Chương 13

Edit: Sabi

Cửa phòng cách ly mở ra, hai vị cục trưởng đồng thời quay đầu, nhìn Bộ Trọng Hoa bước vào phòng làm việc, một tay đút trong túi quần, tay còn lại kéo ghế ra ngồi xuống, chăm chú nhìn hai người họ:

“Người mà hai người giao cho cháu rốt cuộc xảy ra chuyện gì, hiện tại có thể nói cho cháu biết không?”

Hứa Tổ Tân nhìn Tống Bình, biểu tình rõ ràng cũng rất nghi ngờ.

Giữa hai tầm mắt sáng rực Tống Bình cúi đầu nghĩ ngợi chốc lát, cuối cùng thở dài một hơi, ném tập tài liệu vừa nhận được xuống trước mặt hai người, nói: “Đây, tôi cũng vừa mới nhận được.”

Bộ Trọng Hoa cầm tài liệu lên nhìn, ánh mắt ngưng tụ, đó là tài liệu bắt giữ và hồ sơ lưu trữ của trại tạm giam Cẩm Khang.

Mười ba năm trước, Ngô Vu đứng trước ống kính, tóc đen cắt ngắn, da rất trắng, trên người mặc bộ đồ tù nhân màu xanh da trời u tối, bình tĩnh đối mặt với Bộ Trọng Hoa.

Người bình thường sẽ miêu tả là một cậu nhóc anh tuấn, đẹp trai, hoặc sẽ nói là tràn đầy sức sống, nhưng Niên Đại Hưng lại dùng từ “Đẹp” để miêu tả.

Từ này dùng không sai, cho dù là đường nét khuôn mặt hay những chi tiết nhỏ như mày mắt, ở trên người Ngô Vu đều vô cùng rõ ràng, chuẩn mực, thậm chí còn có cảm giác của vị thành niên. Có điều, khi đó cậu chắc vừa mới ra trường, trông vẫn còn có một chút vẻ trầm tĩnh phong độ của người trí thức, hoàn toàn không có dấu vết bị năm tháng hành hạ, cho dù ai nhìn thấy bức ảnh này, cũng sẽ dễ dàng để lại ấn tượng ban đầu là đẹp.

Cho nên đám người Lưu Đống Tái hoàn toàn không ngờ tới cậu lại hung ác tàn nhẫn đến vậy, âu cũng là nguyên nhân hợp lý.

“…..Giải Thiên Sơn.” Hứa cục đẩy kính lão, chậm rãi đọc cái tên trên hồ sơ, ngạc nhiên nói: “Chỉ biết Thiên Sơn gọi lữ khách, ai biết thân là hồn phi phách tán……Cái tên này cũng hay, nhưng điềm xấu quá, ai đặt cái tên này?”

Tống Bình bất đắc dĩ nhìn ông ta: “Lão Hứa, hay là sau này về hưu bảo cảnh viện mời ông trở lại làm việc đi, tôi thấy ông đi dạy văn cũng được đó.”

“Đâu có đâu có.” Hứa cục có phần tự mãn, lại xích lại lật mấy trang tài liệu, hỏi: “Cậu ta tên thật là gì?”

Tống Bình nói: “Không biết.”

“Không biết?”

Tống Bình đối mắt với ánh mắt của hai người Hứa cục và Bộ Trọng Hoa, xòe tay: “Tôi cũng vừa mới tra xét bối cảnh của Giả Thiên Sơn, phát hiện hắn có một hồ sơ hoàn chỉnh rõ ràng: Quê quán ở biên thùy Vân Nam, văn hóa trung học, nhiều lần trộm cắp, buôn lậu vận chuyển ma túy, vượt ngục vượt biên qua Miến Điện, sau đó hoàn toàn biến mất; hồ sơ vụ án này cho dù cầm đi hệ thống nào cũng đều là thật, ngay cả việc ngồi tù và những nhân chứng như Niên Đại Hưng cũng đều đầy đủ, không tìm ra sơ hở. Nhưng nếu ông đi thăm dò về Ngô Vu thì sao? Ông sẽ phát hiện Ngô Vu cũng là chân thực: Sinh ra ở Quảng Tây đi học ở Tứ Xuyên, sau khi tốt nghiệp thì được phân đến Tân Hải, làm việc ở đội cảnh sát giao thông, trị an, đại đội hình trinh đồn công an, chịu đựng làm một người mờ nhạt suốt mười ba năm trời, sau đó thi được dân cảnh phổ thông của chi đội phân cục với thành tích đứng đầu, lý lịch công tác, thủ tục hồ sơ đều đầy đủ, thậm chí còn có thể tìm được biên bản và biên nhận xuất cảnh lưu lại ở đồn công an năm đó, nhiều người tố giác, khiếu nại không hài lòng với thái độ của cậu ta, nói cậu ta ba phải.”

