Chương 19 

Edit: Sabi

Hai người ngồi bệt xuống, trán gần như chạm vào nhau, một lúc lâu sau Ngô Vu mới nhếch khóe miệng tái nhợt lạnh ngắt lên, động tác rất vội vàng ngắn ngủi: “Nói gì vậy, anh là lãnh đạo, lại không đi buôn ma túy.”

Sau đó nghiêng đầu đi muốn thoát ra, nhưng gáy lại bị Bộ Trọng Hoa đè lại: “Để tôi đoán xem cậu đang nghĩ gì nhé.”

“Mỗi sáng cậu đi làm, ngồi sau bàn làm việc ngẩn người, im lặng nghe tôi quở mắng, thỉnh thoảng đối mặt với vài tên cướp vô sỉ và mấy tên bụi đời cướp giật túi xách, chết mấy người lại coi như trọng án. Dọc đường tan ca về nhà nghe radio đưa tin về giới giải trí, cậu không hiểu; họ nói về mấy scandal như minh tinh nào kết hôn sinh con minh tinh nào ly dị, cậu cũng không biết. Một mình về nhà, mở cửa nồi lạnh bếp lạnh, bốn vách tường trừ cậu ra thì chẳng còn ma nào nữa; đã ăn hết mấy quán ăn trong vòng mười cây số ở dưới lầu, tự mình nấu một bữa cơm, đồ ăn thừa hâm nóng có thể ăn hết một tuần. Cuộc sống này còn không bằng quay về làm nằm vùng, không sai chứ?”

“………”

“Cậu ẩn nấp giữa nguy hiểm quá lâu, đã không thể hòa nhập vào đàn cừu lớn nữa. Nhìn Lưu Lị cảm thấy rất thân thiết phải không? Những người đó thật tội nghiệp, đáng thương, vô tri và bế tắc, cuộc đời vặn vẹo biến dạng trong cái kẽ hở đó, giống hệt Giải Thiên Sơn, có đúng không?”

Ngô Vu mím chặt môi, toàn thân như bị đóng băng.

Bộ Trọng Hoa nhìn vào đồng tử khẽ run rẩy của cậu: “Nhưng tôi muốn kéo cậu từ trong kẽ hở đó về.”

Tiếng dội nước vang lên ở nơi nào đó, ọc ọc chảy qua ống nước rồi đi xa. Xa xa có người đóng cửa, tiếng lạch cạch vang vọng trên hành lang trống rỗng, tiếng bước chân mỗi lúc một xa.

Âm thanh đó giống hệt tiếng sợi dây xích kéo lê trên mặt đất.

“23659!” Người canh giữ không nhịn được kéo dài âm điệu: “Có người tới thăm……” 

Ánh mặt trời bị hàng rào sắt cắt thành vô số mảnh vụn vặn vẹo, rắc lên bóng người đối diện cửa sổ thăm hỏi. Ngô Vu run rẩy nhìn chằm chằm vào người đó, cậu nhìn thấy hốc mắt quen thuộc, bóng mũi và gò má trũng xuống thật sâu, giống như âm hồn bò lên từ địa ngục, nhưng ánh mắt lại bùng lên ánh sáng khác thường.

“Họ bảo anh tới đây làm gì? Sao anh lại ở đây? Sao không ở yên trong trường cảnh sát mà phải chạy tới đây làm gì?”

Lồng ngực Ngô Vu nhấp nhô không ngừng, cổ họng giống như bị rót đầy nước, trừ tiếng thở dốc càng lúc càng nhanh của chính mình ra, dù có cố hết sức cũng không thể phát ra tiếng.

“……Anh tới đưa em về……” 

“Tôi đã nói tôi sẽ kéo cậu từ trong cái địa ngục đó về!”

“Tôi biết cậu cũng muốn phá vụ án này giống như những người khác.” Bộ Trọng Hoa vỗ nhẹ vào gáy Ngô Vu, cuối cùng buông cậu ra, nói: “Nếu lúc ở nhà Cốc Linh, người cho Lưu Lị tiền không phải là cậu, hoặc vừa nãy ở trong phòng thẩm người bị cô ta dây dưa là những người khác, tôi cũng sẽ không có phản ứng này, nhưng đổi lại là cậu thì khác. Cậu biết vì sao không?”

