"Ngươi là ai?" Dương Quá ngẩng đầu, vẫn duy trì tư thế quỳ dưới đất, vẻ mặt đề phòng.
"Ta? Nga, ta chỉ là đi ngang qua, thấy ngươi một mình quỳ trên tuyết khóc nức nở, một bộ dáng thật thương tâm, nên đến xem xem." Hồng Thất Công nói.
"..." Đưa mắt đánh giá lão nhân trước mặt từ trên xuống dưới, bỗng nhiên thấy tay người này thiếu mất một ngón, lòng khẽ động, "Ngươi là cửu chỉ thần cái, Hồng lão tiền bối?"
"Ách? Bị ngươi phát hiện rồi." Hồng Thất Công vui tươi hớn hở đi đến ngồi cạnh Dương Quá, nói: "Chính là lão ăn mày này." Nói xong lại tò mò hỏi: "Tiểu tử, ngươi tên gì?"
"Dương Quá."
"Dương Quá." Hồng Thất Công niệm lại một lần, cũng đánh giá đối phương, trong đôi mắt phượng ẩn chút lệ, nhưng không làm người khác cảm thấy yếu đuối vô dụng, ngược lại có một sự cuồng dã không thể kiềm chế. Mi mục tuấn lãng, nhưng loại tuấn lãng này có cảm giác thật quen thuộc, rất giống một người.
"Vậy tại sao ngươi lại một mình chạy lên đỉnh núi này khóc?" Hồng Thất Công hắt xì một cái, vội vàng tìm mấy nhánh cây khô, đốt lửa, chung quanh lập tức trở nên ấm áp.
"Ta ..." Dương Quá hơi giật mình, muốn đứng lên, nhưng chân lại lảo đảo, ngã xuống. Mày kiếm gắt gao nhíu lại, tựa hồ có chút mờ mịt nhìn màn tuyết trắng xung quanh, "Ta đến tìm người."
"Tìm người?" Hồng Thất Công vừa nghe liền thấy hưng trí, chẳng lẽ là đến tìm tiểu gia hỏa kia?
"Đúng vậy." Dương Quá có vẻ như đến bây giờ mới cảm thấy lạnh, khớp hàm hơi đánh vào nhau, nói: "Tìm người ... Hắn nói muốn đến Hoa Sơn, muốn ta đi cùng hắn ..."
"Nga!" Hồng Thất Công tỏ vẻ âm trầm lên tiếng, "Nguyên lai là thế ... Vậy, người kia đâu? Sao lại không đi cùng ngươi? Có phải là người tên Thiệu Đường không?"
Kinh ngạc! Dương Quá lập tức từ dưới tuyết nhảy lên, lòng vừa mừng vừa sợ, "Tiền bối! Ngươi gặp qua hắn sao! Ở đâu?"
"Ách ..." Hồng Thất Công khó xử, vội vàng nói: "Ta nghe lúc ngươi quỳ gối luôn gọi cái tên 'Thiệu Đường', nên ..."
"Nguyên lai ... là như vậy ..." Gương mặt tươi cười của Dương Quá không khỏi cứng lại, khóe môi vốn đang gợi lên, biến thành nụ cười còn khó coi hơn khóc!
Hồng Thất Công thấy y trầm mặc, không khỏi dẫn dụ y, "Ngươi còn chưa nói, Thiệu Đường kia sao lại không cùng đến với ngươi, không phải đã hẹn rồi sao?"
"..." Dương Quá nhíu mày, thật lâu sau mới chậm rãi lắc đầu, nói bằng một thanh âm rất nhỏ, "Không biết ..."
Dát? Không biết? Khóe miệng Hồng Thất Công kéo lên, chẳng lẽ tiểu gia hỏa kia không muốn thấy tiểu tử ngốc này! Không biết như thế nào lại chọc giận người ta? Thật sự là, thật sự là ... hết thuốc chữa!
Nhưng nhìn bộ dáng cô đơn buồn khổ của Dương Quá trước mặt, Hồng Thất Công có chút thương cảm đồng tình với y, "Đừng thương tâm ..."
"Có lẽ ta rất ngốc phải không?" Dương Quá bỗng thì thào tự nói, "Thương tâm?" Là thương tâm, kỳ thật thì tâm đã bị thương rất nhiều lần, phụ thân chết không rõ ràng, mẫu thân thì qua đời, nghĩa phụ lại mất tích, cô cô bỏ đi không nói một lời ... Còn rất nhiều sự tình nữa làm cho cái tâm này huyết nhục mơ hồ ...
... Nhưng vì sao? ... Vết thương lần này lại đặc biệt đau hơn cả? Cái người nguyện ở cùng mình đi rồi, sẽ tìm không được nữa ư? Bao nhiêu ngày đêm chạy như bay đến, cũng không thấy mệt, bởi vì ảo tưởng sẽ có thể lần nữa gặp lại thân ảnh đó trên núi ... nhưng vì cái gì khi đến rồi, lại không thấy? Chẳng lẽ mình đã đến chậm? Đã bỏ lỡ?
Không có gào khóc, chỉ có một giọt nước mắt nhỏ rơi xuống nền tuyết, tan chảy thành băng hoa ...
"Này, này ..." Ách ... Hồng Thất Công thấy Dương Quá rơi lệ, không khỏi đau đầu, tiểu hài tử quả nhiên khó dỗ ... Vì thế lấy cái nồi trong ngực mình đưa đến trước mặt Dương Quá, "Dương huynh đệ, nhìn bộ dáng mệt đến sắp chết của ngươi, hay là ăn thứ này trước đi."
