Trong hành lang bệnh viện Thanh Sơn.
Một vị công nhân đang tập trung sửa chữa công trình, trong lúc bất chợt, anh ta bỗng có cảm giác dường như đang có người đứng ở sau lưng mình, anh ta bèn nghi ngờ quay đầu lại, vừa nhìn thấy một vị lão đầu mang vẻ mặt tươi cười đứng ở nơi đó, suýt chút nữa anh ta đã bị hù đến nỗi hét toáng lên.
Cũng may xác định phía sau mình chỉ là một lão đầu chứ không phải thứ gì nguy hiểm, anh ta mới nhẹ nhàng thở phào một hơi.
Thật sự là mới rồi xém chút đã bị dọa sợ tè ra quần.
Thế nhưng anh công nhân vội ngẩng đầu lên nhìn lại, mới rồi không để ý, hiện tại nhận ra đối phương là ai, anh chàng bỗng thấy còn khẩn trương hơn cả ban nãy.
Thật sự rất muốn tìm trong thùng dụng cụ một thứ vũ khí bảo mệnh, vị nhân gia trước mắt đây là bệnh nhân tâm thần rất có thâm niên tại bệnh viện Thâm Sơn. Ông ta có thể sống đến tận bây giờ thì chắc chắn không phải là kẻ đơn giản.
Trương lão đầu đổi chỗ, lẳng lặng nhìn đối phương, sau đó nghiêm túc hỏi: "Ngươi biết không?"
"Biết."
Anh chàng công nhân vội gật đầu, không quan tâm đối phương hỏi cái gì, chỉ cần ngươi hỏi thì ta đều sẽ trả lời là “biết”, bởi vì ngươi là bệnh nhân tâm thần, ta không muốn cùng ngươi tranh luận.
Trương lão đầu hài lòng gật đầu, "Tướng mạo của ngươi thật là xấu xí, thận bộ cũng không tốt, ngươi có biết không?"
"Biết." Anh công nhân đáp.
Lâm Phàm lén lút xuất hiện sau lưng anh ta, âm thầm trộm lấy đi một món đồ trong hộp công cụ, sau đó giấu vội vào trong đũng [email protected] rồi làm ra vẻ như không có chuyện gì, mau chóng rời đi.
"Ừm, ngươi biết là tốt rồi, hẹn gặp lại." Trương lão đầu vui vẻ rời đi.
"Đừng… gặp lại thì tốt hơn."
Chỉ có một đoạn giao lưu ngắn ngủi, thế nhưng đối với anh chàng công nhân đó thì việc này không hiểu sao lại khiến anh ta thấy tràn đầy nguy hiểm.
"Lấy được chưa?"
"Lấy được rồi."
"Giấu ở đâu vậy?"
"Đũng [email protected]"
"Tốt, như vậy mới an toàn."
"Ừm, rất an toàn."
...
Sau lần bị Trương lão đầu tập kích, anh thợ sửa chữa trở nên đề phòng hơn hẳn, cứ không có việc gì là lại quay đầu quan sát tình huống chung quanh một lượt.
Đến bệnh viện tâm thần làm việc rất nguy hiểm.
Nếu như không phải chỗ bọn họ trả cho anh ta một mức lương tương đối hậu hĩnh thì còn lâu anh ta mới đồng ý tới đây làm.
Không còn cách nào khác, con người sống thì phải ăn cơm thôi.
Bệnh viện tâm thần rất đáng sợ, ta không muốn tới đây, lỡ lạng quạng lại có kẻ đập chết ta thì tính sao?
Lúc trước khi đến bệnh viện Thanh Sơn này, anh ta đã từng nghĩ như vậy.
Hiện tại thì.... Cố gắng cẩn thận một chút là tốt rồi.
Mau chóng hoàn thành công việc cần làm thật nhanh, nhận tiền rồi ăn xong bát bún thập cẩm cay này là hôm nay có thể sớm về nhà.
Một lát sau.
"Ồ!"
Anh thợ sửa chữa đảo khắp thùng dụng cụ, trong lòng vô cùng nghi hoặc, cái chùy trong thùng biến đâu mất rồi, anh ta nhớ kỹ ban sáng mình có mang nó theo, lúc nãy khi lấy đồ sửa bóng đèn vẫn còn liếc thấy nó đây mà.
Anh chàng công nhân vò vò mái tóc, cố gắng lục lọi trí nhớ, chắc là trước đó anh ta lấy ra sử dụng rồi quên để lại chỗ cũ, nghĩ vậy anh thợ bèn đứng dậy đi tìm.