Ngô Vu giống như đang đắm chìm trong một cơn ác mộng cũ, ngay đến hơi thở cũng nhẹ tênh, ánh mắt tan rã lơ lửng giữa không trung, nghe vậy chợt giật mình bừng tỉnh: “Sao cơ?”

Bộ Trọng Hoa nói: “Hôm đó, Niên Đại Hưng say rượu gây chuyện trước camera giám sát, trên hành lang đứng đầy người, nhưng chỉ có mình cậu không do dự ra tay đánh hắn ta, từ sau lần đó, tôi biết rõ trên người cậu có một số phẩm chất khác biệt với những người khác.”

“Làm việc không vi phạm thì dễ, nhưng làm việc tốt không vi phạm lại dễ bị thương. Có lúc, đây là điều tôi lo lắng nhất, cậu vẫn chưa được học làm một cảnh sát tốt không dễ bị thương.”

Ngô Vu đã làm cảnh sát nhiều năm, nhưng chưa từng có ai dùng từ “cảnh sát tốt” để hình dung về cậu, Lâm Khang không, cục trưởng Phùng không, và dĩ nhiên Trương Bác Minh lại càng không.

Có thể là họ bỏ quên, hoặc là cảm thấy không cần thiết.

Hôm nay lại bất ngờ nghe được lời đánh giá từ miệng Bộ Trọng Hoa, khiến cậu cảm thấy có chút lâng lâng không chân thực.

“…..Tôi hiểu rồi.” Ngô Vu bất chợt thốt ra mấy chữ, cổ họng giống như có một cục chua xót cứng rắn chặn lạ, môi mấp máy thì thào: “Cảm ơn.”

Có lẽ từ trước tới giờ Bộ Trọng Hoa chưa bao giờ nói nhiều đến vậy, dựa theo phản ứng của người bình thường, lúc này chắc hẳn phải thẳng thắn đưa ra câu trả lời, anh nghĩ.

“Ra rửa mặt đi.” Bộ Trọng Hoa vỗ vỗ vai cậu, đứng lên giơ tay về phía cậu: “Tối nay cậu không cần ở lại cục, về nhà nghỉ ngơi đi, sáng mai lại đến.”

Ngô Vu có hơi mất tự nhiên, hình như từ sau khi ngồi tù, cậu thật sự không có thói quen chủ động đụng chạm vào người khác, liền tự chống gối đứng lên, một trận choáng váng lập tức ập tới làm cậu ứng phó không kịp, trước mắt tối sầm, may Bộ Trọng Hoa lanh tay lẹ mắt đỡ được, nửa đỡ nửa dìu tới bồn rửa mặt, trì hoãn một lúc lâu, cậu vội vàng qua quýt vốc nước lạnh rửa mặt.

“Cậu nôn đến mức tôi suýt chút nữa để pháp y gọi 120.” Bộ Trọng Hoa trao khăn mặt cho cậu, hỏi: “Cậu không thể ăn được chút thịt nào sao, phản xạ có điều kiện?”

Ngô Vu dùng khăn mặt che mặt ừ một tiếng.

“Hình thành thế nào?”

“……Hả?”

Mí mắt Ngô Vu hơi đỏ lên, ánh mắt mờ mịt lộ ra phía sau khăn mặt. Bộ Trọng Hoa hỏi lại: “Sao cậu lại hình thành phản xạ này, ăn thịt người chết?”

Ngô Vu bất ngờ bị sặc, Bộ Trọng Hoa vội vàng đỡ cậu, một tay vỗ lưng, một lúc lâu sau Ngô Vu mới vất vả ngừng được tiếng ho, cúi đầu cả giận nói: “Anh cho rằng ai cũng da mỏng thịt mềm như anh sao.”

“…………” Vẻ mặt của Bộ Trọng Hoa chợt trở nên kỳ quái khi nghe thấy bốn chữ da mỏng thịt mềm, nhưng thấy cậu đã ho khan đến mức phải gập cả người như thế, thì không nói gì thêm nữa, chỉ im lặng lắc lắc đầu.

