Phàm Nhân Quyết

Chương 17: Nữ quyến không tiện lắm

Giang Phàm xách gà đi sơ chế.

“Sói đỏ là điển cố gì vậy?” Ông lão hào hứng hỏi. Những từ mà tên nhóc này thuận miệng nói ra thường đều có một câu chuyện đăng sau nó, rất thú vị.

“Nghĩa là một nữ tử hung hăng, coi mình là nữ hoàng thôi, ông phiền quá, ta đi nấu nước đây, lát nữa ông nhổ lông.”

“Nữ hoàng à? Ha ha, thú vị thật. Đúng là người này có cái phong thái ấy thật.”

Hai người đấu khẩu với nhau câu được câu chăng. Con Tiểu Khôi đang li3m máu gà vương vãi dưới đất đột nhiên đứng thẳng dậy, nhìn chăm chăm đăng xa, sủa áu áu.

Giang Phàm lập tức ngừng công việc trong tay đi xem thử. Hắn hiểu rất rõ phản ứng kiểu này của Tiểu Khôi, chắc chăn là có thứ gì đó nguy hiểm đang ở gần đây.

Ông lão cũng đứng dậy khỏi chiếc ghế bập bênh, còn chưa kịp nói gì thì đã thấy một toán người ngựa chạy phăm phăm men theo bờ sông tới đây.

“Không phải quan binh.” Ông lão nhìn rồi nói.

“Bọn họ đang đi tới chỗ chúng ta, mau vào dặn Tiểu Thúy tạm thời đừng đi ra ngoài.”

Ông lão vừa mới đi vào trong nhà thì một toán người ngựa gồm mười mấy người đã phi như gió lốc tới ngoài chiếc cổng tre của ngôi nhà nhỏ, ngựa bị ghìm cương đứng lại, hí lên.

Mặt mày những người này đều rất hung hãn, tay lăm lăm đủ loại vũ khí khác nhau, muôn hình vạn trạng, gì cũng có, tất cả đều là loại có lưỡi đao thật.

'Tên cầm đầu chột mắt trọc đầu cầm một cây đỉnh ba sắc nhọn trong tay.

Hắn ta ngồi trên lưng ngựa, quan sát ngôi nhà nhỏ một lượt, cuối cùng nhìn Giang Phàm.

“Tiểu tử kia, lại đây!”

“Thưa hảo hán, ngài có gì dạy bảo ạ?” Giang Phàm biết chiếc cổng tre, rào gỗ này đừng mơ ngăn được bọn chúng nên thoải mái mở luôn cửa ra.

“Gần đây có thấy nữ tử trẻ lạ mặt nào không?”

Giang Phàm lập tức lắc đầu: “Hảo hán, tiểu tử ở đây đánh cá kiếm sống, trong nhà chỉ có cụ già và nương tử, lâu lắm rồi không gặp một ai khác, làm gì có ai lại tới nơi rừng hoang núi vắng này làm gì.”

“Xuống ngựa!” Tên đầu trọc ra lệnh: “Tiểu tử, các ông đây đói rồi, đi chuẩn bị đồ ăn đi.”

“Vâng vâng, mời các hảo hán vào trong nhà, ta vừa mới giết gà, để ta hầm lên mời các ngài.” Thiếu niên mỉm cười, mời bọn họ vào.

“Ha ha ha, tiểu tử ngươi thức thời đấy." Tên đầu trọc cười †o, dẫn người vào trong sân: “Gọi nương tử của ngươi ra đây.”

“Chuyện này... Nữ quyến không tiện lắm...”

“Chó chết!” Tên đầu trọc quất roi ngựa vào vai Giang Phàm.

“Ta bảo ngươi làm gì thì ngươi cứ làm theo y như vậy đi, không muốn chết thì nhanh cái chân lên.”

Giang Phàm không còn cách nào khác, đành xoa vai, gọi với vào trong nhà: “Tiểu Thúy, mau chạy ra đây đun nước uống cho các vị hảo hán.”

Bạch Tiểu Thúy đi ra khỏi nhà, toán người kia lập tức sáng mắt lên.

Mặc dù nàng ấy chỉ mặc váy vải xô nhưng vóc dáng mảnh mai, tóc dài như thác đổ, có vẻ là một mỹ nhân.

'Thế nhưng khi Bạch Tiểu Thúy tới gần, tên cầm đầu lập tức cau mày, chỉ tay vào Bạch Tiểu Thúy hỏi: “Nương tử của ngươi đấy à?”

Giang Phàm gật đầu: “Vâng, nương tử của ta tên là Bạch Tiểu Thúy”

“Xúi quẩy! Còn tưởng là một ả đàn bà xinh đẹp cơ chứ, đúng là nhà nghèo thì người cũng xấu.” Một tên da đen béo. mập xách chiếc rìu to bản nhổ nước bọt.

Giang Phàm cười: “Biết làm thế nào được, ta kiếm ăn bằng nghề chài lưới, nếu như cô nương nào có điều kiện tốt một chút thì người ta đâu chịu gả cho ta phải không?”

Tên da đen béo mập quay đầu nhìn tên đầu trọc: “Đại ca, ả này chắc chắn không phải rồi.”

Ánh mắt tên đầu trọc có phần hung tàn: “Vẫn giết, thà giết lầm một vạn còn hơn bỏ sót một người.”