Chương 04

Edit: Sabi

Phân cục Nam Thành cục công an thành phố Tân Hải.

Sáng sớm.

Người của trinh sát hình sự bận rộn suốt đêm đang tụm năm tụm ba ngồi lại với nhau, làm việc ở đây rất hiếm có thời gian nghỉ ngơi nên phải cướp đoạt từng giây từng phút đi hút thuốc, ăn sáng, sửa sang hồ sơ, mấy cậu thanh niên trẻ tuổi đang thảo luận với nhau chuyện cuối tuần phải đi gặp đối tượng hẹn hò, còn mấy người lớn tuổi hơn chút thì oán trách với nhau việc thằng con ở nhà khó dạy, vợ càng ngày càng hung dữ, nguy cơ bị hói, trong phòng làm việc toàn mùi vị thân thiết của mì thịt bò Khang Sư Phụ trộn lẫn mì bò dưa chua Lão Đàn.

Rầm! Cửa phòng làm việc bị đẩy mạnh ra, Bộ Trọng Hoa sải bước đi vào.

“Đều tuyển, những người này sẽ chịu trách nhiệm chính cho vụ án cướp đoạt nhà dân 329. Mạnh Chiêu đến viện kiểm sát tìm bạn học cũ của chị chuẩn bị nhét thêm vào quy trình đi, hai tổ chia nhau mang theo kẻ tình nghi đi xác nhận hiện trường, lão Dương tới làm công tác chào hỏi với đồn công an trên đường Lục Hợp đi. Đội phó đâu?”

Bộ Trọng Hoa đẩy cánh cửa phòng làm việc đang khép hờ của đội phó ra, ngoảnh đầu lại nhìn lướt qua tất cả mọi người, đáy mắt lóe lên ánh sáng lạnh lẽo.

Anh vừa bước vào, đi tới chỗ nào, chỗ nấy nháy mắt biến hóa như được làm phép thuật: Điện thoại di động tạp chí soạt soạt đẩy vào ngăn kéo, mì thịt bò Khang Sư Phụ, mì bò dưa chua Lão Đàn đều được tiêu diệt sạch bong như kỳ tích, tiếng than vãn thằng nhóc ở nhà khó dạy cùng với tiếng phẫn nộ đối với các bà vợ khắp phòng làm việc lớn đều biến mất như gió lớn vượt biên; chỉ vẻn vẹn mấy giây từ thời khắc anh quay đầu kia, toàn bộ phòng làm việc chỉ còn lại tiếng bọn cảnh sát hình sự nhao nhao đứng dậy và tiếng chỉnh lý “Cảnh tám món(1)” lách cách, chị Mạnh, năm nay bốn mươi mốt tuổi hoa khôi duy nhất của đội hình sự vừa dắt còng tay vào trong ngực vừa trả lời trong lo sợ:

“Đội phó Liệu bị Tào Tháo đuổi cả đêm…………”

(1)Tám vật dụng của cảnh sát khi ra ngoài làm nhiệm vụ gồm có: còng tay, dùi cui, bình xịt hơi cay, bình nước, đèn pin, găng tay, bộ đàm, dao. 

Còn chưa dứt lời, Trương Liêu, chi đội phó của phân cục Nam Thành vừa kéo quần vừa chạy như điên từ trong nhà vệ sinh ra, đứng nghiêm, vừa cuống cuồng cài thắt lưng nghiêm túc nói: “Có! Có! Có! Tổ chức có gì phân phó?”

Tất cả mọi người đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.

Bộ Trọng Hoa là một người theo chủ nghĩa hoàn mỹ kinh khủng.

Cho dù trắng đêm mai phục hành động, bôn ba ngàn dặm tập kích bắt tội phạm, hay không ngủ không nghỉ thẩm vấn công thành liên tục bảy mươi hai giờ, tóc anh vẫn luôn gọn gàng, áo sơ mi ngay ngắn thẳng thớm, giày da sạch sẽ sáng bóng như mới, độ thanh tỉnh của đầu óc và trạng thái thể lực cơ bắp lúc nào cũng được giữ ở mức cao nhất, bất cứ lúc nào kéo ra ngoài cũng có thể lập tức quay ngay một đoạn phim quảng cáo cho cục công an thành phố Tân Hải, trực tiếp chiếu trên đài truyền hình trung ương.