"Mình để đâu được ta?"
“Ở đây cũng không có, đằng kia cũng không có. Chẳng lẽ trong bệnh viện tâm thần mà còn có trộm ghé thăm?"
Ngay lúc anh ta còn đang rối rắm suy nghĩ về vấn đề là rốt cuộc bệnh viện này có trộm hay không thì bỗng bên tai truyền đến một âm thanh ngột ngạt như kiểu có người đang cầm đồ gõ vào cái gì đó.
"Là tiếng động gì vậy?"
Anh thợ sửa chữa đang đứng ở giữa hành lang, anh ta quay đầu nhìn một lượt khắp chung quanh, nếu như mới rồi anh ta không có nghe lầm thì thanh âm khó chịu ban nãy chính là từ góc cuối hành lang truyền tới.
Lòng hiếu kỳ chính là đường tắt giúp con người mau chóng đi đến cánh cửa tử vong.
Cũng giống như anh thợ sửa chữa hiện tại vậy.
Nghe được tiếng động kỳ lạ đó khiến anh ta không nhịn nổi lòng hiếu kỳ.
Càng bước tới gần, âm thanh ngột ngạt lại càng vang lên rõ ràng hơn.
Anh ta có thể cam đoan có người đang làm chuyện gì đó ngay ở trong căn phòng phía trước mà thôi.
Anh thợ lặng lẽ nhích từng bước một lại gần cánh cửa trước mặt, sau đó tò mò, lén lút nhìn vào trong.
Chỉ là một cái nhìn duy nhất nhưng cũng đủ để khiến anh thợ sửa chữa chấn động như thể bị sét đánh, toàn thân phát run, mồ hôi lạnh bất giác thấm ra lưng áo.
Trong căn phòng âm u nọ đã được người ta kéo màn cửa lại, chỉ là nhờ gió thổi thoáng qua mà tạo thành một khe hở nhỏ. Trời đất chứng giám, giá mà ánh sáng yếu ớt cũng đừng len lỏi vào làm gì, để rồi khiến anh công nhân thấy được một cảnh tượng mà lẽ ra anh không nên nhìn thấy.
Có người đang nằm thẳng băng ở trên giường, đồng thời còn có một người khác đang giơ một món đồ hung hăng nện lên trên người đối phương, mượn nhờ tia sáng leo lắt đó khiến anh công nhân điếng người phát hiện ra, cái vật mà người nọ đang cầm trong tay chính là cái chùy biến mất mà anh ta phải đi tìm nãy giờ.
Ầm!
Ầm!
Có máu tươi bắn lên tung tóe! Anh ta run rẩy nhìn xuống mặt đất bên dưới, thấp thoáng đã thấy không ít vệt máu b ắn ra.
Trương lão đầu giống như phát hiện có người bên ngoài, động tác trong tay ông ta ngừng lại, từ từ ngẩng đầu lên.
Trong căn phòng âm u ấy, tia sáng chỉ có thể chiếu tới phân nửa mặt dưới của Trương lão đầu, hơn phân nửa thân thể thì biến mất ở trong bóng tối hắc ám. Anh công nhân nhìn vào chỉ thấy mơ hồ có bóng người như ẩn như hiện.
Dưới khung cảnh đó, hình ảnh Trương lão đầu cầm chùy đã đủ đáng sợ, nhưng đến khi lão ta nhếch miệng lên cười thì càng làm người đối diện rùng mình hơn.
"Ngươi thấy rồi à?"
Anh thợ sửa chữa run rẩy dữ dội, hai chân cũng run bần bật, có một thứ chất lỏng khó gọi tên chảy ra từ hai ống quần.
Phù phù!
Anh ta ngã ngồi ra mặt đất, biểu lộ trên mặt từ hiếu kỳ dần dần biến thành sợ hãi, hình ảnh trước mắt anh ta hiện giờ chẳng khác gì một bộ phim kinh dị quay chậm.
"A a a a a!"
"Giết người."
"Bệnh nhân tâm thần giết người."
"Cứu mạng!!!"
Anh thợ sửa chữa hét ầm lên, vừa bò vừa lăn, cố gắng tháo chạy ra khỏi căn phòng quỷ dị đó. Rõ ràng sau lưng không có người nào đuổi theo nhưng anh ta vẫn hoảng loạn cực độ, hết đụng trái lại đụng phải, khiến cho một số hộ lý đang phụ trách chăm sóc bệnh nhân trong phòng bệnh gần đó ngạc nhiên lao ra nhìn.
