Buổi trưa, khi đến lầu ba ăn cơm, Tần Thanh cố ý chọn chỗ ngồi ở ngay góc khuất nhất.

Hiện giờ, mọi cử chỉ hành động, cô đều cẩn thận, vì cô sợ khi động vào vết thương sẽ khiến mình đau đớn.

Lữ Đan ngồi đối diện với cô, vừa ăn vừa oán giận nói: "Cậu biết không gần đây tớ mấy lần đi xem mắt rồi. Người ta thì gặp những anh chàng đẹp trai mà tớ chỉ toàn gặp quái vật thôi."

Tần Thanh không nói gì, Lữ Đan cũng không để ý đến Tần Thanh vì vết thương trên người mình mà trầm mặc, cô thản nhiên lần lượt tự thuật: "Căn bản là người đó chỉ muốn ra ngoài tìm một người trải qua tình một đêm, lần đầu tiên gặp mặt lại muốn động tay động chân, còn nói anh ta  và tớ chính là trời sinh một cặp, là người tốt nhất được chọn để sinh đứa bé. Làm mẹ sao? Dù nghĩ thế nào, chưa bao giờ tớ nghĩ tới anh ta lại nói với tớ như vậy. Đúng là đàn ông chỉ biết suy nghĩ bằng nửa thân dưới mà thôi."

Tần Thanh thấy cô ấy càng nói càng kích động thì vội vàng gõ ngón tay xuống bàn.

Lữ Đan nhìn khắp mọi nơi: "Không sao, xung quanh chúng ta đều không có ai."

Tần Thanh tiếp tục cúi đầu nghiêm túc ăn cơm.

Bên cạnh đột nhiên xuất hiện một người.

Cô và Lữ Đan cũng đồng thời ngẩng đầu lên nhìn.

Thư ký Trần nhìn Tần Thanh, lịch sự nói: "Tần tiểu thư, mời đi theo tôi."

Tần Thanh gật đầu, quay đầu lại nói với Lữ Đan nói: "Anh ấy muốn hỏi tớ về chuyện nhập viện và xuất viện, tớ đi một chút rồi về, đừng để người khác dọn dẹp phần ăn của tớ."

Ở phía đông lầu ba có mấy gian phòng, là nơi ăn cơm của các nhà lãnh đạo trong công ty.

Thư ký Trần đẩy cửa bước vào một căn phòng và mời cô vào.

Tần Thanh cũng không suy nghĩ nhiều, cất bước vào trong nhưng cô mới bước hai bước thì chợt khựng lại.

Tống Vũ Thành đang ngồi sau bàn tròn, vừa thấy cô bước vào thì cũng chăm chú nhìn cô.

Tần Thanh cảm thấy hô hấp hơi chậm lại, theo bản năng cô xoay người nắm tay cầm cửa.

Thư ký Trần nhẹ nhàng khép cửa lại và bước ra ngoài.

Cô đứng ngay cửa không dám bước tiếp, vẻ mặt không tự nhiên mở miệng: "Tổng giám đốc Tống, chào ngài."

Tống Vũ Thành hiền hòa nói: "Mời ngồi." Mặc dù giọng nói ôn hòa nhưng cũng có chút mệnh lệnh.

Tần Thanh nhắm mắt đi tới, có cảm giác trán mình đổ đầy mồ hôi.

Cô ngồi vào ghế đối diện với anh, không dám ngẩng đầu lên giống như chú chim đang bị thương, trong lòng luôn cảm thấy sợ hãi sẽ bị cung tên bắn trúng lần nữa.

"Khi nãy mới vừa gặp cô ở đại sảnh nên muốn gọi cô lên đây để hỏi thăm về tình trạng vết thương của cô thế nào. Sao cô lại không nằm lại bệnh viện dưỡng thương?" Tống Vũ Thành chậm rãi nói.

"Tôi không thích bệnh viện, vết thương của tôi cũng không nặng lắm nên cũng không cần ở đó làm gì. Cám ơn Tổng giám đốc Tống quan tâm." Tần Thanh càng nói càng khẩn trương.

Đúng lúc này, ở phòng ăn, có một nhân viên bước vào, trên tay cầm một chén cháo to.

Tống Vũ Thành liếc mắt nhìn người kia ý bảo đưa đến cho Tần Thanh.

Một chén cháo nóng được đặt trước mặt Tần Thanh.

Tần Thanh giương mắt nhìn, hai má trở nên đỏ hồng. Cô nhìn chăm chú vào chén cháo, bên trong còn có táo đỏ, đậu đỏ, trứng cút và hạt sen.