Sở dĩ anh có thể làm được như vậy đó là do không thể tách rời những yêu cầu nghiêm khắc đến mức biếи ŧɦái của bản thân. Ví dụ, thời gian lúc anh mới vừa được bên trên cử xuống làm người đứng đầu chi đội hình sự, một lần tự mình dẫn người đi vùng khác điều tra một vụ trọng án khẩn cấp, liên tục chạy đi chạy lại bôn ba ba ngày bốn đêm, trên đường tất cả mọi người chỉ có thể thay phiên nhau nghỉ ngơi lấy sức ngay trên chiếc xe cảnh sát đang chạy như gió lốc, sau khi trở về phân cục Nam Thành, một đám lớn nhỏ mười mấy người mệt mỏi như chó nằm la liệt dưới sàn nhà trong phòng làm việc lớn. Mãi đến chiều, mọi người rối rít tỉnh lại vì đói, mới phát hiện đội trưởng Bộ hoàn toàn không hề ngủ, anh tắm rửa xong, cạo râu, viết báo cáo, sắp xếp hồ sơ, thậm chí còn tập thể dục trên máy chạy bộ hai tiếng đồng hồ, bây giờ đã đem hồ sơ vụ án đến viện kiểm sát rồi.

Từ sau sự kiện đó, mọi người đều cảm thấy kính nể vị lãnh đạo mới này, bởi vì cảm thấy anh căn bản không phải người.

“Không có gì,” Bộ Trọng Hoa quan sát một vòng từ trên xuống dưới đội phó, nhàn nhạt nói: “Chuẩn bị theo em lên trại tạm giam dẫn kẻ tình nghi thủ phạm chính vụ án 329.”

Liêu Cương lập tức kẹp chặt hoa cúc đáp lời, vứt bỏ cái suy nghĩ lẻn ra ngoài mua đồ ăn sáng lên chín tầng mây.

“Còn có.” Bộ Trọng Hoa đột nhiên quay đầu lại.

Liêu Cương: “?”

“Anh chưa kéo khóa quần.”

Mặt Liêu Cương đỏ lên, xẹt một tiếng kéo khóa kéo lên, suýt chút nữa kẹp cả trứng.

Bộ Trọng Hoa mặt vô cảm xoay người quay lại phòng thẩm vấn, trên khuôn mặt anh tuấn hoàn toàn không nhìn ra dấu vết thức đêm, đường cong cơ bắp tháo vát như ẩn như hiện dưới áo sơ mi, quần cảnh sát màu xanh đậm tôn lên đôi chân dài thẳng tắp, cứ như vừa bước trên sàn catwalk chữ T xuống, trong ánh mắt cung tiễn khởi giá của mọi người đẩy cửa phòng làm việc đi ra ngoài.

Ào!

Ngoài cửa, Ngô Vu xách theo bánh bao đâm đầu đi tới bất ngờ không kịp đề phòng, sữa đậu nành trượt khỏi tay.

Giây tiếp theo, chất lỏng màu trắng không rõ nguồn gốc hắt thẳng lên người Bộ Trọng Hoa.

Nháy mắt đó trong lòng tất cả mọi người trong đội hình sự đều đồng thời bật ra câu nói: Lặng yên là tiếng tiêu mặc ly, sâu lắng là Khang kiều đêm nay(2)……….

(2) Bài thơ Tạm biệt Khang kiều của Từ Chí Ma.

“……..” Ngô Vu ngây người mất hai giây, nuốt vội miếng bánh bao trong miệng, lấy khăn giấy từ trong tui nilon đưa tới: “Xin lỗi đội trưởng, anh nhanh lau đi, xin lỗi xin lỗi…….”

Nhưng Bộ Trọng Hoa không nhận: “Cậu tới đây làm gì?”

Ngô Vu không kịp phản ứng, chỉ chỉ đồng hồ treo tường trong phòng làm việc lớn, kim giây tích tắc nhích về số không, kim phút chuyển sang tám giờ rưỡi, cậu đi làm đúng giờ mà.

Bộ Trọng Hoa bình tĩnh nói: “Tôi đã nói qua cậu không cần tới.”

