Đây cũng không phải là chuyện tốt gì, nó có nghĩa là có thể có rất nhiều cao thủ khắp nơi đang tìm kiếm hắn. Không ngờ hắn can thận như thế, thậm chí không tiếc mất tướng quay đầu đỉ đường nhỏ, sau đó vòng qua phía bắc, thế mà vẫn bị tìm ra nhanh như thế. Trong hàng ngũ địch thủ có cao nhân mà!
Bên kia có rất nhiều người, mặc dù thực lực của mỗi cá nhân không bằng Cửu Hùng, nhưng 50 võ giả hạng hai và hạng ba tấn công cùng lúc vẫn gây ra rất nhiều rắc rối cho Thất Hùng. Ngoài ra, điều khiến Giang Phàm ngạc nhiên là dường như những người này biết một ít chiến thuật tấn công chung, hình thành một sự kiềm chế mạnh mẽ đối với Thất Hùng.Trên thực tế, hầu hết khi đối mặt với kẻ thù trên chiến trường, trong chớp mắt có thể phân ra thắng bại, nhưng trong một số trường hợp, đôi khỉ sự bế tắc cũng xảy ra.Cũng may lúc đầu đối phương khỉnh địch, có mấy người đã bị giết, nếu không tình thế sẽ càng kém lạc quan hơn.Tuy nhiên, Giang Phàm cũng rất ngạc nhiên khi phát hiện tuy Thất Hùng này chân chất nhưng cũng biết cách phối hợp với nhau,có lẽ vì đã ở bên nhau nhiều năm nên có sự ăn ý với nhau.“Lát nữa… nếu tình hình không ổn, Tiểu An, ngươi hộ tống bọn họ… đi.”Hùng Đại cũng không lấy ra bất kỳ binh khí nào, nhưng Giang Phàm biết nắm đấm sắt kia chính là vũ khí lợi hại nhất của hắn ta. Không biết nó mạnh đến mức nào nhưng tảng đá nặng hàng trăm cân cũng không thể nào ngăn cản được.Điều khiến hắn lo lắng chính là hai tên bất thường âm dương quái khí kia.Nhưng sự sắp xếp của Hùng Đại lại khiến Giang Phàm hơi cảm động. Bỉnh hung chiến nguy, Hùng Đại không hề nghĩ đến bản thân mình mà lại nghĩ đến hắn và Bạch Tiểu Thúy. Người như vậy mà lại đi làm một tên thổ phỉ ư? Giang Phàm cảm thấy hơi khó tin.Đôi mắt đào hoa của Đinh Thiếu An sáng lên: “Lão đại, đừng nâng cao chí khí của kẻ khác, chúng ta sẽ không thua.”Bất chợt Hùng Thất giận dữ gầm lên, có năm người vây quanh hắn ta, những người này cầm trong tay vũ khí kỳ dị, dây xích dài có ba móng vuốt bằng thép. Loại vũ khí mềm dài này mềm mại như rắn trong tay bọn chúng, HùngThất vô tình bị móng thép móc vào vai, tuy giãy giụa muốn thoát ra nhưng một khối thịt lớn đã bị xé ra. Cũng may Hùng Bát ném ra một cây kích sắt kịp thời giải vây, nhưng cũng vì điều này mà Hùng Bát cũng bị mất vũ khí tay trái, tay chân hơi luống cuống. “Móng vuốt thép này…” Giang Phàm nghiêm túc nhìn nó rồi nói: “Hình như dùng để câu thuyền trên sông.” “Chắc chắn bọn chúng là giang phỉ.” Đỉnh Thiếu An lạnh lùng nói: “Chắc chắn là thủ hạ của con rùa Trần lão. Kẻ thù của ngươi chính là thủ lĩnh thuỷ phỉ số một trên sông Thương Lan kia. Sao không nói sớm hả? Ta thật sự không nên nhận mối làm ăn này!” “Hối hận à?” “Có ích gì ư?” Đỉnh Thiếu An oán hận nói: “Trần lão là một kẻ nham hiểm độc ác, rất hay ghi thù. Sau ngày hôm nay, cho dù chúng ta có buông tay thì lão ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua dễ dàng, tất nhiên hai bên sẽ không đội trời chung.” “Không ngờ mấy tên cao to thô kệch các ngươi đánh cũng được lắm, nhưng chúng ta dừng ở đây thôi, muội muội ta không có thời gian chơi với các ngươi nữa.”