Hứa cục: “…….”

“Thế nên hồ sơ của hai nhân vật Giải Thiên Sơn và Ngô Vu này được đắp nặn nên một cách hết sức kỹ càng tỉ mỉ, người kia thực sự là ai, chi bằng ông đi hỏi chính cậu ta thử xem.”

Cục trưởng Hứa suy nghĩ một lát, vẫn không cam lòng: “Lúc phía trên điều người tới cho ông, cũng không nói gì với ông sao?”

Sự nghi ngờ của Hứa cục rất hợp lý, bởi vì cho dù cải trang đi ra ngoài thực hiện nhiệm vụ, thì mười ba năm là một thời gian tương đối dài, cũng đủ để hoàn thành nhiệm vụ, cách chức giải mật, trở lại công việc của một cảnh sát bình thường. Cho dù do nguyên nhân nào đó mà một số lịch sử còn sót lại vẫn chưa được giải mật hoàn toàn, cũng sẽ chào hỏi lãnh đạo của cương vị mới, tiết lộ tin tức, như vậy mới có thể được chiếu cố, được bảo vệ chu đáo thích hợp, không đến mức để cho cảnh sát có công lao gặp phải khó khăn trong công việc và cuộc sống sau này.

Nhưng thân phận của Ngô Vu lại được bảo vệ rất tốt, phải nói là quá tốt, đến cả cấp trên trực tiếp như Bộ Trọng Hoa cũng không nghe thấy tin tức gì. Điều này rõ ràng rất vô lý, nếu Bộ Trọng Hoa là một lãnh đạo nhỏ mọn tự cao tự đại, theo như tính cách chẳng nói chẳng rằng dễ ức hiếp như Ngô Vu, có thể đã bị chỉnh đi chỉnh lại một trăm tám mươi lần rồi.

“Tôi có nghe nói qua, nhưng cũng không nhiều hơn so với hai người đâu.” Tống Bình dừng một chút, rồi chậm rãi nói: “Từ những gì tôi nghe nói, năm đó sở công an tỉnh Vân Nam đã đích thân vì cậu ta xin một cái công lao, hơn nữa Bộ cũng đã nghiêm túc thảo luận…….Gương anh hùng hạng nhì toàn quốc.”

Hứa cục suýt làm đổ ly trà.

Gương anh hùng hạng nhì, đó là khái niệm gì!

Trong hệ thống công an cũng có một số lượng cố định công lao cá nhân hạng ba, hạng nhì, hạng nhất, tỷ lệ không được vượt quá ba phần trăm, ba phần nghìn, ba phần mười nghìn tổng số cảnh sát tại chức năm đó, trong đó phần lớn vẫn là truy tặng, nói cách khác người thực sự lấy được công huân mà còn có thể toàn tay toàn chân, chân chính là mười triệu chọn một, trong đó thực lực, may mắn, tố chất chuyên nghiệp một thứ cũng không được thiếu. Bộ Trọng Hoa có một người anh họ xa, năm ấy mới ba mươi tuổi vì giành được công lao hạng nhì trong hoạt động phòng chống ma túy, mà nhảy thẳng thành quyền đội trưởng, hơn nữa còn là cơ cấu đơn vị thành phố trực thuộc tỉnh, làm cho hình trinh lại cao thêm nửa cấp.

Nhưng công lao hạng nhì lợi hại này sao có thể so với gương anh hùng hạng nhì được: Công lao cá nhân có thể phê duyệt trong tỉnh, có thương lượng bàn bạc, nhưng gương anh hùng quốc gia nhất định phải do bộ công an phê duyệt. Hơn nữa, công lao hạng nhất công lao hạng nhì hàng năm chỉ là mười triệu chọn ba, còn gương anh hùng cả nước tổng cộng chỉ có hơn một ngàn, trong đó phần lớn đều là mất rồi mới được truy tặng!