"Tôi đã sai bọn họ làm phần cháo bổ dưỡng này, cũng không biết bên trong có những gì?” Tống Vũ Thành nói xong, nghiêng người về phía trước nhìn một chút, sau đó lắc đầu: "Kỹ thuật nấu nướng của phòng ăn cũng có hạn, cô đừng chê cười."

Tần Thanh vội cầm muỗng lên ăn một miếng, táo đỏ hoà với đường rất ngọt, quả thật bọn họ làm rất ngon.

"Rất ngon." Tần Thanh nói thật lòng mình.

"Cô thích ăn gì? Để tôi nói họ chuẩn bị.” Tống Vũ Thành hỏi rất tự nhiên.

Tần Thanh dừng tay lại, ngẩng đầu nhìn anh.

Tống Vũ Thành vẫn cất giọng bình thản giống như anh chỉ đang trò chuyện với cô nhưng trong ánh mắt vẫn lộ vẻ lạnh lẽo.

Tần Thanh lắc đầu một cái: "Cám ơn, món nào tôi cũng thích."

Cô lại liếc mắt nhìn về đối phương, sau đó cô lại nhìn trên bàn tay anh trống trơn, không có ngón nào đeo nhẫn. 

Tần Thanh cúi đầu thấp xuống, tiếp tục ăn phần cháo của mình.

Tống Vũ Thành cũng cầm đũa lên, nói với cô: "Hãy ăn những món này, không cần phải ăn cháo."

Tần Thanh ngoan ngoãn gật đầu, gắp món ăn gần mình nhất.

Cả hai người lo dùng bữa, không khí giảm xuống như muốn đóng băng.

Tống Vũ Thành đột nhiên mở miệng hỏi: "Tại sao không ăn trứng?" 

Tần Thanh khẳng khái nói: "Tôi bị dị ứng với lòng đỏ trứng."

Tống Vũ Thành nhíu mày: "Sao? Cô bị dị ứng à?"

"Khi ăn vào, trên người tôi sẽ bị nổi một ít nốt đỏ, cũng sẽ rất ngứa." Tần Thanh nói thật.

"Uống thuốc kháng sinh vào có hết không?" Tống Vũ Thành hỏi.

Tần Thanh kinh ngạc: "Đúng, bình thường tôi cũng thường uống thuốc kháng sinh."

Tống Vũ Thành nói: "Uống nhiều sẽ có tác dụng phụ, uống ít thôi."

Tần Thanh vâng lời "dạ" một tiếng, suy nghĩ một chút lại ưỡn ẹo bổ sung một câu: "Cám ơn.".

Tần Thanh rốt cuộc cũng ăn xong chén cháo kia, cảm thấy bữa cơm này khá dài khiến người khác phải chịu đựng thật đau khổ.

Tống Vũ Thành lại không cảm thấy như vậy. Anh là người thích an tĩnh, nhìn dáng vẻ Tần Thanh buồn bực, cố gắng ăn hết chén cháo thì anh bỗng có cảm giác rất thú vị.

Đến lúc Tần Thanh thoải mái bước từ trong phòng ra, Lữ Đan vẫn còn để lại phần cơm cho cô, còn cô ấy không biết đi đâu rồi. 

Cô trở lại phòng làm việc, thấy Lữ Đan cũng không có ở đây.

Tần Thanh mỏi mệt gục xuống bàn, cho đến khi nghe thấy tiếng bước chân của các đồng nghiệp đi đến, cô mới cẩn thận ngồi dậy.

Lữ Đan vui vẻ chạy vào, tươi cười nói với Tần Thanh: "Tớ mới vừa đi với mấy người bạn, nghe nói hôm nay ở trung tâm thương mại Vĩnh Gia có giảm giá." Nói xong cô giơ túi mỹ phẩm lên trước mặt Tần Thanh nói: "Nhãn hiệu này rất ít giảm giá, tớ muốn mua từ lâu rồi."

Tần Thanh nhận lấy chiếc bình được chạm khắc rất tinh xảo, thì thầm nói: "Sơn móng tay của Pháp, giảm giá khá cao."

Lữ Đan đột nhiên đến gần Tần Thanh, cẩn thận nhìn vào mặt cô hỏi: "Cậu dùng hiệu nào mà có làn da đẹp như vậy?" Nói xong, cô bước đến gần sờ khắp mặt Tần Thanh, nói: "Vừa trắng vừa trơn, cậu dùng kem dưỡng da gì thế?"

Tần Thanh cố gắng kéo tay Lữ Đan: "Tớ chỉ dùng những loại thông thường thôi, có mười mấy tệ một chai thôi."

Lữ Đan trợn to hai mắt: "Cậu thật biết tiết kiệm tiền."

