“Dương huynh đừng hiểu lầm.” Gia Luật Tề giấu đầu hở đuôi mở miệng, cười có chút tối nghĩa, dưới ánh mắt như đao của Thiệu Đường, thành thật buông cánh tay đang ôm hắn.

Nếu trên đùi Thiệu Đường không có thương tích, thật muốn hung hăng đá hắn một cước, người này cố ý!

Gia Luật Tề nhìn sắc mặt tức giận của Dương Quá, chỉ cười khẽ, cũng không có gì khác thường, rồi không nói gì, đi ngang qua Dương Quá, lập tức ra khỏi phòng, vung tay áo lên, không quên đóng cửa lại.

Thiệu Đường bỗng cảm thấy có chút xấu hổ, đành giả ngu mở miệng nói: “Anh Hùng yến nhanh như vậy đã chấm dứt? Ngươi…” Hắn không biết Dương Quá đã nhìn thấy hắn, giả vờ như cái gì cũng không biết.

“Ta thấy ngươi, Thiệu Đường.”

“Ngô?”

Dương Quá buồn bực nói tiếp, “Ngươi nghe được cái gì?”

“Không nghe …” Thiệu Đường rất muốn sảng khoái nói câu “Không nghe được gì cả”, nhưng lơ đãng ngẩng đầu, sau khi chống lại ánh mắt của Dương Quá thì có chút không nói nên lời.

Dương Quá nhìn thấy đôi mắt long lanh của Thiệu Đường thì tim không khỏi đập nhanh hơn mấy nhịp, hít một hơi thật sâu, thân mình nhoáng lên đã đứng trước mặt Thiệu Đường. Thiệu Đường hoảng sợ, động tác của Dương Quá rất nhanh, chờ đến khi hắn phản ứng kịp, đối phương đã vòng một cánh tay ôm trọn thắt lưng hắn.

Thiệu Đường vốn đã đứng không vững, bị Dương Quá kéo lại, không tự chủ được nghiêng người về trước. Thiệu Đường theo bản năng lấy tay cản lại, không cho mình tựa vào lòng y, “Dương Quá, ngươi…”

Lời còn chưa dứt, cánh tay đang ôm thắt lưng hắn của Dương Quá tăng thêm mấy phần lực đạo, lập tức đánh gảy lời nói của hắn, “Ngươi không nghe thì ta sẽ lặp lại cho ngươi nghe.”

“…”

Thiệu Đường không theo kịp suy nghĩ của y, tư thế của cả hai khiến Thiệu Đường có chút không được tự nhiên, khoảng cách quá gần, hơi thở của Dương Quá trực tiếp phả lên cổ mình, nhiệt độ của y không khỏi khiến hắn run lên. Gương mặt Thiệu Đường đã không còn vẻ tái nhợt khi bị thương, màu sắc đỏ hồng lan đến tận bên tai, bàn tay chống trên người Dương Quá của hắn có chút run rẩy, nơi tay là nhịp tim đập thật rõ ràng của Dương Quá, từng nhịp từng nhịp, rất nhanh.

Tim Dương Quá thật sự đập rất mạnh, rồi lại cảm thấy hết sức an tâm, nói: “Vừa rồi Quách bá mẫu hỏi ta có người trong lòng hay không… Ta gật đầu.”

Dương Quá nói đến đây thì dừng lại, Thiệu Đường không khỏi căng thẳng, không lên tiếng, chờ đợi lời nói kế tiếp của y.

Dương Quá cảm thấy thân mình của người trong lòng cứng lại, không khỏi mỉm cười, giảm nhẹ thanh âm, kề sát vào tai đối phương, thật chậm thật chậm, nói rõ ràng từng tiếng: “Thiệu Đường, ta thích ngươi.”

Thiệu Đường bất giác buông lỏng tay, lực đạo bàn tay chống trên người Dương Quá nhẹ đi, cả người lập tức bị kéo vào lòng y. Bỗng cảm thấy có chút không giống thật, rất lâu sau mới mở miệng nói: “Dương Quá… ta, ngươi thật sự đã suy nghĩ kỹ rồi sao? Ta, ta là nam…”

Dương Quá đợi nửa ngày, lòng như thắt lại, sợ hắn sẽ cự tuyệt, lại nghe thấy câu nói sau một hồi im lặng kia, bất giác mỉm cười, hai tay đều vươn ra, ôm chặt hắn vào lòng, nói: “Ngươi cho ta là người mù sao… Thiệu Đường, ta thật sự thích ngươi! Phi thường phi thường thích, ta đã suy nghĩ rất lâu… Ta muốn ngươi bên cạnh ta, vĩnh viễn vĩnh viễn không rời khỏi ta, muốn cứ thế mà ôm ngươi, không bao giờ buông ngươi ra. Ta muốn bảo vệ ngươi, không để ngươi bị thương thêm lần nào nữa… thật sự, ta thật sự rất thích ngươi…”

Thiệu Đường thất thần trong nháy mắt, nghe lời bày tỏ của Dương Quá, tim như bị đánh hai cái. Thân thể cứng đờ trầm tĩnh lại, chôn mặt trong ngực Dương Quá, trong nhất thời không phân rõ được đây là thật hay mơ.

Dương Quá hít sâu một hơi, mùi hương tự nhiên thơm mát tỏa ra từ tóc Thiệu Đường khiến y cảm thấy thoải mái. “Thiệu Đường, ngươi thì sao.”