Tất cả mọi người trong phòng làm việc không ai dám lên tiếng, bên ngoài hành lang nhất thời an tĩnh.

“Nghe không hiểu hả? Tôi nói cậu không cần tới làm nữa.” Bộ Trọng Hoa cao hơn Ngô Vu, hơi liếc mắt nhìn xuống cặp mắt đen nhánh của cậu, gần như gằn từng chữ: “Chi đội hình sự không cần người như cậu, tự mình từ chức đi.”

Anh ta nghiêm túc!

Giống như một quả lựu đạn im hơi lặng tiếng nổ tung giữa vùng nước sâu, người người đều không khỏi nín thở, đội phó Liêu và chị Mạnh trao cho nhau ánh mắt hoảng sợ.

Nhưng Ngô Vu, một trong những nhân vật trung tâm của vụ việc lại phản ứng hết sức chậm chạp, ngây người hỏi: “………Anh nói gì?”

Bộ Trọng Hoa lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cậu ta.

Hai người bọn họ giằng co trước cửa phòng làm việc, ai cũng không có ý định dời đi, bầu không khí tựa như hóa thành tảng băng lưu động, mỗi giây mỗi phút đều đâm vào khí quản đến phát đau.

“Cái đó……..” Trong bầu không khí trầm mặc khiến người ta tuyệt vọng, đội phó Liêu dưới cái nhìn chăm chú long lanh của các anh em cấp dưới ép mình tiến về phía trước nửa bước, rút tờ khăn giấy nắm trong tay lấy thêm can đảm, nhắm mắt mở miệng: “Anh muốn nói…….. Đội trưởng Bộ à, hay là chú lau……. Lau trước đi, không phải cục trưởng Hứa có nói hôm nay đợi chú hết bận ông ấy lại xuống tìm chú nói chuyện sao, hay, hay là chú đợi ông ấy một lát?”

Đâu chỉ “nói chuyện”, từ tối hôm qua sau khi Bộ Trọng Hoa buông ra câu bảo Ngô Vu không cần tới đi làm nữa, mà Hứa Tổ Tân, đường đường là cục trưởng phân cục Nam Thành mới sáng sớm đã ba lần bốn lượt chạy xuống chi đội bọn họ, lần sau còn nôn nóng hơn lần trước, thư ký còn nói cái máy đo huyết áp đáng thương trong phòng làm việc của cục trưởng đã sắp nổ tung rồi.

“Đi, chúng ta đến trại tạm giam trước đã, đi trại tạm giam.” Mắt thấy Bộ Trọng Hoa có vẻ đã hơi xuôi xuôi, Liêu Cương thừa dịp rèn sắt khi còn nóng: “Đi nào, anh đây sẽ tự mình lái xe cho sếp, buổi chiều còn kịp giờ lên tổng cục họp nữa, đi đi đi……….”

Liêu Cương vừa kéo cánh tay của Bộ Trọng Hoa, người sau đi về phía trước nửa bước, Ngô Vu thuận thế dán vào khung cửa phòng làm việc, mặt đối mặt với Bộ Trọng Hoa lướt qua nhau, nháy mắt đó chóp mũi của hai người gần như chạm vào nhau.

Ngô Vu rủ mắt xuống, Bộ Trọng Hoa nhìn chằm chằm vào lông mi rủ xuống của cậu, nhẹ giọng nói: “Cấp dưới của tôi không cần loại người không có mục tiêu không có lý tưởng như cậu, buổi trưa lúc tôi về, chính cậu tự đi, rõ chưa?”

Đáy mắt Ngô Vu thoáng qua nét cổ quái, không nói rõ được là giễu cợt hay tự giễu, cậu ngay lập tức che giấu.

Cậu cung kính nói: “Xin lỗi đội trưởng, lần sau tôi không dám nữa.”

Chỉ một câu nói đơn giản nhưng giống như ngọn lửa bùng lên, thổi cho quả bom Bộ Trọng Hoa bùng nổ.

Vù một tiếng, ngay cả Liêu Cương cũng không kịp kéo lại, đã thấy Bộ Trọng Hoa thoát ra, kéo cổ áo Ngô Vu, ba bước thành hai đi qua hành lang, mở cửa phòng trà nước, hung hăng đẩy Ngô Vu vào trong.