Ngô Vu chống đầu gối, lấy mu bàn tay lau khóe môi: “Quần áo của anh…..”

“Không sao, tôi có quần áo dự phòng.”

Bộ Trọng Hoa là người cuồng công việc, trong phòng làm việc của anh có đầy đủ quần áo cho bốn mùa, ngay cả bàn chải đánh răng, cốc, chỉ nha khoa cũng có. Nhưng suy nghĩ một lát, Ngô Vu vẫn nói: “Tôi đền cho anh.”

Bộ Trọng Hoa nhìn cậu một lúc, từ chối cho ý kiến, đột nhiên hỏi: “Cậu có biết người cuối cùng nôn lên người tôi là ai không?”

“Ai?”

“Đội phó cục công an thành phố Kiến Ninh, anh họ của tôi.”

Ngô Vu chợt liếc anh một cái, Bộ Trọng Hoa nói: “Hai anh em chúng tôi như chó với mèo, từ nhỏ vừa thấy mặt nhau là đánh, trong mắt hắn tôi là một tên chuyên đi tố cáo, còn hắn trong mắt tôi là một tên phá gia chi tử chuyên gây rắc rối. Sau này tôi ra bắc đi học, dần cắt đứt liên lạc, mãi về sau trong một lần thực hiện nhiệm vụ vây bắt tại đất khách tôi mới tình cờ gặp lại hắn, tôi vì đột nhập bí mật nên đã lẻn vào cống thoát nước, lúc đi ra còn chưa kịp nói hắn kéo, thì hắn đã nôn lên người tôi, hơn nữa hắn còn bị chính mùi vị đó hun cho nôn tiếp lần thứ hai…….Chuyện đã qua mấy năm rồi, nhưng đến giờ tôi vẫn còn nhớ như in cảm giác mắc kẹt ở miệng cống thoát nước không có chỗ nào để tránh, cậu chỉ có thể coi đó như một cơn mưa phùn.”

Đóa hoa cao lãnh như Bộ Trọng Hoa mà cũng có lúc bị buộc phải chính diện nghênh đón cuồng phong bạo vũ, Ngô Vu phì cười hỏi lại: “Sau đó thì sao?”

“Cái gì sau đó?”

“Hai người còn liên lạc không?”

“Không.” Bộ Trọng Hoa thản nhiên nói, “Ói xong tôi lập tức cho hắn vào danh sách đen.”

Ngô Vu bật cười thành tiếng.

Đây có lẽ là lần đầu tiên Bộ Trọng Hoa trông thấy Ngô Vu cười thực sự, tuy chỉ có mấy giây ngắn ngủi, nhưng không hề có cảm giác e dè lấy lệ, gượng gạo hay đối phó, ngũ quan mặt mũi bị đóng băng như sống lại, như có một loại thần thái rung động lòng người lướt qua.

Vẻ bề ngoài của Ngô Vu cũng không tệ, điều này tất cả người trong phân cục Nam Thành đều có thể thấy, nhưng đó chỉ là đánh giá khách quan sau vẻ rụt rè thu mình, kiệm lời ít nói mà cậu thể hiện ra. Cho đến giờ phút này, qua nụ cười và vẻ mặt sinh động kia Bộ Trọng Hoa mới thoáng nhìn thấy bóng dáng tuấn tú của mười ba năm trước.

“Đó là nhà tù, nhà tù mà ngay đến một con chuột cũng mẹ nó lôi kéo độc chiếm. Dáng dấp hắn đẹp như vậy, anh nói tại sao tất cả phạm nhân đều nhung nhớ?” Anh dường như lại nghe thấy giọng nói ô uế âm ngoan của Niên Đại Hưng vang lên từ sau bàn thẩm vấn: “Anh cảm thấy bọn họ đang nhớ đến cái gì, cảnh sát?”

Cơ bắp của Bộ Trọng Hoa đột nhiên căng thẳng, cánh tay đang đỡ Ngô Vu trở nên mất tự nhiên, anh hơi buông lỏng tay.

Đúng lúc này anh chợt nghe thấy Ngô Vu “Hả?” một tiếng.

Thoáng chốc, phản ứng đầu tiên của Bộ Trọng Hoa là buông tay ra: “Sao?”

