Khói bụi nổi lên, tốc độ của An Lạc quá nhanh, trong 3 người chỉ có mình Tang Thanh theo kịp hắn và nhiệm vụ giả kia đôi lúc có thể ứng phó.

Mặt đất nứt dần theo tốc độ mắt thường có thể thấy, Di Giai khẽ lùi lại, đợi thời cơ đánh lén.

Trong lúc phải ứng phó cả hai người, An Lạc liếc mắt về phía Di Giai, không biết hắn nghĩ gì mà chịu đựng một kiếm của Tang Thanh chém lên lưng mình, bay tới bóp cổ cô rồi đánh mạnh vào tường, cả bức tường dày đổ rạp đè xuống, không có động tĩnh gì nữa.

Sức mạnh của An Lạc đúng là đủ để uy hiếp cân bằng thế giới, nhiệm vụ giả kia hơi lơ là, bị dính một đòn của lang nhân, bay lên rồi nặng nề rơi xuống bất tỉnh. Chỉ còn lại Tang Thanh đấu với hắn.

"Cũng có chút bản lĩnh." An Lạc khẽ nhíu mày, hắn lộ ra móng vuốt va chạm với kiếm của Tang Thanh lóe lên tia lửa, Tang Thanh hừ lạnh:"Chỉ là một con thú mà cũng tưởng mình vô địch thiên hạ sao?"

"Một sao?" Hắn cười khẽ

Xung quanh An Phủ bỗng bị bao vây bởi một đàn sói, những con sói này to bằng người thật và đứng bằng hai chân, người dân bên ngoài hỗn loạn tiếng la hét và chạy trốn, con đường vốn náo nhiệt chẳng mấy chốc vắng lặng chỉ còn lại tiếng gầm gừ của lũ lang nhân.

"Hừ, lại tới một đám là định dùng mùi hôi hun chết ta sao?" Tang Thanh cười nhạt, hắn gia tăng tốc độ nhưng vi diện này vẫn hạn chế sức mạnh của hắn. Ma chảo của An Lạc cào tới, hắn vội lùi về sau, không ngờ một con lang nhân đang đợi sẵn, há to miệng muốn cắn lên vai hắn...

BỤP !

Đột nhiên có một cái chân đá bay lang nhân kia đi, Tang Thanh quay lại bất ngờ thấy Di Giai - người ban nãy bị đánh tơi tả đang đứng phía sau, đỡ lấy vai hắn. Hắn không rõ cảm giác này là gì, trong lòng hắn bỗng có chút quen thuộc.

"Phía sau ngươi ta sẽ lo, ngươi cứ việc giải quyết phía trước là được."

Một giọng nói vang lên trong tâm trí hắn. Nhưng không để cho hắn nghĩ thêm, An Lạc lần nữa tấn công đến.

Di Giai dường như đã mất ý thức, đôi tay tự cầm cán búa vung lên giữa không trung, đầu búa và cán búa không ngừng to dài thêm, cô lao vào giữa đám nhân lang như sát thần, đi tới nhân lang bay lên tới đó, màu máu nhuộm đỏ y phục trắng tinh của cô.

Mắt An Lạc lạnh đi:"Xem ra đã quá xem thường nàng."

Một kiếm chém tới:"Đối thủ của ngươi là ta, đừng có nhìn đi chỗ khác." Tang Thanh nhếch miệng, kiếm hóa thành nhiều ảo ảnh, không ngừng khống chế hắn. An Lạc cảm thấy bản thân đã dần tới giới hạn, nhưng người trước mắt kia vẫn không hề có biểu hiện mệt mỏi khi phải giao đấu với tốc độ cao lâu như vậy. Lòng hắn lạnh xuống.

Tang Thanh nắm bắt sơ hở của hắn, mũi kiếm run lên, mạnh mẽ đâm vào tim hắn.

Miệng hắn hộc máu, cầm lấy lưỡi kiếm muốn bẻ, Tang Thanh cười lạnh:"10 triệu vàng không dễ dàng gãy vậy đâu."

Vừa dứt lời thanh kiếm liền biến dạng rồi bị bẻ gãy, Tang Thanh đen mặt.

"Cầm lấy." Đột nhiên có một thanh kiếm khác được ném cho hắn, hắn bắt lấy, khóe mắt liếc thấy là 2 nhiệm vụ giả còn lại đã tới.

"Các người ỷ đông hiếp yếu!" An Lạc cuồng nộ, mắt hắn đỏ rực như có máu chảy ra.

"Ngươi còn chê đàn em của ngươi không đủ nhiều à?" Nói rồi tiếp tục đâm một kiếm, lúc này hắn đã bị thương, tốc độ chậm lại không thể tránh được, bị kiếm đâm xuyên qua bên ngực khác.

Mũi kiếm đâm mạnh vào rồi rút ra, máu tuôn như suối. An Lạc loạng choạng ngã xuống đất, hắn thở nặng nhọc, ánh mắt không cam lòng nhưng không thể ngồi dậy nổi.

Tang Thanh không để ý đến hắn, quay lại, thấy hai nhiệm vụ giả kia đang ngơ ngác nhìn về một phía, hắn cũng quay đầu nhìn theo.

Ở đó xác sói chất thành từng núi nhỏ, không ngừng có tiếng gầm sợ hãi của đám lang nhân, máu tươi nhuộm đỏ cả một khoảng đất như thể một dòng suối nhỏ. Mãi một hồi sau, từ trong dòng suối đó bỗng có tiếng bước chân, một người toàn thân nhuộm máu đi ra, tiến về phía hắn.

Tang Thanh nhìn thấy Di Giai đến gần, mặt và tóc cô bị máu dính đến lem luốc, nhưng mắt lại nhắm nghiền như thể bị hôn mê. Đột nhiên lòng hắn chợt lạnh, lùi lại thật nhanh.

Quả nhiên chỗ hắn vừa đứng bị một cây búa đập lõm xuống, mặt đất xung quanh nứt nẻ.

Mọi người chưa kịp định thần lại, Di Giai bỗng ngã lăn xuống đất, hôn mê.