Liêu Cương vừa thất thanh: “Đội trưởng……..”

Rầm!

Cánh cửa bị Bộ Trong Hoa đóng sầm lại, chấn động cả mặt đất, thực tập sinh chăm chỉ bên trong bị dọa sợ: “Á!”

Ngô Vu loạng choạng hai bước mới đứng vững, suýt nữa đụng phải tường, sau đó bị Bộ Trọng Hoa túm cổ áo xách lên: “Có phải cậu cho rằng câu nói công việc bên ngoài của trinh sát hình sự không phải nơi làm bàn đạp cho bất kỳ kẻ có lai lịch nào mà tôi nói lúc cậu mới tới là nói đùa đúng không?”

Nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Bộ Trọng Hoa ở khoảng cách gần có cảm giác bị áp bức rất mãnh liệt, sức tay cũng chân thật không phải vỏ bọc, cổ áo phông cũ của Ngô Vu bị kéo hết mức, kẹp đến mức cậu nhất thời không nói nên lời.

“Mỗi ngày đúng giờ đi làm, tan việc về sớm, chưa bao giờ làm thêm giờ, đánh thẻ phá án, chi đội trả tiền lương cho nhân viên hiện trường cao như vậy là để mời cậu tới dưỡng lão hả? Tôi nói cho cậu biết, Ngô Vu, chỉ cần là thành phố Tân Hải, cho dù quan hệ sau lưng cậu có vững vàng đến đâu đối với tôi đều vô dụng, nên cút đi thì cút đi, nghe rõ chưa?!”

Ngô Vu ho khan mấy tiếng, bàn tay yếu ớt đặt trên cánh tay Bộ Trọng Hoa, miễn cưỡng yếu thế: “Đội trưởng, anh bình tĩnh đã………..”

Bộ Trong Hoa đang trong cơn tức giận, không chút nghĩ ngợi quăng mạnh cả người câu lên tường phòng trà nước, gầm lên: “Nghe rõ chưa!”

“…………!!”

Sống lưng bị thương tối hôm qua đập mạnh vào tường, Ngô Vu chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, không biết qua mấy giây, cũng có thể là mấy phút, cơn đau nhức âm ỉ mới giống như búa sắt nện thấu lồng ngực, thuận theo dây thần kinh cột sống mang theo cả bọt máu xộc lên đỉnh đầu.

Cậu không ý thức được mình đã ngã về phía trước, phải dựa vào khuỷu tay  Bộ Trọng Hoa chống đỡ mới không khuỵu xuống, một lúc lâu sau mới phảng phất nghe thấy có người gọi bên tai: “………. Ngô Vu……Ngô Vu? Cậu sao vậy? Nói chuyện!………”

Bộ Trọng Hoa đã gần như không giữ được bình tĩnh. Phản ứng đầu tiên của anh là người này chắc chắn nhân cơ hội giả bị đụng, sau đó theo sát mới phát hiện không phải, bằng không dựa vào ngoại hình và kỹ năng diễn xuất của thằng nhóc này này căn bản không cần thiết phải gia nhập đội ngũ cảnh sát lăn lộn làm gì, trực tiếp xuất đạo sợ rằng còn có thể ôm luôn cái cup người đàn ông tí hon bằng vàng của Oscar về luôn ấy chứ.

Yếu ớt đến mức này sao? Chẳng lẽ thằng nhóc này có bệnh gì mới gia nhập đội ngũ cảnh sát để được nhà nước trả tiền chữa trị?

“Này, cậu không sao chứ?” Một tay Bộ Trọng Hoa ôm lấy nửa thân trên của Ngô Vu, một tay vỗ nhẹ vào mặt cậu ta nhưng không có phản ứng, dùng sức bóp dưới cằm lại chỉ thấy nửa gò má của cậu ta trắng đến phát xanh, mồ hôi lạnh theo tóc mai thấm ướt lỗ tai, đôi môi run rẩy không nói nên lời. Trong lòng Bộ Trọng Hoa trầm xuống, biếc chuyện không ổn, lúc này mới nghiêng đầu về cái cửa phòng đóng chặt quát lên: “Này! Một người tới đây! Nhanh!”

Ngoài cửa lặng ngắt như tờ.