Một gương anh hùng hạng nhì còn sống, chẳng khác gì một quả trứng phượng hoàng vàng lấp lánh cả, chưa kể Ngô Vu còn trẻ như vậy, ông đã dự tính lễ truy điệu mấy chục năm sau đủ tư cách phủ cờ đảng là ổn, ước mơ của bao nhiêu trưởng cục công an địa phương là hoàn thành trước thời hạn!

Là chiến công huy hoàng đến bậc nào, mới có thể được trình báo vinh dự như vậy?

Bộ Trọng Hoa chợt nhớ đến lời của Niên Đại Hưng lúc nãy: “Bình thường những người ức hiếp hắn, đánh đập hắn, đánh đến mức tóe máu, thằng nhóc đó cũng chỉ cắn răng không kêu tiếng nào……”

“Đánh tới mức không động đậy được nữa, mới kéo hắn ra ngoài, trên mặt đất toàn là máu, tôi còn tưởng hắn chết rồi chứ!……”

“Vậy, cuối cùng thế nào?” Hứa cục run rẩy hỏi, “Chẳng lẽ không được phê duyệt?”

“Không phê duyệt,” Tống Bình do dự một lát, nói: “Còn cụ thể tại sao không phê duyệt, tôi cũng không rõ lắm.”

Hứa cục không truy hỏi nữa, bỏ chân xuống, đứng lên: “Lão Tống, ông không thể thế được, ông chắc chắn biết nội tình, còn giấu giấu diếm diếm không chịu nói cho tôi biết? Ờ, không nói cho tôi thì thôi đi, ngay cả con cháu ông mà ông cũng không chịu nói?”

Bộ Trọng Hoa hoàn hồn, bàn tay khẽ xòe ra, ngầm bày tỏ không liên quan đến mình.

Tống Bình nhức đầu: “Lão Hứa, ông đừng đứng đó châm ngòi nữa……”

“Lúc ông nhét người cho tôi, chỉ nói tạo điều kiện dưỡng lão là được, ông cũng đâu nói với tôi đây là trường hợp đặc biệt đâu.” Hứa cục cũng rất ủy khuất: “Nếu như gương anh hùng hạng nhì được phê duyệt, vậy đừng nói, để tôi cung phụng như cung phụng tổ tiên cũng được; còn nếu không phê duyệt, vậy cậu ta chính là một củ khoai nóng bỏng tay. Ông nhét một củ khoai nóng bỏng tay cho tôi, còn không đánh tiếng để tôi phòng bị trước! Ông cũng ác quá rồi đó!”

Mấy lời này tuy khó nghe, nhưng cũng rất hợp tình hợp lý. Tình huống đặc biệt không phải ai cũng là người trong sạch giống như trong phim ảnh, thực tế rất nhiều tình huống đặc biệt phải tiến thoái lưỡng nan giữa ánh sáng và bóng tối, một chân bên đen một chân trắng là chuyện bình thường, chỉ cần ý chí hơi không kiên định thì có thể quay quay lại được nữa. Nếu Ngô thật sự lập được chiến công, nhưng vẻ vang lại không được phê duyệt, vậy thì chỉ có quỷ mới biết cậu ta đã làm gì, mới dẫn tới tình trạng nửa vời như hiện giờ.

Tống Bình trầm ngâm chốc lát, cuối cùng đành phải thoải hiệp dưới ánh mắt đong đầy sự tố cáo của Hứa cục: “Không phải tôi cố ý giấu ông, chỉ là chuyện này không bằng không cớ, tôi cũng chỉ mới cho người âm thầm nghe ngóng lúc tiếp nhận cậu ta….”

Ông dừng một lát, tựa như đang tự hỏi phải mở miệng thế nào, sau đó mới nói: “Cậu Ngô Vu này, trong thời kỳ nằm vùng, có rất nhiều vấn đề không giải thích được.”

Không giải thích được?

Không chỉ có Hứa cục, mà ngay cả Bộ Trọng Hoa cũng sửng sốt.