“Đồ gốm này…….”

Phòng vệ sinh của phân cục Nam Thành mới được sửa sang lại, tường và bồn rửa thuần một màu trắng, Ngô Vu cau mày nhìn chằm chằm xuống bồn rửa mình vừa sử dụng, dưới ánh đèn chiếu rọi gốm sứ màu trắng phủ lên một lớp nước, trên đó phản chiếu rõ bóng dáng của cậu và Bộ Trọng Hoa.

Mưa to, camera giám sát, vũng nước đọng khắp xã Thành Trung……

“Cốc Linh.” Ngô Vu đột nhiên thốt lên.

“Cái gì?”

“Tôi biết làm sao để tìm được cô ấy rồi,” Ngô Vu nhìn Bộ Trọng Hoa, trong mắt lóe lên ánh sáng khác thường: “Ngày xảy ra vụ án trời mưa to, bốn lối rẽ từ nhà Cốc Linh đi ra cũng tích đầy nước, cho dù cô ta có đi vào góc chết của camera cũng vô ích!”

“Bóng của cô ta không thể ẩn náu được, chắc chắn sẽ bị phản chiếu trên mặt nước!”

***

“Từ nhà Cốc Linh đi ra có bốn ngã rẽ, đường Minh Quang, đường Kinh Linh, ngõ Chính Hưng, hẻm Mao Nhĩ, điều động tất cả video giám sát xung quanh lối ra của mỗi con đường, mục tiêu là tiến hành phân tích màu của tất cả những nơi có thể phản chiếu bóng ngược!”

“2:12:06 chiều ngày 02 tháng 05, cách lối ra đường Mao Nhĩ 15 mét, một phần nhỏ mặt nước xảy ra dao động ngược chiều gió, nghi ngờ xung quanh đó có động tĩnh quấy nhiễu!”

“Vũng nước đọng trên mặt đường lối ra hẻm Mao Nhĩ mơ hồ phản chiếu một bóng người, chủ nhiệm Vương!”

Vương Cửu Linh quay ngoắt đầu lại, suýt chút nữa hất bay mái tóc giả mình mới mua: “Lập tức tiến hành phân tích HD cục bộ!”

2:12:08 chiều ngày 02 tháng 05, tám giờ trước khi Niên Tiểu Bình bị sát hại, khu Nam Thành xảy ra mưa lớn cục bộ, gió giật cấp sáu. Giữa vũng nước cách nhà của một cô gái mất tích khác 116 mét, mặt nước hướng tây nam xuất hiện mấy đường gợn sóng, giống như có một bàn chân dẫm lên rìa vũng nước kíƈɦ ŧɦíƈɦ chấn động cực nhỏ, hình ảnh lóe lên rồi biến mất trong chớp mắt đó bị camera chụp được, phóng to rồi trải qua một loạt xử lý hình ảnh, cuối cùng cũng thu thập được bóng nghiêng màu xanh đậm lờ mờ xuất hiện trong bức ảnh.

Cô gái biến mất cuối cùng cũng để lộ dấu vết của mình trước mắt bọn hình cảnh.

Đi xuống theo hẻm Mao Nhĩ, mỗi một đoạn cua, mỗi một lối rẽ, mỗi một ống kính camera giám sát của thôn Thành Trung đều bị thu lại, mỗi một chỗ nước đọng trong bức ảnh đều được đưa ra phân tích, kỹ thuật HD đã hoàn toàn phơi bày hành tung mà cô tận lực che giấu: 14:15:02, cô ta mặc áo mưa xanh đậm đi qua bóng cây đầu hẻm Ngũ Đạo, vũng nước đọng phản chiếu một đôi chân đi giày cao su màu đỏ; 14:20:06, cô ta rẽ từ hẻm Ngũ Đạo sang đường Viễn Hàng, để lọt nửa góc áo mưa vào camera giám sát của một siêu thị gia đình; 14:36:07, cuối cùng cô ta cũng ra khỏi khu vực thấp trũng rách nát nhất thôn Thành Trung, camera giám sát giao thông dần dày hơn, và ngày càng có nhiều hình ảnh thoáng hiện lên bóng dáng của cô……

“Tìm thấy rồi! Đội trưởng Bộ!” Một tên cảnh sát giám sát chợt ngẩng đầu lên khỏi màn màn hình giám sát, giọng nói phấn chấn đến khàn khàn: “3 giờ 30 phút chiều, mục tiêu đi ngang qua cửa hàng tiện lợi gia đình dưới cầu cao tốc, camera chụp ngay chính diện, cô ta đi bộ về hướng bắc dọc theo tuyến đường sắt!”