Thiệu Đường tựa vào lòng y mà không ngừng cười khẽ, người này, tự mình nói một tràn dài, rồi lại hỏi tâm ý của mình? Hơn nữa khẩu khí của đối phương nghe thế nào cũng không phải câu hỏi, bá đạo đến không cho phép chối từ. Chẳng lẽ y đã đoán chắc rằng mình sẽ không lắc đầu?

“Thiệu Đường ?” Dương Quá không nghe được câu trả lời của hắn, có chút sốt ruột, kéo hắn đang chôn đầu trong ngực mình ra, nhìn thấy bộ dáng hắn thế nhưng lại mang ý cười, hô hấp lập tức ngừng lại. Trên gương mặt như được điêu khắc, mang theo ý cười thản nhiên, thật sự rất xinh đẹp. Đôi mắt hoa đào khẽ hạ, con ngươi nhìn trái nhìn phải rồi lại chớp chớp, dường như có chút vô thố. Làn da trắng nõn sớm đã nhiễm một tầng đỏ hồng, tăng thêm vài phần nhan sắc, làm Dương Quá kìm không được mà tâm động.

Thiệu Đường bị nhìn đến không được tự nhiên, muốn đẩy y ra, lại bị Dương Quá kéo về, chỉ đành ngượng ngùng nói, “Uy uy, sao ngươi giống tên háo sắc thế! Mau thu mắt về, sắp rớt ra rồi kìa.”

Dương Quá nở nụ cười, cố ý tiến đến bên tai Thiệu Đường nói: “Ta không nhìn người khác, ngươi hãy an tâm. Nhưng nói trở lại, ngươi vẫn chưa trả lời ta. Hãy gật đầu một cái, sau này ta chỉ nhìn một mình ngươi, có được không?”

Gương mặt Thiệu Đường càng đỏ hơn, Dương Quá thật sự giống như trên sách viết, miệng lưỡi ngon ngọt! Buồn cười nói: “Dương Quá, không phải ngươi luôn nói như thế với người khác chứ. Khó trách cái gì mà Quách đại tiểu thư, Lục Vô Song, Hoàn Nhan Bình và cả một đám nữ tử bị làm rung động đến ngây ngốc, khăng khăng nói chỉ thích một mình ngươi, ngay cả Tiểu Long Nữ nhiều người yêu thích cũng chỉ thích ngươi.”

“Ăn giấm?” Dương Quá nghe Thiệu Đường nói vậy, lại thật cao hứng, “Ngươi oan uổng ta, Quách đại tiểu thư đến tận bây giờ vẫn chán ghét ta, ta sao dám đùa giỡn với nàng. Còn Lục Vô Song kia, quen nhau không đến một ngày, chuyện này ngươi còn biết, nàng luôn gọi ta là chàng ngốc, sao có thể thích ta. Về phần ngươi nói Hoàn Nhan Bình, ta còn chưa nói chuyện với nàng, đây chính là thiên đại oan uổng. Mà về cô cô, ta cho đến tận bây giờ vẫn không dám có ý bất kính với nàng.”

Thiệu Đường cười rộ lên, người này thật không có chút tự giác, nơi nơi lưu tình, còn hô to mình oan uổng.

Dương Quá tiếp tục nói, “Ta chỉ nói thế với ngươi, ngươi tin không?”

“Không… Ngô!” Thiệu Đường định nói không tin, bỗng cảm thấy cả người bị Dương Quá kéo lại, bị y ôm chặt vào lòng, vừa muốn kháng nghị, Dương Quá đã cúi đầu, hôn lên đôi môi cánh hoa của hắn, đồng thời một tay chế trụ thắt lưng, một tay đặt sau đầu, không cho hắn giãy ra.

Thiệu Đường cảm thấy môi nóng lên, rồi có gì đó mềm mại áp xuống. Hắn đương nhiên biết đó là gì, bị Dương Quá dọa đến nhảy dựng lên. Ai mà ngờ hắn còn chưa nói dứt lời, đã bị y kéo vào lòng mà hôn chứ.

Thiệu Đường không giãy ra, để y ôm, đối phương tinh tế hôn đôi môi cánh hoa của hắn, thật chăm chú, thật tỉ mỉ, lại thật cẩn thận, dường như đang thử phản ứng của hắn, không xâm nhập vào, chỉ lặp lại từng vòng liếm nhẹ trên môi hắn.

Không phản kháng, điều này khiến Dương Quá cảm thấy hưng phấn đến không thật, thừa dịp đối phương mở miệng hô hấp, đầu lưỡi linh hoạt mở đôi môi của Thiệu Đường, luồn vào.

Thân mình Thiệu Đường run lên, thật sự đứng không vững, tất cả trọng tâm đều dựa lên người Dương Quá. Lưỡi của đối phương đi sâu vào, tỉ mỉ mà liếm, trong khoang miệng đỏ hồng di chuyển qua lại, kéo theo lưỡi của hắn cùng nhau nhảy múa, cùng nhau dây dưa…

Khi Dương Quá chấm dứt nụ hôn, thì thiên hạ trong lòng sớm đã mất hết sức lực tựa vào ngực y thở dốc. Đôi môi sưng đỏ ướt át, sáng bóng lại đỏ tươi, khiến Dương Quá nhìn thấy càng thêm tâm động…

“Thiệu Đường.” Dương Quá cười xấu xa hôn nhẹ lên môi cánh hoa của Thiệu Đường, nhưng chỉ nhẹ nhàng chạm liền rời khỏi, “Ngươi còn chưa trả lời.”

>>Hết chương 47<<