Tất cả mọi người đều biết Bộ Trọng Hoa đang nổi trận lôi đình, ai cũng tránh trong văn phòng lớn không dám bén mảng tới gần.

Bộ Trọng Hoa thầm mắng một câu đậu má, sợ xương sườn phía sau bị rạn, anh không dám đặt Ngô Vu dựa vào tường từ phía sau, cứ như vậy cố gắng chống đỡ nửa người trên từ phía trước cậu ta, vén cái áo phông rộng thùng thình giặt đến mức vải vóc sắp bục lên nhìn một cái, thoáng chốc hít vào một hơi……

Khung xương Ngô Vu hẹp, bả vai rất mỏng, gầy nhưng lại sắc bén như roi, phần da thịt từ lưng đến xương sườn cuối cùng rộng chừng hai bàn tay hoàn toàn ứ máu bầm tím, máu bầm lấm la lấm tấm đọng lại dưới da, chỉ nhìn thoáng qua mà giật mình.

Mà nhìn đi lên, từ gáy đến bả vai phải bất ngờ lại có một thứ tuyệt đối sẽ không xuất hiện trên người nhân viên công chức, đặc biệt là cảnh sát: Hình xăm.

Cổ hướng lên trời, sải cánh bay cao, là một con chim màu đen nhạt.

Hệ thống công an kiểm tra sức khỏe rất nghiêm ngặt, ngay cả vết sẹo để lại sau khi đi xóa hình xăm cũng không được phép, sao cậu ta lại có thể không chút kiêng kỵ xăm một mảng lớn như vậy?

Tầm mắt của Bộ Trọng Hoa không tự chủ được dừng lại trên cái hình xăm con chim đó nửa giây, tư thái lúc con chim này bay lên cao không giống bình thường, trong lòng anh bỗng dâng lên một cảm giác kỳ lạ.

Lúc này, cuối cùng Ngô Vu cũng từ trong cơn đau thở gấp một hơi, cắn răng vịn vào tường, tránh khỏi cánh tay của Bộ Trọng Hoa, túm cổ áo của anh ta xách lên.

Ngô Vu là người chỉ biết cắm đầu làm việc, giống như người không biết nổi giận, nhưng lúc này, cặp lông mi ướt đẫm mồ hôi lạnh của cậu trở nên đen kịt, đôi mắt lạnh lùng phủ đầy tia máu ghim chặt trên mặt Bộ Trọng Hoa, cảm xúc nổ tung rốt cuộc cũng không khống chế được, phá tan lồng giam ẩn nhẫn đè nén:

“Anh đang cho rằng, tôi thực sự sẽ để loại lãnh đạo phái học viện như anh vào mắt sao?”

Cửa phòng trà nước theo tiếng mở ra.

“Bộ Trọng Hoa, tôi tìm cậu hơn nửa đêm……..Trời đậu, hai người đang làm cái trò gì vậy?!”

Hai người cùng lúc nghiêng đầu, đối mặt với với cục trưởng Hứa Tổ Tân đang trợn mắt há mồm.

Bốn phía nhất thờ an tĩnh, sau đó nghe được:

“Xin lỗi đội trưởng Bộ.” Vẻ mặt của Ngô Vu nháy mắt thay đổi trở trạng thái hiền lành biết điều ẩn nhẫn như lúc thường, cúi đầu nhận sai: “Tôi không nên về sớm, lần sau không dám nữa.”

Bộ Trọng Hoa: “…………”

Trong không gian chật hẹp, hai người bọn họ tóc tai bù xù, quần áo xộc xệch, thân thể dính chặt với nhau dựa vào tường, cái áo phông cũ kỹ hàng vỉa hè giá hai tệ của Ngô Vu bị người vén lên, lưng quần cảnh phục màu xanh đậm làm nổi bật vòng eo hẹp trắng nõn; áo sơ mi của Bộ Trọng Hoa tuy vẫn còn dắt trong dây thắt lưng, nhưng vị trí đũng quần lại ướt đẫm một mảng lớn, ánh mắt sắc bén của một trinh sát viên được rèn luyện hàng chục năm trời của cục trưởng Hứa lập tức phát hiện ở mép vết ướt còn hiện lên một vòng vệt trắng, y hệt bằng chứng hư hỏng phản cảm.