Hai bên đường sắt rải đầy camera giám sát, chỉ cần đi theo phương hướng này, cô ta tuyệt đối sẽ không tránh được ống kính dày đặc!

Lúc này chưa đến bốn giờ, là khoảng thời gian tăm tối nhất trước bình minh. Cốc Linh trong chiếc áo mưa xanh đậm vội vã đi qua ống kính giám sát, sắc mặt nhợt nhạt vô cảm; đôi giày cao su màu đỏ của cô dẫm lên vũng nước đọng, ống quần đã ướt, vạt áo mưa lay động theo chiều gió, để lộ ra nửa chiếc túi xách màu đen căng phồng.

Vô số đôi mắt phủ đầy tơ máu dõi theo bóng dáng cô đội mưa đi một mạch đến sông Tử Lý ở hướng bắc, rồi lần nữa biến mất ở bờ đê vắng vẻ thiếu hụt camera giám sát…..

Mấy tiếng đồng hồ sau, nơi vắng vẻ lau sậy mọc um tùm đó chính là hiện trường vụ sát hại Niên Tiểu Bình.

Toàn bộ phòng làm việc của đội kỹ thuật trở nên xôn xao phấn khích, Vương Cửu Linh thuận tay kéo tóc giả xuống đập lên bàn, phấn khích đến mức giọng nói cũng thay đổi: “Đánh cược đi! Việc Cốc Linh biến mất liên quan đến vụ sát hại Niên Tiểu Bình, hung thủ không phải lần đầu tiên gây án, thằng cháu này chắc chắn có tiền án!”

Bộ Trọng Hoa thở phào nhẹ nhõm, quay lại nhìn Ngô Vu, cậu nhóc này tóc tai bù xù vẻ mặt mệt mỏi, đang dựa lưng vào ghế, hai tay vuốt mặt, cách đám người đụng phải tầm mắt của anh.

“Để lão Chương dẫn phu nhân phòng bốn của anh ta kiểm tra cuộc gọi báo cảnh sát trước đây của Cốc Linh, phải điều động ghi chép xuất cảnh, và quản chế!” Vương Cửu Linh liến thoắng phân phó: “Chỉ cần tìm được dáng dấp người theo dõi Cốc Linh lúc cô ta báo cảnh sát thì vụ án sẽ có manh mối! Đi ngay và luôn!”

“Khoan đã, gọi cảnh khuyển trước.” Bộ Trọng Hoa lấy lại tinh thần ngăn cản anh ta: “Để đại đội huấn luyện chó nghiệp vụ lấy địa điểm lưu lại hình ảnh cuối cùng của Cốc Linh trong đoạn video giám sát, và địa điểm phát hiện ra thi thể của Niên Tiểu Bình làm tâm điểm, triển khai đợt lục soát thứ nhất trong phạm vi năm kilomet gần đó, nhân viên pháp y chỉnh lý dụng cụ lên đường, cùng tôi đến sông Tử Lý.”

Vương Cửu Linh: “Hả? Cậu định làm gì?”

“Đi tìm Cốc Linh.” Bộ Trọng Hoa trầm giọng nói: “Tôi có cảm giác, cô bé kia cuối cùng chắc cũng không còn sống để đi ra khỏi con đê đó.”

Lúc này Vương Cửu Linh mới bừng tỉnh, chợt rùng mình, nói: “Anh…..Anh đi với chú!”

Bốn giờ sáng, sắc trời tịch mịch, chỉ thấy dòng sông chảy xuôi về phía nam, biến mất ở cuối bình nguyên mênh mông. Một dãy mười mấy chiếc xe cảnh sát đèn hồng lam nhấp nháy lao đi, lần lượt dừng lại ở nơi u ám vắng vẻ, chốc lát sau mười sáu tổ cảnh khuyển truy tìm của thành phố chia nhau vọt vào bụi lau sậy um tùm rậm rạp.