“Hơn nữa sau bữa tiệc ăn mừng, một trong những công thần đứng ra tổ chức phụ trách toàn bộ kế hoạch từ lúc mới bắt đầu, cũng là người duy nhất có thể trực tiếp liên lạc một chiều với Ngô Vu trong mấy năm đó, trước khi gửi báo cáo chi tiết cho bộ công an…….”

Tống Bình chậm rãi hít vào một hơi, qua mấy giây sau mới từ tốn nói:

“Nhảy lầu tự sát trong bệnh viện.”

***

“….Cấp trên của mày…..”

“Cấp trên của mày là ai? Gửi tin cho ai?!”

“Có nói không?” Tiếng quát mắng càng lúc càng rõ ràng giữa những tiếng ồn ào, roi da đẫm máu vút một tiếng lướt qua gò má: “Đánh chết cho tao! Để xem hắn có nói hay không!”

Dưới tầng hầm quanh năm không thấy ánh sáng tràn ngập mùi gỉ sét, là từng lớp máu đen đọng lại trong khe hở của dụng cụ tra tấn, tỏa ra mùi thối rữa lâu ngày. Mỗi lần roi da quất lên đều vẫy ra một vòng máu, da thịt nát tươm, mỡ dính bắn lên bức tường gạch đen sì.

Nhưng điều kỳ lạ là, lần này Ngô Vu không hề có cảm giác đau đớn.

Linh hồn cậu cứ như bị tách khỏi thân xác, lặng lẽ trôi lơ lửng trong hư không, nhìn cảnh tượng máu thịt lẫn lộn dưới chân, giống như nó đã diễn ra hàng trăm hàng nghìn lấy trong giấc mộng, tiến về kết cục bi kịch phía trước.

“Má nó! Thằng cớm này vận số không tốt, nhưng xương cốt vẫn còn cứng lắm……..”

“Có vẻ như sắp nghẻo rồi, sao đây đại ca?”

“Sao giờ?”

Ngô Vu cứ như biết được tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, cậu mở to đôi mắt.

Tiếng người lột sột loạt soạt, sau đó chìm vào giây phút an tĩnh ngắn ngủi, trước mắt cậu xuất hiện một ống tiêm chứa đầy chất lỏng đục ngầu, được từng đôi tay dính đầy tội ác chuyền tới, cho tới khi đến gần, kim tiêm ánh lên ánh sáng lờ mờ.

“Tiêm cho cớm một mũi, một mũi là tiêu đời.” Cậu nghe thấy một giọng nói khàn khàn cất lời, “Hoặc cạy miệng hắn ra……….”

Ngô Vu sợ hãi vùng vẫy, ở giây cuối cùng rốt cuộc phá tan lồng giam, toàn bộ ý thức, xương tủy đều bị nhấn chìm vào biển sâu lạnh lẽo tối tăm…..

“Hoặc dứt khoát, khiến hắn hoàn toàn không đi được nữa.”

Không, không được!

Vứt đi! Không được!….

“…….!!”

Ngô Vu bỗng mở mắt, ngồi bật dậy.

Ánh mặt trời xuyên qua ô cửa sổ, rơi xuống chăn nệm trắng tinh, vách tường phòng bệnh sáng trưng. Túi dịch treo trên giá sách đang nhỏ từng giọt vào ống chuyền, bình thủy tinh trên tủ đầu giường cắm một bó bách hợp, giọt sương trên cánh hoa trượt xuống rơi trên mặt bàn.

“Tỉnh rồi?” Lâm Khang ngồi trên ghế bành gần cửa sổ, mỉm cười duỗi người, laptop đặt trên đùi, hiển nhiên vừa rồi anh ta còn đang làm việc, “…Tỉnh rồi thì tốt. Bác sĩ nói cậu không bị thương nặng, nhưng tôi vẫn cảm thấy cậu vẫn nên ngủ một giấc thật ngon.”

“……” Ngô Vu nhìn chằm chằm vào anh ta, giọng khàn khàn: “Không phải anh về Vân Nam rồi sao?”

“Gọi điện thoại nói chuyện được một nửa thì im bặt, gọi lại kiểu gì cũng không được, cậu cảm thấy tôi còn có thể làm gì? Tôi cũng tuyệt vọng lắm chứ bộ.” Lâm Khang gập laptop lại, bỏ vào cặp da màu nâu sẫm may thủ công không nhìn ra nhãn hiệu ở bên chân, cười nói: “Tôi lập tức mua vé máy bay, nửa đêm vội vàng chạy tới Tân Hải, quả nhiên số mệnh lại lần nữa khiến chúng ta phải gặp nhau trong bệnh viện, làm hôm nay tôi phải hoãn hai cuộc họp, chưa biết lúc trở về sẽ bị lão già họ Phùng mắng thành hình dạng gì nữa.”