Ngón tay của cục trưởng Hứa như bị co giật, một lúc lâu sau mới kìm nén bật ra một câu:

“Hai cái đứa này còn không nhanh tách ra cho ông!”

Bộ Trọng Hoa: “……….”

Trên trán Bộ Trọng Hoa nổi gân xanh, lui về phía sau nửa bước.

“Xem kìa, xem kìa? Cứ phải để ông đây xử lý!” Vẻ mặt của cục trưởng Hứa thê thảm không nỡ nhìn tức giận trợn mắt trừng Bộ Trọng Hoa, rồi chuyển sang Ngô Vu, cố kìm nén đổi sang giọng điệu tương đối thu liễm: “Trong nhà ai mà không có việc gấp, nhưng lần sau không được về sớm, phải bổ sung đơn xin nghỉ phép, biết sai chưa?”

Ngô Vu nhu thuận nói: “Đã biết.”

Bộ Trọng Hoa còn chưa kịp há miệng, cục trưởng Hứa dứt khoát quát: “Dừng! Cậu ta cũng nói cậu ta biết sai rồi!”

“…………….”

Cục trưởng Hứa xua hai người như xua gà con: “Đừng lấy cái mớ lý luận không làm thêm giờ chẳng khác nào không đi làm của đội trinh sát hình sự của các cậu tới beep beep với tôi, đồn công an huyện Tài Anh vừa báo cáo lên một vụ án mạng ác tính đáng ngờ, chi tiết vụ án đã giao cho lão nhị Liêu Cương nhà cậu rồi, ngậm chặt miệng lại ra cửa phá án cho ông!”

Tuy bình thường cục trưởng Hứa là một ông già rất dễ nói chuyện, nhưng nếu chọc cho ông ấy nổi giận ông ấy cũng sẽ la mắng.

Huyện Tài Anh là khu vực quản lý giáp ranh với phân cục Nam Thành nhất, phạm vi quản lý bao phủ cả một khu vực rộng lớn giữa thành thị kết hợp với nông thôn, là một trong những khu vực quản lý có trị an kém nhất. Lão Triệu đồn trưởng đồn công an của họ là đồng đội cũ từng lên rừng xuống nông thôn với cục trưởng Hứa, theo ý của cục trưởng Hứa, lão Triệu nhiều năm không có công lao cũng có khổ lao, vốn hy vọng ông ấy có thể vượt qua năm cuối cùng của nhiệm kỳ này một cách bình an, nỗ lực cố gắng leo lên một nấc thang mới; nhưng nếu thật sự là một vụ án mạng ác tính, con đường làm quan của đồng đội cũ đừng nói là leo lên, có thể làm tốt bước cuối cùng hay không cũng khó nói.

“Ác tính.” Bộ Trọng Hoa cúi đầu lướt nhanh hồ sơ báo án, nhíu mày nói: “Không đúng lắm, phát hiện một xác chết nữ đáng ngờ, tuổi tác theo kết luận sơ bộ khoảng mười lăm đến mười sáu tuổi, căn cứ hồ sơ báo án thời gian chết là một ngày rưỡi trước, không phát hiện nhân tố liên quan đến cướp bóc, hϊếρ ɖâʍ, hoặc chịu ảnh hưởng dư luận trên diện rộng… Mặc dù là vị thành niên, nhưng số người chết ít hơn ba sao có thể coi là ác tính?”

Thang máy đi xuống, cục trưởng Hứa trầm giọng nói: “Vì người báo án nói mình chính mắt nhìn thấy quá trình hành hung.”

Ấn đường của Bộ Trọng Hoa giật một cái.

“Cậu ta nói, cậu ta nhìn thấy hung thủ là một người chết bò từ dưới sông lên.”

Thang máy dừng lại, cửa từ từ mở ra, cục trưởng Hứa vỗ vỗ vai Bộ Trọng Hoa, “Tuy thằng nhóc cậu lúc nào cũng lắm lý luận, nhưng cậu quả thật là người đứng đầu trong việc phá án. Chú Tống nhà cậu ở trên thành ủy mỗi tuần đều gửi quân lệnh tán dương phá án xuống, mặt mũi khu Nam Thành chúng ta có thể được bảo toàn hay không phải trông cậy vào cậu rồi.”