“Ở đó!”

“Rõ!”

Chi đội hình trinh đã làm việc ba ca mấy ngày mấy đêm, người ngựa mệt mỏi, thanh niên túm tụm ăn uống nói chuyện nâng cao tinh thần, lớn tuổi hơn thì ở trong xe cảnh sát tranh thủ từng giây từng phút để ngủ bù. Bộ Trọng Hoa trở tay đóng cửa xe lại, dẫm lên cỏ dại đi lên phía trước, nhìn thấy Ngô Vu quay lưng về phía anh ngồi chồm hổm bên đường hút thuốc, lúc anh chỉ còn cách mấy bước cậu liền nhạy cảm quay đầu lại.

“Không cần,” Bộ Trọng Hoa ra hiệu cho cậu không cần dập thuốc, sau đó ném cho cậu một túi nylon nóng hổi: “Bổ sung năng lượng, đừng chỉ hút thuốc không.”

Ngô Vu cúi đầu nhìn, là mấy cái bánh bao thơm ngon: “Lúc nào……”

“Còn nóng, vừa dừng lại mua ở trên đường.”

Ngô Vu quả thật rất đói, hút hai ba hơi xong điếu thuốc, lấy bánh bao ra ăn, trên mặt cuối cùng cũng có một chút hồng hào. Bộ Trọng Hoa đặt chai nước sang một bên, thuận tay cầm lấy tàn thuốc cậu vừa hút xong ấn lên hòn đá, quan sát một lúc, hỏi: “Sao cậu lại hút hàng rẻ tiền?”

Ngô Vu đầu cũng không ngẩng lên hỏi: “Anh cũng biết đây là đồ rẻ tiền à.”

“Sờ bên ngoài giấy gói có cảm giác sần sùi, không có lỗ đục, hình dạng, màu sắc và cảm giác của sợi thuốc cũng không giống nhau. Như sợi thuốc mấy người Liêu Cương hay hút có mùi mứt táo, mỗi lần cậu hút lại chỉ có mùi hắc, hàm lượng hắc-ín hẳn là rất cao.” Bộ Trọng Hoa ném tàn thuốc đi rồi nói tiếp: “Tiết kiệm tiền cưới vợ cũng không nên tiết kiệm ở mặt này, sau này dễ bị bệnh.”

“……….” Ngô Vu bất ngờ giương mắt hỏi: “Anh thật sự không hút thuốc?”

“Ý cậu là sao?”

“Vậy sao anh có thể……”

Bộ Trọng Hoa nhướng mày nhìn cậu, khóe miệng như chứa vẻ trêu chọc, nhưng không trả lời, đột ngột chuyển đề tài: “Đã có báo cáo khám xét nhà Lưu Lị của đồn công an sông Tử Lý, quả thực có tìm thấy một số lượng lớn vân tay thuộc về Cốc Linh, tập trung nhiều nhất ở ngăn kéo, bàn đọc sách, tủ đầu giường, số ít còn lại xuất hiện trên ổ cắm phù hợp với dây nguồn máy tính xách tay, bước đầu khớp với hành vi ăn trộm tiền và máy tính xách tay của Lưu Lị, nhưng hiện giờ không thể xác định được thời gian lưu lại vân tay. Ngoài ra, cũng không phát hiện ra bất kỳ dấu vết của việc cất giấu hóa chất.”

Ngô Vu im lặng gật đầu, cau mày nói: “Nhưng cô ta trộm máy tính đưa đến bờ sông làm gì?”

Câu hỏi này rất có lý. Nếu ăn trộm thủ tiêu tang vật, thì nên đến cửa hàng máy vi tính ở thành phố Tân Hải, hoặc là nên đến chợ thu mua đồ phế phẩm điện tử secondhand; còn cô ta lại đi bộ giữa trời mưa hơn một tiếng đồng hồ để mang tới bờ sông, nhìn thế nào cũng không giống cầm tang vật đi đổi tiền, ngược lại giống như muốn ném máy vi tính xuống sông phi tang.