Tóc Ngô Vu đã dài hơn một chút, vừa tỉnh lại có phần hơi rối, lòa xòa trước trán. Cậu đang quay mặt về phía cửa sổ, khuôn mặt dưới ánh sáng mặt trời còn nhợt nhạt hơn so với bình thường, thậm chí còn phản quang lên cả xương lông mày và xung quanh khóe mắt, làm nổi bật đôi mắt đen láy.

Ngô Vu làm như không nghe thấy những lời Lâm Khang vừa nói, chậm rãi lặp lại: “Anh quay lại làm gì?”

Lâm Khang đang đứng dậy rót nước cho cậu, nghe vậy động tác chợt khựng lại.

Sau mấy giây anh ta đặt cốc thủy tinh xuống, quay đầu lại nhìn Ngô Vu, thở dài: “Cậu cảm thấy sao?”

“Rõ ràng có thể cho rằng tín hiệu của cậu không tốt hoặc cậu có việc gấp gì đó, thế mà tôi lạ cầm di động đừng ngồi không yên, chỉ có thể nửa đêm quay lại sân bay, chạy tới bệnh viện, xin nghỉ phép, trắng đêm túc trực bên giường bệnh…….. Tại sao tôi phải tới, cậu cảm thấy là tại sao?”

Phòng bệnh chìm vào an tĩnh, khiến tiếng bước chân ngoài cửa,tiếng xe chạy trên đường bên ngoài cửa sổ, thậm chí là tiếng hít thở của mỗi người lại đột nhiên trở nên cực kỳ rõ ràng.

Ngô Vu trầm mặc, ngồi bên mép giường bệnh, khuỷu tay chống lên đầu gối, hình ảnh nửa rũ xuống của cậu in bóng lên cửa sổ kính, không thấy rõ vẻ mặt.

Những người trời sinh có vẻ ngoài ưu tú, từ nhỏ đã dễ dàng đạt được sự khẳng định của người khác, cho nên bình thường họ sẽ càng dè dặt, tự tin, khí chất trên người cũng sẽ cao hơn. Lâm Khang đã được xem những tấm ảnh cũ thời còn học đại học của Ngô Vu, không biết có bao nhiêu hăng hái, giống như một gốc cây non đứng đó, dù độ phân giải của máy ảnh nhiều năm trước thấp, cũng không ngăn nổi tinh thần phấn chấn kia đập vào mặt.

So với cái bóng trầm mặc gò bó hiện tại, thực sự chênh lệch quá lớn, hệt như một người sống sờ bị bắt mất linh hồn.

“……Đêm qua cậu suýt tỉnh mấy lần,” Lâm Khang đột nhiên chuyển chủ đề, như thể cuộc chất vấn chỉ cần chạm một cái sẽ bùng nổ vừa rồi chưa từng xảy ra.

Ngô Vu không ừ hử.

“Mỗi lần y tá tới tắt đèn, cậu liền giật mình muốn tỉnh lại, tôi đành phải đứng dậy bật đèn lên. Cứ lặp lại như thế ba lần, tôi không thể làm gì khác hơn là đi chào hỏi y tá, bảo họ đừng nhiệt tình tới tắt đèn nữa, như vậy cậu mới có thể ngủ một mạch tới sáng.”

“……..”

“Ăn chút gì đi.” Lâm Khang lấy di động ra, hỏi như nói chuyện phiếm: “Muốn ăn gì? Bánh bao Khánh Phong, chay hay cải trắng nấm hương?”

Ngô Vu lắc đầu.

“Vậy ăn chút cháo nhé, kế bên có một tiệm cháo Triều Châu, gọi cả cá hấp nữa?”

“Dị ứng.”

  Tính khí Lâm Khang rất tốt, lướt APP đặt đồ ăn, nhất thời cũng không nắm chắc được rốt cuộc khẩu vị của cậu ta là gì: “Hay là bảo tiệm thức ăn chay làm mấy món ăn thanh đạm, với chút canh cá…….”