“Chú Tống” không phải ai khác chính là cục trưởng cục công an kiêm phó thị trưởng, sếp lớn Tống Bình số hiệu 001.

Bộ Trọng Hoa ừm một tiếng, nhấc chân đi ra khỏi thang máy, tiếng cục trưởng Hứa đột nhiên vang lên sau lưng: “…….Này, đợi đã!”

Bộ Trọng Hoa quay đầu lại.

“Tôi biết bản thân cậu có năng lực, xem thường những người đi cửa sau, nhưng Ngô Vu cũng không ỷ vào bối cảnh của thành ủy làm ẩu làm càn trong đội. Người ta cũng chỉ là tìm một chỗ đi làm lĩnh lương thôi. đối với cậu cũng rất ngoan ngoãn nhẫn nhịn, cần gì phải vội vàng đuổi người ta đi như thế?”

Ngoan ngoãn……. Nhẫn nhịn………

Có lẽ nhìn thấy biểu cảm của Bộ Trọng Hoa, cục trưởng Hứa lại vội vàng bổ sung: “Cho dù muốn đuổi, cũng không thể vội vàng nhất thời như vậy được, coi như là suy nghĩ cho mặt mũi của chú Tống ở thành ủy đi, cậu nói có đúng không?”

Cục trưởng Hứa tha thiết chờ đợi một lúc lâu, Bộ Trọng Hoa mới phun ra mấy chữ: “Cháu biết rồi.”

Anh xoay người đi ra ngoài, không ngờ cục trưởng Hứa lại: “Này!”

“?”

Cửa thang máy sắp đóng lại, cục trưởng Hứa đứng bên trong ngập ngừng muốn nói lại thôi, rốt cuộc trước lúc cửa thang máy đóng lại hoàn toàn không nhìn được nói:

“Chùi đũng quần của cậu đi!”

Bộ Trọng Hoa: “………………..”

Thang máy ting một tiếng khép lại, bắt đầu đi lên trong bầu không khí kỳ quái khó tả.

“Anh Hoa không phải người xấu đâu, nha? Chỉ là tính tình cậu ấy có chút………”

Ngô Vu thành thật: “Em hiểu, anh Liêu.”

Trước cửa tòa nhà chi đội trinh sát hình sự, Liêu Cương đứng bên xe cảnh sát châm thuốc hút, lại rút ra một điếu đưa cho Ngô Vu, còn tự tay châm lửa cho cậu, chân thành tha thiết nói: “Đúng, cậu hiểu thì tốt. Thực ra cái tính cách đó của đội trưởng Bộ là do liên quan đến quá khứ của gia đình nhà cậu ấy. Tình huống gia đình cậu ấy tương đối phức tạp, mọi người cũng không tiện nhắc tới, cậu là người mới không biết cũng chẳng trách được, sau này có cơ hội……. Oái, đội trưởng Bộ!”

Liêu Cương vừa quay đầu lại, Bộ Trọng Hoa bước nhanh khỏi bậc tam cấp của tòa nhà, cau mày nói: “Mấy người đứng đây trò chuyện cái gì cả ngày trời vậy? Địa điểm xảy ra vụ án là sông Tử Lý, gần thôn Tiểu Cương, huyện Tài Anh, nhân viên pháp y đồn công an địa phương đã lên đường, Liêu Cương đi thông báo cho lão Vương đội kỹ thuật cử mấy người đi khám nghiệm hiện trường, xuất phát!”

Liêu Cương hấp tấp vội vã chạy đi, chục người trên bãi đất trống đồng loạt hô rõ, rồi chia nhau lên mấy chiếc xe.

Ngô Vu dựa lưng vào cửa xe SUV màu đen, một tay đút trong túi quần, tay còn lại kẹp điếu thuốc, một góc áo phông tùy tiện nhét trong quần cảnh phục, dưới chân là đôi giày huấn luyện bám đầy bụi. Bộ Trọng Hoa đột nhiên dừng bước trước mặt cậu, quan sát cậu từ trên xuống dưới, hỏi: “Cậu không sao chứ?”

Ngô Vu cúi đầu đáp: “Không sao, cám ơn đội trưởng.”