"Tớ dùng những loại mỹ phẩm vừa hợp túi tiền vừa thoải mái." Tần Thanh nói nghiêm túc.

Lữ Đan cười: "Khó trách da cậu giống da em bé, thì ra cậu cũng dùng những loại mỹ phẩm dành cho em bé."

Tần Thanh cảm thấy đề tài này chẳng thú vị chút nào nên cũng không trả lời nữa.

Đến gần tối, gió bắt đầu thổi mạnh, Tống Vũ Thành cũng cảm thấy hơi mệt vì phải ngồi trên ghế suốt buổi, mông anh cũng tê rần. 

Suốt buổi chiều, anh cùng mấy giám đốc khác đi họp hội nghị, thảo luận về kế hoạch phát triển trong năm năm tới của tập đoàn.

Tống Vũ Thành dự định sẽ giảm đầu tư về lĩnh vực địa ốc mà thay vào đó sẽ chuyển hướng đầu tư sang lĩnh vực cung cấp nhiên liệu.

Nguyên nhân chủ yếu là mấy năm nay địa ốc bị nhà nước quản lý khá chặt chẽ mà lợi nhuận cũng giảm đáng kể. Thêm vào đó, doanh nghiệp muốn gia nhập vào lĩnh vực này ngày càng nhiều, khai phá mở rộng nhiều nơi khiến tình thế địa ốc không còn đất phát triển nữa. 

Mỗi giám đốc bộ phận, ai giữ ý nấy, mỗi người đều khư khư giữ ý kiến của riêng mình..

Chuyển sang đầu tư ở một lĩnh vực khác là một chuyện không nhỏ, không thể làm qua loa.

Điện thoại nội tuyến ở bàn làm việc vang lên, giọng nói của nữ thư ký truyền đến: "Thưa Tổng Giám Đốc Tống, giám đốc Tống muốn gặp ngài"

Tay Tống Vũ Thành bất giác nắm chặt thành quyền, sau đó anh buông tay, ngồi thẳng người, trầm giọng nói: "Mời ông ta vào."

Nữ thư ký mở cửa mời Tống Viễn Hưng vào.

Tống Vũ Thành im lặng nhìn người đang đi vào. Ông ta cũng đã ngoài năm mươi nhưng dáng vẻ cũng còn rất phong độ, hai chữ “dã tâm” cũng viết rất rõ ràng trên gương mặt ông ta. 

"Mời ngồi, cậu đến mà cháu chưa kịp tiếp đón, thật quá thất lễ." Tống Vũ Thành cũng đứng dậy nói.

Tống Viễn Hưng mỉm cười, ngồi vào ghế sa lon, không nhanh không chậm mở miệng: "Cháu ngoan, hôm nay trong hội nghị, đề nghị của cháu rất hay. Chú cũng tán thành nhưng cũng sợ mấy lão già kia dị nghị nói mình là chú cháu nên bênh vực lẫn nhau. "

Tống Vũ Thành cười cười: "Chú nói đúng lắm."

Tống Viễn Hưng thấy lạ nên nói: "Ba cháu đi Mĩ cũng hơn hai năm rồi, ngày hôm qua chú và ông ấy có trò chuyện qua điện thoại. Ông ấy nói rất hài lòng với cuộc sống bây giờ. Chú cũng thật sự rất ngưỡng mộ anh ấy." Ông ngước mắt nhìn Tống Vũ Thành "Cháu tiếp quản công ty cũng được bốn năm rồi, còn chú, chắc chưa tới một năm rưỡi nữa thì cũng di cư sang Mĩ, cùng anh ấy an. hưởng tuổi già. Mọi chuyện ở đây đều giao cho cháu." Ông ta khoa trương than thở "Già cả rồi thì phải chịu thôi, tuy cũng muốn làm nhiều chuyện nhưng lực bất tòng tâm. Bây giờ thiên hạ của những người trẻ tuổi rồi."

Tống Vũ Thành lập tức nói: "Chú cũng quá khiêm nhượng rồi, chú thật sự chẳng già tí nào. Ba cháu vì muốn trị bệnh nên mới đến đó, sau khi trị khỏi bệnh thì cũng về nước. Ở đây cũng còn nhờ sự giúp đỡ của chú."

Lúc này, thư ký Trần gõ cửa bước vào, cũng không chú ý đến người đang ngồi trên ghế sa lon, trực tiếp nói với Tống Vũ Thành: "Tổng giám đốc Tống, buổi tối là lúc vui chơi, hôm nay tôi đã cố ý mời mấy cao thủ đến chơi bài." Anh ta cúi đầu, hơi chút kinh ngạc nói: "Tổng giám đốc Tống, thật xin lỗi đã quấy rầy ngài, tôi ra ngoài trước." Nói xong, anh ta liền xoay người đi ra ngoài.

