên sao ta lại biết bọn họ xảy ra chuyện gì? Hệ thống ngươi thật ngốc a!]

Đương Tiệp Vân tiễn vị sư đệ trà xanh của mình về.

Túc Nguyệt Liên kéo y vào phòng:" Ngươi đã nghe ngóng được gì rồi?"

Đương Tiệp Vân vừa thay ngoại y nói:" Ngoại ô tình hình rất hỗn loạn, bọn tán tu và võ giả đều đã biết được cô sắp quay lại, muốn nhân cơ hội này bắt cô giao quyền thừa kế!"

Túc Nguyệt Liên:" Vậy phải làm sao?"

Đương Tiệp Vân:" Chúng ta ngày mai khởi hành, ngày đó có lễ hội dân chúng tụ tập đông, bọn hắn sẽ khó ra tay!"

Túc Nguyệt Liên gật đầu:" Vậy ngày mai ngươi đi thuê ngựa, ta chuẩn bị lương khô!"

Hai người quyết định xong đại sự thì trời đã nhá nhem tối.

Đương Tiệp Vân ăn không nổi thức ăn của khách điếm, tuy đã tích cốc nhưng vẫn không thay đổi được thói quen đời trước.

" Đúng là không ăn không được mà!"

Y đi ra sau rừng nhỏ, bắt một con gà, thêm mấy quả trứng, một mớ rau cải.

Đêm khuya tĩnh mịch, trăng sáng vằng vặc, tiếng gà kêu thất thanh.

Mượn trù phòng của khách điếm làm chút đồ ăn khuya.

Trứng chiên thêm hành, tiêu, tương đậu nành, một chút ớt xắt nhỏ.

Canh gà hầm với khoai tây trong rổ nhỏ góc phòng, thêm chút muối, đường, hành lá thái nhỏ và tiêu đâm nhuyễn.

Rau cải luộc, làm một chén tương cay rưới lên trên.

Đương Tiệp Vân đem lên phòng ăn, hương thơm ngào ngạt.

Túc Nguyệt Liên ngáp một cái, hai bước đi đến:" Ngươi khuya rồi không ngủ còn ăn cái gì?"

Đương Tiệp Vân cho nàng một nửa con gà, thêm trứng, rau cải đều đưa qua:" Cho ngươi nếm thử tay nghề của ta."

Túc Nguyệt Liên ăn một ngụm liền khen lên thẳng tầng mây:"Cái này!! Quá ngon đi!! Ngươi có còn là người không vậy! Oaaaa!!!"

Đương Tiệp Vân cảm thấy bị xúc phạm:"....Ta là tu tiên giả, không phải người..."

Đêm đó, có hai tên ngốc thức khuya ăn gà.

Sáng sớm mắt Túc Nguyệt Liên đã đánh một cái quầng thâm đen sì, chỉ có Đương Tiệp Vân vẫn tinh thần sáng láng.

Đây gọi là khác biệt cảnh giới...

Hai người lên đường đến Nguyệt thành, thời tiết không thuận lợi lắm, sau khi ra khỏi thành An Tây dọc đường trời đổ mưa xối xả.

Không còn cách nào khác đành phải vào một trà lâu.

Bên trong im ắng, khách nhân tiểu nhị đều không nói một câu, trà lâu hơi chút tối liền trở nên âm u quỷ dị.

Đương Tiệp Vân đã sớm biết rõ chân tướng.

Trên đường đi đã nghe loáng thoáng bá tánh sống quanh đây truyền tai nhau bỗng dưng từ đâu tới một cái trà lâu.

Trà lâu xây bằng gỗ mới, không một chút cũ kĩ, không có trù phòng để làm điểm tâm, cũng không thấy người gác cửa.

Tiểu nhị không đến chào hỏi khách nhân mà lại đứng một bên nhìn chòng chọc, khách nhân trong quán đều nhìn bọn hắn chỉ thiếu rớt cả tròng mắt ra, y phục không dính nước mưa mà dưới đế giày lại trộn lẫn một loại đất khô ráp ở Nguyệt thành.

Chứng tỏ bọn hắn đều cùng một bọn, đến đây mai phục sẵn từ trước.

" Quả nhiên tâm cơ...chỉ là các ngươi quá lộ liễu, cứ một lát lại nhìn sang đây một lần sao ta có thể không phát hiện được?"

Túc Nguyệt Liên cũng đã nhìn ra gì đó, tay lặng lẽ gác lên chuôi kiếm, thong thả uống trà.

Rầm một tiếng, tất cả bọn họ đều không nhịn được mà xông lên.

Số lượng rất đông nhưng võ công đều không quá mạnh, Túc Nguyệt Liên cùng y song kiếm hợp bích chỉ giây lát cả chục tên cứ vậy ngã xuống.

Bàn ghế đều lung tung rối loạn, máu bắn lên tường đỏ rực.

Vừa lên đường đã phải đồ sát một trận đúng là tạo nghiệt mà...

Đương Tiệp Vân cười cợt tay liên tục cầm trường kiếm đâm tới tấp:" A di đà phật, tội lỗi tội lỗi."

Tên trùm mũ đen chĩa kiếm vào y:" Mau giao cô ta ra đây! Ngươi nghĩ có thể địch lại trăm người bọn ta sao!!!"

Đương Tiệp Vân mặt âm trầm, khóe môi gợi lên nụ cười yêu dị:" Không thử làm sao biết? Đến đi, ta cho các ngươi sớm chút đầu thai!"

Túc Nguyệt Liên đang dần bị ép vào góc khó khăn nói:" Đại ca à tới nước này rồi ngươi còn không ra tay chúng ta sẽ thua thật đó a!"

Đương Tiệp Vân lẩm nhẩm pháp quyết, tay cầm trường kiếm cắm xuống sàn.

Một trận thủy trào ra tới, bên trong chứa đầy kiếm khí bén nhọn xiên đám võ giả kia khắp người đầy lỗ, máu tươi xối xả, gào thét không ngừng.

" Chỉ một chiêu cũng không tiếp được, quá mất mặt..."

Túc Nguyệt Liên có chút ngạc nhiên:" Ta không ngờ Kim Đan lại có thể mạnh đến vậy nha! Chiêu vừa nãy gọi là cái gì?"

Đương Tiệp Vân ngơ ra:" Tên? Vừa mới nghĩ ra nên chưa kịp đặt tên..."

Túc Nguyệt Liên không biết nên phản ứng ra sao:"...."

Cầu bình luận

Cầu bình luận

Cầu bình luận

Điều quan trọng nói ba lần:3