“Lâm Khang,” Ngô Vu ngắt lời anh ta: “Anh về đi.”

Giọng Lâm Khang đột ngột dừng lại, ngước mắt lên nhìn cậu.

Hai người không ai nói gì nữa, một lúc lâu sau Lâm Khang hít vào một hơi thật sâu, đi tới nửa ngồi xổm bên giường bệnh, ấn tay cậu xuống, hỏi:

“Cậu ghét tôi tới vậy sao?”

“Chú ý khử trùng, không được chạm nước, nghỉ ngơi thật nhiều, không được ăn đồ cay, và các chất kíƈɦ ŧɦíƈɦ như rượu bia, tuần tới cho dù bận cũng phải nhớ đến cắt chỉ……”

Trong phòng làm việc của trưởng khoa, bác sĩ vừa lải nhải vừa viết soàn soạt vào đơn thuốc, Bộ Trọng Hoa nói cảm ơn, mặc áo sơ mi vào, chợt nhớ ra gì đó, hỏi: “Người mới của chi đội chúng tôi thế nào rồi?”

Vì bệnh viện số I thành phố và phân cục Nam Thành có quan hệ thân thiết, nên bác sĩ và cảnh sát cũng tương đối quen thuộc, thường là bên này vừa gặp rắc rối bác sĩ chưa kịp giơ tay, thì hình cảnh bên kia đã như thần binh trên trời hạ xuống, xuống xe còng tay giải đi lưu loát như nước chảy mây trôi, lâu dài hình thành quan hệ hợp tác vô cùng tốt đẹp. Bộ Trọng Hoa không cần nói tên Ngô Vu, bác sĩ cũng biết ai là gương mặt mới trong chi đội, cười nói: “Cậu nhóc họ Ngô kia à?”

Bộ Trọng Hoa nghĩ thầm, nếu nhìn vào thẻ căn cước, Ngô Vu đã không thể được gọi là cậu “nhóc” được nữa. Nhưng diện mạo của thằng nhóc đó quả thật không thể hiện qua tuổi tác, nói là ba mươi cũng được, mà nói ngoài hai mươi cũng được nốt, nếu bác sĩ không nhìn kỹ hồ sơ bệnh án, thì quả thật rất dễ bị gương mặt đó đánh lừa.

“Khá ổn, nội tác và các tổ chức không có gì đáng ngại, đợi khôi phục thì có thể xuất viện, nhưng mấy nghi phạm mà chủ nhiệm Vương các cậu đưa tới thì tương đối thảm, một người vỡ thực quan, một người gãy xương sườn, còn có một người bị đâm vào ruột sáng nay mới ổn định, làm hại y tá trưởng phải tăng ca cả đêm. Chậc chậc, cũng tiện thể thay mặt lần lượt hỏi thăm tổ tông mười tám đời nhà các cậu.”

Bộ Trọng Hoa trầm ngâm, từ chối cho ý kiến, giây lát sau đột nhiên hỏi: “Vậy vết thương cũ của người nọ, bây giờ khôi phục thế nào rồi?”

“Vết thương cũ? Cậu đang nói đến chỗ gãy tay gãy chân ấy hả?” Bác sĩ chẳng mảy may để ý: “Rất tốt, dù sao thì vẫn còn trẻ mà, phục hồi rất tốt. Có điều sau này nhớ chú ý đến vấn đề giữ ấm, tránh chịu khổ khi về già.”

“Trừ gãy xương, thì nhưng mặt còn lại như nội tạng với máu huyết thì sao?”

“Hết rồi, tim phổi tỳ tạng đều vận hành tốt, trừ hơi thiếu máu ra thì không còn vấn đề gì nữa, yên tâm đi, người của đội các cậu đều là khách hàng VIP của chúng tôi, xét nghiệm máu, nướƈ ŧıểυ, chụp phim đều đầy đủ hết, nếu quả thực không yên tâm thì để tôi sắp xếp chụp CT não bộ, thêm nội soi dạ dày đại tràng, kiểm tra cúc hoa luôn một thể.”

Bộ Trọng Hoa: “……..”