Tống Vũ Thành cũng rất vui vẻ nói với Tống Viễn Hưng: "Chú cũng đi cùng cháu chứ, có rất nhiều tiết mục đặc sắc đấy."

Tống Viễn Hưng cười nói: "Không đi, già rồi, ngồi lâu sẽ đau lưng, những người tuổi trẻ như các cháu cứ tụ tập vui chơi đi, đừng quan tâm đến chú."

Tống Viễn Hưng đứng lên và bước ra ngoài, còn Tống Vũ Thành tiễn ông ta ra tận cửa, sau đó trở lại ngồi sau bàn làm việc.

Thư ký Trần lại gõ cửa đi vào, trực tiếp hỏi: "Ông ta lại ra chiêu gì nữa đây?"

Tống Vũ Thành nhíu mày, buồn buồn đáp: "Lão cáo già này, không biết lại đang giở trò quỷ gì? Gần đây luôn tỏ vẻ muốn ẩn mình, cáo lão hồi hương."

Thư ký Trần hỏi: "Vậy ngài định làm gì?"

"Hiện giờ cũng chỉ có thể dĩ bất biến ứng vạn biến (ý là chuyện đến đâu thì ứng phó đến đó)." Tống Vũ Thành xoa lông mày đáp.

Thư ký Trần nhắc nhở: "Buổi tiệc tối nay rất đông, hôm nay cũng có mời mấy người lãnh đạo cấp cao."

Tống Vũ Thành lấy từ trong ngăn kéo ra chút đồ tùy thân, đứng lên nói: "Tối nay cậu không phải đi theo tôi, cậu nên trở về chuẩn bị để ngày mai đi Nam Kinh. Nhớ cẩn thận điều tra rõ về dự án hai chi nhánh công ty, có vấn đề gì khó khăn thì hãy liên lạc với tôi."

Hai người cùng nhau đi tới ga ra tầng ngầm, sau đó chia nhau lái xe rời đi.

Lúc này gió thật to, lá cây mùa thu rụng gần hết, trông có vẻ tiêu điều. 

Xe chạy nhanh trên đường nhựa, lúc này Tống Vũ Thành thoáng nhìn thấy bóng dáng của một cô gái nhỏ nhắn đang đi dạo trên đường. 

Cô gái mặc áo khoác màu trắng, vóc người cao gầy nhìn có vẻ mỏng manh. Khăn quàng cổ màu phấn trắng bay phấp phới cùng mái tóc dài đen nhánh hoà quyện vào nhau trông thật sinh động. 

Anh chuyển tay lái, nhanh chóng chạy đến gần bóng dáng nhỏ nhắn kia. 

Tần Thanh bỗng cảm nhận được có vật gì đang tới gần, cô quay đầu lại thì thấy chiếc xe màu đen. 

Cô chỉ không ngờ chiếc xe kia sẽ đậu ở trước mặt mình, theo bản năng cô lùi về phía sau mấy bước.

Cửa sổ xe được hạ xuống, khuôn mặt tuấn tú của Tống Vũ Thành hiện ra nơi cửa, anh nhìn Tần Thanh nói: "Đi đâu? Tôi đưa cô đi."

Tần Thanh sững sờ mấy giây, vội vàng khoát tay: "Không cần, không cần, không cần làm phiền ngài."

"Không phiền, lên xe." Tống Vũ Thành cười nói, nụ cười rất hút hồn.

Lời nói tràn đầy ý tốt và nụ cười tươi trẻ vẫn nở trên môi anh khiến Tần Thanh có chút hốt hoảng.

Cô nhìn người đàn ông trước mắt mình, sau đó cúi đầu mím môi, vẻ mặt trông rất đau thương.

Đúng lúc này, có xe buýt đến, một nhóm người giành nhau bước lên.

Tần Thanh ngẩng đầu lên, nhìn về phía đám người đang chật chội giành nhau lên xe, cô quay đầu vội vã nói với Tống Vũ Thành: "Xe buýt đến rồi, Tổng giám đốc Tống, tôi đi trước, cám ơn ngài." Cô nói xong, liền nhấc chân chạy về phía xe buýt kia.

Ngay lập tức, Tống Vũ Thành đột nhiên nóng nảy. Anh mở cửa xe, sải bước nhảy tới mấy bước, bắt lấy cánh tay Tần Thanh.

Vì quá gấp, anh dùng chút lực muốn kéo cô về hướng mình.

"A ….” Tần Thanh theo bản năng kêu thảm một tiếng, ngay sau đó cô ôm ngực.

Tống Vũ Thành hốt hoảng, vội vàng buông lỏng tay.