Cậu lại khôi phục bộ dạng nói dễ nghe là hờ hững nói khó nghe một chút chính là lờ đờ như cũ, mái tóc đen nhánh rũ xuống, thậm chí ngay cả mí mắt cũng lười nhấc lên.

Bộ Trọng Hoa đột nhiên phát hiện ra mấy phút ngắn ngủi hai người giằng co trong phòng trà nước chính là lần đầu tiên và duy nhất Ngô Vu bộc phát ra cảm xúc chân thực, tuy có thể là do xung quanh vắng vẻ, nên cậu ta mới không chút cố kỵ muốn trở mặt là trở mặt. Cơn giận dữ đó tựa như nham thạch bị đè ép sâu dưới lòng đất đột nhiên phun ra, chớp mắt lại nhanh chóng nguội lạnh, hoàn hảo thu lại biến thành đá huyền vũ cứng rắn và trầm mặc trên mặt đất.

Nhưng tại sao lại vậy?

Một người dựa vào kỹ năng diễn xuất để che giấu sự tức giận và bất bình chân thật của bản thân, rốt cuộc là từ nguyên nhân gì, và có thể nhẫn nại bao lâu?

Bộ Trọng Hoa há miệng ra, lại đột nhiên ngừng lại, móc một đồ vật từ trong túi ra không nói gì ném cho cậu: “Nếu không còn chuyện gì nữa thì đi đến hiện trường với tôi, lên xe.”

Ngô Vu bất ngờ không kịp đề phòng tiếp lấy đồ vật nọ nhìn một cái, chìa khóa xe: “…….Hả?”

“Lái xe đi.” Bộ Trọng Hoa hỏi ngược lại: “Hay muốn tôi làm tài xế cho cậu?”

Từ tư thế đứng có thể thấy được Ngô Vu vẫn đang vô cùng bối rối. Nhưng cậu nhẫn nhịn, cũng không nói gì, cầm lấy chìa khóa xe xoay người đi tới ghế lái, tiếng Bộ Trọng Hoa bất thình lình vang lên sau lưng: “Này!”

Ngô Vu quay đầu lại.

“Dập thuốc đi, có hại cho sức khỏe.” Bộ Trọng Hoa hơi ngừng, bình tĩnh bổ sung thêm nguyên nhân chân thực: “Hơn nữa tôi không hút thuốc, cho nên lúc tôi ngồi trong xe tài xế cũng không được phép hút thuốc.”

Ngô Vu cúi đầu xuống, không thấy được biểu tình trên mặt.

Bộ Trọng Hoa dù bận vẫn kiên nhẫn chờ đợi phản ứng của cậu, một lát sau mới thấy cậu ngẩng đầu lên, cắn chặt răng nanh, từ đáy mắt đến khóe môi dần dần hiện ra nụ cười.

Bộ Trọng Hoa ngẩn ra.

Lúc Ngô Vu không cười, mỗi đường nét trên khuôn mặt giống như dựa theo thước đo chuẩn mực, lông mày, mắt, mũi và môi đều không có bất kỳ khuyết điểm nào, giống như pho tượng mẫu trong tài liệu giảng dạy, lại điềm đạm khiêm tốn như một chiếc mặt nạ, độ cong nơi khóe môi cực kỳ đẹp, giống như bức tượng đá điêu khắc ngờ nghệch đột nhiên trở nên sống động.

“Anh không hút thuốc hả,” Cậu ta cứ như vậy cắn răng khẽ cười hỏi, “Vậy tôi dạy anh nhé?”

Sau đó cậu ta cúi đầu hút vào một hơi thuốc thật sâu, thấy xung quanh không có ai, đột nhiên tiến đến gần vòng tay qua khoác lên vai trái của Bộ Trọng Hoa, phun sạch ngụm khói kia vào tai phải của anh.

“……..” Ngay lúc đó lỗ tai của Bộ Trọng Hoa gần như cảm giác được đôi môi hơi lạnh của Ngô Vu, anh đứng ở đó như bị định trụ, cơ bắp toàn thân trở nên căng thẳng.

Nhưng Ngô Vu lập tức buông tay ra lùi về phía sau một bước dài, đôi mắt đen trắng rõ ràng nhìn chằm chằm vào anh, ấn mạnh điếu thuốc lá lên lan can cầu thang, lên xe đóng sầm cửa lại.