"..." Dương Quá chỉ liếc mắt một cái, cũng không có biểu tình gì, chỉ lắc lắc đầu, ngay cả lông mày cũng không nhăn dù chỉ một chút.
Hồng Thất Công bỗng cảm giác mình thật quá thất bại, tiểu gia hỏa Thiệu Đường kia dù sao khi nhìn những con rết này cũng kêu lên ầm ĩ không chịu ăn, nhưng tại sao tiểu tử này lại không có chút phản ứng nào?
"Không ăn? Ăn ngon lắm."
"Cảm tạ, ta không đói."
"Cái kia ... thật sự không khó ăn ..."
"..."
"Ách ... Ăn no mới có khí lực tìm người a." Hồng Thất Công ra đòn sát thủ, tiếp tục dỗ ngọt, "Chẳng lẽ ngươi muốn cứ như vậy buông tha sao, nói không chừng còn có thể lập tức tìm được.""..." Không nói gì, nhưng không thể không nói, đã có chút động tâm. Y không muốn buông tha, cho dù là vĩnh viễn, vẫn muốn tìm.
"Như vậy đi ... Ngươi ăn một chút, lão ăn mày ta sẽ tặng quà cho ngươi." Hồng Thất Công dụ dỗ, "Bao ngươi vừa lòng!"
Nhíu mi nhìn đối phương, Dương Quá có chút suy tư, cả người dường như không có chút khí lực nào, đã mấy ngày rồi không ăn qua thứ gì, không cảm thấy đói, nhưng dạ dày lại trống đến khó chịu.
Thấy Dương Quá lưỡng lự, Hồng Thất Công vội vàng lấy cả cái nồi đưa đến trước mặt y. Dương Quá nhìn nhìn mấy chục con rết trong đó, thân thủ cầm lên một con, bỏ vào miệng nhai nuốt, thật nhã nhặn, không có điểm nào dị thường. Chẳng lẽ y không thấy sao mình đang ăn cái gì sao? Một chút phản ứng cũng không có, đó là con rết a!
"... Hương vị cũng được." Dương Quá bị đối phương nhìn đến không được tự nhiên, đó là ánh mắt gì a? Chỉ đành ngượng ngùng nói.
"Ách ..." Thất bại, đúng là phi thường thất bại, Hồng Thất Công liếc Dương Quá, người này chẳng lẽ không có phản ứng nào khác hay sao? Nghĩ đến đây con ngươi liền xoay một vòng, chợt lóe lên một nụ cười xấu xa, cuối cùng nói một cách nghiêm túc: "Nga, đúng rồi, Dương huynh đệ, lão ăn mày nói, nếu ngươi ăn rết của ta ta sẽ tặng lễ vật cho ngươi, ngươi muốn cái gì?"
"Không có." Dương Quá cũng không thèm nhìn hắn, khẽ nói.
... "Vậy sao, ngươi đừng hối hận!" Hồng Thất Công thầm liếc mắt xem thường, nhìn nhìn tảng đá lớn, nói nhỏ với Dương Quá: "Cái kia, Dương huynh đệ, có vẻ như củi không đủ làm lửa không lớn, chân lão ăn mày đã lạnh ngắc rồi, ngươi đến bên cạnh tảng đá lớn kia tìm chút củi cho ta đi."
"... Được." Dương Quá đầu tiên là ngẩng đầu nhìn tảng đá lớn, nửa ngày mới lên tiếng trả lời.
Cước bộ có chút lảo đảo, miễn miễn cưỡng cưỡng đi về phía tảng đá. Dương Quá đang muốn xoay người nhặt lên cành cây khô bên cạnh tảng đá, bỗng nhiên thấy một góc áo màu lam nhạt bên cạnh nó ...
"... Thiệu Đường?!" Động tác xoay người của Dương Quá cứng lại, không xác định được sửng sốt hết nửa ngày, mới nhỏ giọng gọi một tiếng, thanh âm còn có chút run rẩy.
"..." Không nói gì, Thiệu Đường càng co lại thân thể, vẫn duy trì tư thế ôm đầu gối mình, ngẩng đầu nhìn nhìn Dương Quá, lập tức dời tầm nhìn sang chỗ khác.
"Thiệu Đường!" Không biết nên nói là kinh nhiều hay hỉ nhiều, Dương Quá từ trạng thái ngốc lăng khôi phục lại, kích động muốn đi lên giữ chặt hắn, xác nhận đây không phải ảo giác, nhưng vừa bước lên một bước, thì bị trượt chân, té đến thật chật vật.
"Uy!" Thiệu Đường cả kinh, nhảy dựng lên dìu y dậy, "Đúng là chàng ngốc! Đi đường cũng ..."
Lời còn chưa dứt, Thiệu Đường bỗng thấy có chút không đúng, ngẩng đầu, đối diện với khuôn mặt tuấn tú và vẻ mặt tựa tiếu phi tiếu của Dương Quá, tựa hồ còn có chút vị đạo khi đã thực hiện được kế hoạch?
"Ngươi ..." Giả vờ?! Cố ý ngã để mình dìu?
"Đừng sinh khí." Dương Quá phản cầm lại tay Thiệu Đường, thì thào: "Thiệu Đường, Thiệu Đường ... Thiệu Đường, đừng sinh khí ..."
"..." Thiệu Đường muốn rút tay về, không sinh khí mới lạ, vừa gặp mặt đã trêu đùa mình! Nhưng nhìn con ngươi tràn ngập tơ máu, rồi ẩn chứa sự vui sướng khi tìm lại được thứ đã mất của đối phương, có muốn sinh cũng không ra khí nữa.
>>Hết chương 15<<