Nhưng mặt khác, muốn phá hủy máy vi tính thì có rất nhiều cách, tiện nhất chính là ném ra giữa đường cao tốc cho xe cộ đè bẹp, như thế thì đến ổ cứng cũng bị nghiền nát bét, cần gì phải cố gắng né tránh camera giám sát đi tới bờ sông?

“Cho nên trước hết chúng ta phải tìm được Cốc Linh,” Bộ Trọng Hoa đứng lên, dẫm lên cỏ ướt, nói: “Chỉ có tìm được Cốc Linh, mới có thể biết ‘vụ làm ăn lớn’ mà Lưu Lị nói là cái gì.”

“Các tổ chú ý, các tổ chú ý,” bộ đàm trên tay Bộ Trọng Hoa đột nhiên vang lên: “Tổ 8 xin tiếp viện, phát hiện tình huống dị thường dưới bờ đê đoạn 362, lặp lại tổ 8 xin tiếp viện…….”

Âm thanh loạt xoạt của sóng điện lấn át câu nói kế tiếp, hai người đưa mắt  nhìn nhau, Bộ Trọng Hoa lập tức sải bước đi về phía trống trải hơn: “Tôi là Bộ Trọng Hoa, tổ 8 thông báo phương hướng! Tổ 8 có nghe thấy không?”

Âm thanh sóng điện vang dội, tựa như bên kia có rất nhiều người đang chạy, trong tiếng ồn xen lẫn tiếng chó nghiệp vụ nóng nảy sủa. Toàn bộ hình cảnh ở quanh đó đồng loạt đứng lên trông lại, sắc mặt mỗi người đều căng thẳng tái mét, chốc lát sau ở kênh bên kia vang lên tiếng chó sủa, và tiếng gào đứt quãng của đại đội trưởng đội huấn luyện chó nghiệp vụ:

“Đội trưởng Bộ! Tổ 8 gọi khẩn cấp đội trưởng Bộ!”

“Dưới cửa cống xả lũ đoạn đê 362 có mùi lạ bốc lên nồng nặc, chúng tôi đã phong tỏa cửa đập! Xin tiếp viện kiểm tra ngay!”

Dưới bờ sông cỏ dại mọc um tùm, cửa cống xả lũ sau sườn dốc thoai thoải  sâu thẳm tĩnh mĩnh, rộng khoảng 3 mét, cao 2 mét, trông giống như miệng của một con quái thú khổng lồ dưới vòm trời xám xịt lúc năm giờ sáng, sâu không thấy đáy, tản mắt ra hơi thở lạnh lẽo bất thường.

Huấn luyện viên chó nghiệp vụ đứng trên bờ sông phía xa xa, trên mặt mỗi người đều lộ ra vẻ sợ hãi, lôi kéo chú chó nghiệp vụ đang xao động bất an. Giây lát sau cuối bờ sông vang lên tiếng người, Bộ Trọng Hoa vội vàng dẫn người chạy tới, còn chưa tới dần đã nghe thấy mùi hôi thối quen thuộc phả vào mặt.

Bước chân Bộ Trọng Hoa không ngừng, trở tay ra hiệu cho Ngô Vu lùi ra ngoài: “Cậu không thoải mái, đứng yên đừng nhúc nhích.”

Ngô Vu dừng bước, Bộ Trọng Hoa chui qua dây cảnh giới, một tay cởϊ áσ khoác ra bịt miệng mũi lại, vội vã leo lên sườn dốc: “Vương Cửu Linh! Lão Vương!”

Trong cống vang lên tiếng ruồi bay vo ve, Vương Cửu Linh và pháp y Tiểu Quế mang mặt nạ phòng độc lảo đảo vọt ra khỏi cửa cống xả lũ, tiếp đó vô số ruồi xanh ồ ạt vọt ra, bay đầy trời. Bộ Trọng Hoa bịt miệng ồm ồm quát hỏi: “Sao rồi? Có thể phân biệt được không?”

Vương Cửu Linh nâng mặt nạ phòng độc lên, chỉ về phía cống xả lũ âm u sâu hoắm, biểu tình khó tả lắc đầu:

“Thi thể ngâm nước, phân biệt cái rắm! Mẹ nó, trông như người khổng lồ ấy!”