Bộ Trọng Hoa khẽ nhíu mày, vừa định hỏi thêm, bác sĩ đã cười nói: “Đúng rồi, người đàn ông tối qua cục các cậu cử đến trông nom ấy, đã kết hôn chưa?”

“Ai?”

“Cậu cảnh sát tới chăm nom ấy.” Bác sĩ nhìn về phía trạm y tá chép miệng: “Cô y tá mới tới vừa ý người ta, y tá trưởng giao cho chúng tôi nhiệm vụ thăm dò. Đúng dịp hôm nay anh tới, vừa vặn…..”

“Chúng tôi không cử người tới chăm nom.”

Bác sĩ sửng sốt: “Hả?”

Hai người nhìn nhau nửa giây, Bộ Trọng Hoa đột nhiên đứng dậy: “Người đó tên gì? Bao nhiêu tuổi? Hiện đang ở đâu?”

Bác sĩ vội vội vàng vàng nói: “Cậu ta……Cậu ta nói mình họ lâm, tôi không biết hiện giờ cậu đã đi hay chưa, này……”

Bác sĩ chưa nói xong, anh đã đẩy cửa đi ra ngoài, sải bước băng qua hành lang.

Khu nội trú người đến người đi, Bộ Trọng Hoa rảo bước xông qua từng phòng bệnh khép hờ hoặc đóng chặt, chớp mắt đi thẳng đến cuối hành lang, chỉ thấy cửa phòng bệnh 358 phía nam đang khép hờ, bên trong mơ hồ tiếng người, hình như Ngô Vu nói câu gì đó, sau đó một giọng nam rất trầm vô cùng từ tính bay ra, mang theo chút bất lực, nhưng cũng rất cứng rắn:

“Cậu ghét tôi đến vậy sao, Ngô Vu?”

Bàn tay đang định đẩy cửa của Bộ Trọng Hoa chợt rụt lại, do dự chốc lát, rồi ung dung thản nhiên nhìn vào bên trong qua khe cửa.

Ngô Vu đang hướng về phía anh, khuỷu tay đặt trên đầu gối, đầu cúi gằm ngồi bên giường bệnh. Cậu mắc một chiếc áσ ɭóŧ cũ và quần đùi rộng thùng thình, chân trần giẫm lên nền gạch lạnh lẽo, nhìn hết sức lôi thôi; nhưng đường cong của cổ, lưng, hai chân, mắt cá chân, thậm chí là mười ngón tay buông thõng tự nhiên đều kiên cường cứng cáp, xinh đẹp và lưu loát, là loại lưu loát có được nhờ trải qua rèn luyện chuyên nghiệp chân chính, khác hoàn toàn với lại cơ bắp rèn luyện từ trong phòng gym.

Người đặt câu hỏi là một người đàn ông trẻ tuổi khoảng ngoài ba mươi, mặc áo sơ mi màu lam nhạt thiết kế riêng, quần tây màu xám đậm và giày đế mềm, cúi xuống trước mặt Ngô Vu, hai người gần như dán vào nhau, tuy không thể thấy rõ mặt, nhưng vẫn có thể nghe ra cảm giác áp bức mạnh mẽ trong giọng nói của anh ta:

“Tôi còn tưởng sau lần Trương Bác Minh nhảy lầu, người duy nhất cậu oán hận đã chết, tại sao cậu còn chống đối chúng tôi đến mức này?”

“Tôi chỉ muốn giúp cậu, Ngô Vu, tôi tưởng rằng cậu có thể cảm giác được điều này.”

Vẻ mặt Ngô Vu vẫn bình tĩnh như thường: “Tôi đã nói rất nhiều lần, Lâm Khang. Cái chết của tên họ Trương đó không liên quan gì đến tôi, hôm đó sau khi gặp hắn trong bệnh viện, tôi liền về thẳng phòng bệnh, sau đó tôi lúc tôi nghe được tin tức hắn nhảy lầu……..”

Cậu đột ngột dừng lại, chuyển hướng về phía cánh cửa khép hờ:

“Ai ở đó, ra đi!”

Người bình thường không thể nhạy bén đến mức độ này, hai người Lâm Khang và Bộ Trọng Hoa đồng thời biến sắc.

Lâm Khang chợt đứng thẳng dậy, sắc mặt trầm xuống, vừa lèn đưa tay ra sau lưng, vừa áp sát tường đi về phía cửa phòng bệnh.