Người đang hét ầm ĩ kia là bệnh nhân tâm thần mới vào à? Nhìn triệu chứng của anh ta mà xem, trông như có chứng vọng tưởng bị hại vậy, loại bệnh nhân như này thường tương đối nguy hiểm, bởi vì họ sẽ có tính công kích rất mạnh.
Việc này chẳng mấy chốc mà đã kinh động đến tai Hách viện trưởng.
Người ta chỉ là công nhân mà ông mời tới đây để sửa chữa một số thiết bị hư hỏng trong bệnh viện, hiện tại lại bị dọa thành bộ dáng này, Hách viện trưởng rất muốn nhìn xem rốt cuộc là ai lớn mật, giữa ban ngày ban mặt lại dám dọa người như thế.
Thế nhưng khi đi ngang qua phòng bệnh số 666, Hách viện trưởng tình cờ liếc vào lại không thấy một già một trẻ kia đâu, sắc mặt ông thoáng chốc đại biến, vội vàng chạy tới chỗ phía cuối hành lang mà anh công nhân mới vừa tháo chạy ra khỏi.
Xoạt!
Hách viện trưởng mang theo hai hộ lý tiến vào, nhanh chóng kéo tấm màn cửa sổ ra, ánh sáng tràn vào khiến mọi người lập tức nhìn thấy rõ tình huống trong phòng.
Chỉ thấy Lâm Phàm cùng Trương lão đầu đang ngồi trên một cái bàn inox dài, hai chân buông thõng xuống, cách mặt đất đung đưa đung đưa, trong tay mỗi người đều cầm một ly sữa đậu nành, vừa uống lại vừa thỉnh thoảng vẩy chất lỏng xuống đất.
"Các ngươi đang làm gì vậy?" Hách viện trưởng vừa hỏi vừa âm thầm kéo dài một khoảng cách an toàn với hai người họ, để phòng phát sinh nguy hiểm.
"Uống Coca Cola."
"Uống Sprite."
Hách viện trưởng quan sát một vòng tình huống chung quanh, đúng thật là không phát hiện bất kỳ điều gì khác thường.
Sau khi được hộ lý ra sức trấn an, cuối cùng anh thợ sửa chữa bị dọa đến kinh sợ kia mới dần dần tỉnh táo lại. Lần này anh ta quả thật bị dọa thảm rồi. Sau khi tận mắt nhìn thấy trong phòng không có một vết máu nào, anh ta lập tức giơ tay lên thề với trời.
Về sau ai mời anh ta đến bệnh viện tâm thần làm việc, anh ta chắc chắn sẽ đập bàn mắng vào mặt người đó: “Lão tử không đi, có cho nhiều tiền hơn nữa thì lão tử cũng không đi, trừ phi... tăng lên gấp bội.”
"Hách viện trưởng, ta không làm ở đây nữa, ngươi trả chùy lại cho ta đi, ta nhận lương xong sẽ lập tức rời khỏi." Anh thợ sửa chữa nói.
"Chùy? Chùy nào?"
Hách viện trưởng nhíu mày, đây là một đồ vật có lực sát thương cực lớn, mấy món đồ như vậy mà xuất hiện ở bệnh viện tâm thần thì rất nguy hiểm, đã từng có người bị bệnh tâm thần cầm chùy trong tay đuổi theo đòi đập đầu một hộ lý rồi đấy.
Lúc bị bắt lại, gã chỉ nói là mình đang chơi trò “đập chuột”. Má nó, nếu như mà mọi người không ngăn cản kịp vậy thì cậu hộ lý kia đã bị “đập chuột” đến độ máu chảy đầu rơi rồi.
Hách viện trưởng nhìn một vòng, cuối cùng ánh mắt dừng lại nơi đũng [email protected] của Lâm Phàm, ông ta hít sâu một hơi, mau chóng đi đến trước mặt hắn, nghiêm túc nói: "Lấy đồ vật ra đây."
Lâm Phàm nháy mắt, bình tĩnh đáp: "Ta không có cầm."
"Vậy cái này là cái gì?" Hách viện trưởng chỉ vào đó.
Lâm Phàm cúi đầu, phát hiện tay nắm thanh chùy đang bị vểnh ra khiến đũng [email protected] hắn bị đỉnh lên cao.
Lâm Phàm đứng dậy, cúi đầu nhìn thoáng qua, sau đó thản nhiên trả lời: "Chùy."
"Lấy nó ra đây."
"Được thôi."
Lâm Phàm luồn tay vào trong đũng [email protected], lấy cái chùy gỗ ra.
Vài nữ hộ lý đứng xung quanh không khỏi thở dài một phen, nét thất vọng khó giấu trên mặt bọn họ.
Thì ra là chùy à, làm các nàng nãy giờ cứ tưởng...
Hách viện trưởng lùi về phía sau vài bước, chuẩn bị tâm lý tùy thời bỏ chạy, "Mau ném cái chùy trên tay ngươi xuống đất đi."
"Ngươi tự qua đây lấy."
"Nghe lời, ném xuống đất là được."
"Không ném, ngươi tự qua đây lấy."
Hai người lập tức lâm vào thế giằng co.
Hách viện trưởng cảm thấy tình huống hiện tại có chút nguy hiểm, ông vẫn chưa quên được sự kiện “đập chuột” năm nào. Hiện giờ lại có một bệnh nhân tâm thần cầm chùy trong tay đòi ông tiến lại gần, nếu Lâm Phàm nổi điên lên thì lực sát thương mà hắn gây ra sẽ vô cùng kinh khủng.
Hôm nay là ngày 29 tháng 2, ngày mai ngày mùng 1 tháng 3 chính là sinh nhật của Hách viện trưởng, ông ta không muốn một ngày đặc biệt như này mà mình lại phải trải qua ở trên giường bệnh đâu.
"Được rồi, để ta tới lấy. Ta tin tưởng ngươi là hảo hài tử, ngươi đừng làm ta thất vọng đấy."
Hách viện trưởng hít sâu một hơi, nhìn chằm chằm vào ánh mắt ngây thơ của Lâm Phàm. Khi đi đến trước mặt hắn cách chừng nửa mét, ông ta bèn từ từ vươn tay ra, tim đập rất nhanh, thẳng đến khi Hách viện trưởng chạm vào tay cầm của thanh chùy rồi nắm chặt lấy nó, giằng về phía mình xong, lúc này mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
"Hảo hài tử."
Không ai biết trong mấy giây ngắn ngủi mới rồi, đến cùng ông ta đã trải qua tâm lý lên lên xuống xuống như thế nào.
Ông ta chỉ mới ngoài 50 mà thôi, lẽ ra tóc tai của ông không nên bạc trắng như thế.
Chỉ người nào thường xuyên phải trải qua một quãng thời gian dài mà tinh thần luôn căng như dây đàn giống Hách viện trưởng thì mới có thể minh bạch được tâm trạng khốn đốn của ông.
Bốp! Bốp! Bốp!
Các hộ lý ào ào vỗ tay.
"Viện trưởng thật tuyệt."
"Viện trưởng đúng là anh hùng, nếu như là ta, ta khẳng định không dám qua lấy."
Hách viện trưởng cười xòa, mấy câu nịnh bợ của những người trẻ tuổi kia khiến ông thấy rất dễ chịu.
"Tốt rồi, mọi người đều quay trở về làm việc đi, nguy hiểm đã được giải trừ, đồ vật biến mất cũng đã tìm thấy, mau giải tán đi thôi."
...
Trong phòng bệnh.
Lúc này chỉ còn lại Lâm Phàm cùng Trương lão đầu, hai người thảnh thơi vừa uống sữa đậu nành, vừa đung đưa chân tới lui.
"Hôm nay là ngày mấy?" Lâm Phàm hỏi.
Trương lão đầu kéo tay áo lên, nhìn chiếc đồng hồ trên cổ tay do ông tự vẽ rồi nói: "Ngày mùng 7 tháng 3."
Lâm Phàm thản nhiên nói: "Qua một đoạn thời gian nữa, ta dự định sẽ tạm thời rời khỏi đây."
Trương lão đầu nghe thế liền ngạc nhiên kêu lên: "A, ngươi muốn rời đi sao? Ngươi định đi đâu? Có thể mang ta theo không? Ngươi biết ta mà, ngươi không thể bỏ rơi ta, bọn hắn chẳng ai tin ngươi cả, chỉ có ta là tin tưởng ngươi thôi."
Trương lão đầu lảm nhảm không ngừng, cuối cùng quyết đoán ngồi chồm hổm xuống mặt đất, ôm đùi Lâm Phàm, dáng vẻ vô cùng đáng thương, nói: "Ngươi nhất định phải mang theo ta, có được hay không?"
Lâm Phàm cúi xuống nhìn Trương lão đầu, mỉm cười đáp: "Yên tâm, không thành vấn đề."
Trương lão đầu nghe vậy liền vui vẻ uống một ngụm sữa đậu nành, "Rượu trắng này thật là ngọt."
"Đây là sữa đậu nành."
"Coca Cola?"
"Sprite."