Chương 11

Edit: Sabi

Tiếng xe cộ chạy ngoài đường lớn gần rồi lại xa, nhưng trong con hẻm lại yên tĩnh lạ thường, chỉ nghe được tiếng hít thở nặng nề, không một ai nhúc nhích.

“Năm đó lúc mày chặt đứt tay tao, tao còn tưởng rằng mối thù này e rằng cả đời cũng không báo được, không ngờ tới nhỉ.” Người đàn ông kia cười lạnh, không biết có phải do chơi đồ nhiều không mà giọng cứ khàn khàn sắc bén: “Lúc Niên Đại Hưng nói với tao mày đang ở Tân Hải, tao còn tưởng rằng hắn nói xằng nói bậy chứ!”

Ngô Vu im lặng, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện ra bả vai cứng rắn, vòng eo hẹp, cơ đùi săn chắc, và cả thân thể hơi nghiêng về phía trước của cậu đều đang ở trong trạng thái phòng bị. Nhưng người đàn ông kia không chú ý đến, hắn kích động đến mức bàn tay bị chặt đều run lên: “Bao nhiêu năm trôi qua, thiện ác cuối cùng đều có báo ứng, ông trời quả nhiên không bỏ qua cho kẻ nào ức hiếp tao!”

Niên Đại Hưng vui vẻ lên trước giành công: “Anh Lưu, anh Lưu, anh cuối cùng cũng tới, em……”

“Cho nên giờ  mày muốn sao?” Ngô Vu bình tĩnh hỏi, “Lão Lưu Tử?”

Hơn mười năm sống chết không khiến cho ngoại hình của Ngô Vu thay đổi quá nhiều, trừ dấu vết chân chim nhỏ nhỏ ở khóe mắt, còn lại nét mặt và ngũ quan vẫn giống như trước, chỉ là giọng khàn hơn, có lẽ là do lúc vừa mới vào tù bị tên họ Lưu và đám phạm nhân cũ bắt uống nước bẩn, sau đó cổ họng bị nhiễm trùng.

Nhưng đó đã là chuyện của mấy năm trước. Giống như bề mặt của nhẵn bóng của tấm bia đá vô tình bị một vết xước, nhưng rất nhanh đã bị bao trùm bởi phong đao sương kiếm tàn nhẫn hơn, sâu hơn, dày đặc hơn. Cuối cùng, không ai có thể tìm ra được dấu vết đầu tiên trên tấm bia đá chống chất vết thương.

Nếu Lão Lưu Tử không xuất hiện, cậu cơ bản sẽ không nhớ ra năm đó còn có một đám người như vậy.

Lão Lưu đưa tay ra ngăn cản Niên Đại Hưng, ngay cả nhìn cũng không muốn nhìn lâu, chỉ nhìn Ngô Vu chằm chằm: “Những người làm ăn như chúng tao, chú trọng nhất là công bằng……”

Ngô Vu nhanh chóng quét mắt nhìn xung quanh, hơi lui về phía sau nửa bước, mấy tên côn đồ chặn ở cuối con hẻm cũng đồng thời tiến lên.

“Năm đó mày chặt đứt của tao một cánh tay, giờ cả vốn lẫn lời tao chỉ đòi lại một cánh tay của mày, không tính là quá đáng chứ?” Lão Lưu huơ huơ ống tay áo trơ trụi bên trái, lạnh lùng nói: “Tao muốn xem xem giờ còn ai có thể giúp mày, lên cho tao!”

Hắn vừa dứt lời, mấy tên đàn em cầm mã tấu, ống tuýp đồng loạt nhào lên!

Mã tấu vút lên chém xuống gáy, Ngô Vu nghiêng người tránh đi, lưỡi dao sượt qua tai. Cậu dùng tay không chụp gậy sắt, nhanh nhẹn đẩy về phía sau, phần cuối gậy sắt đập vào xương ngực tên đàn em kia, máu phụt lên mặt tên côn đồ sau lưng Ngô Vu. Trong khoảng thời gian chưa tới nửa giây, Ngô Vu bay lên đá bay mã tấu, “Keng!” Mã tấu văng ra bắn vào tường rào, sắt đá ma sát bắn ra tia lửa lóa mắt!

Lão Lưu vừa giận vừa sợ: “Đệch……”

Không ai thấy rõ động tác của Ngô Vu, chỉ thấy cậu tung con dao găm lên, trở tay chụp lấy, tiện thể chọt vào bụng một tên đàn em, máu thịt theo lưỡi dao phụt ra, ngay lúc đối phương hét thảm đồng thời phát lực nhảy lên, chống tay lên tường, lấy đà nhảy lên tường rào!

“Đuổi theo cho tao! Gϊếŧ chết nó!” Lão Lưu gào khản cả giọng: “Mẹ nó!”

“Ý gì, phản theo dõi?” Lông mày Bộ Trọng Hoa giật giật: “Hiện giờ vẫn còn hãng điện thoại làm được điều này?”

“Vâng, theo phản hồi của máy theo dõi, chắc là thông qua việc hạn chế chỉ thị trạm gốc và sửa đổi các thông số nền, mô phỏng định vị giả nhằm vào hệ thống theo dõi của chúng ta. Chủ nhiệm Vương nói, trước kia đã từng thấy có người làm như vậy, nhưng sẽ phải chịu hạn chế tín hiệu internet tối đa, không áp dụng được cho kiểu điện thoại thông minh như hiện giờ, trừ khi là các loại máy đời cũ.” Đầu lưỡi Thái Lân như muốn gãy, “Giờ sao, sếp?”

Bộ Trọng Hoa nhất thời không nói gì, tấm lưng chồng chất vết thương, và hình xăm chim bay quái dị trên bả vai của Ngô Vu đột nhiên hiện ra trước mắt anh.

Tại sao người “mất liên lạc” Niên Đại Hưng lại đột nhiên xuất hiện trước cửa phân cục, đúng lúc gặp phải Ngô Vu?

Tại sao Ngô Vu rõ ràng không rõ tiến triển của vụ án, lại biết lập tức co cẳng đuổi theo Niên Đại Hưng?

Vụ án như sương mù dày đặc, bỗng bị một tia trực giác vô cùng nguy hiểm xuyên thủng. Lúc này Thái Lân đột nhiên kêu lên: “Sếp! Đội kỹ thuật đã định vị được điện thoại của Niên Đại Hưng rồi!”

“Ở đâu?”

“Đợi chút, em xem đã, vị trí ở…..ở……” Thái Lân hơi ngập ngừng, giọng nhỏ lại: “…….Anh Hoa, mục tiêu ở phía trước cách anh hai trăm mét.”

Tinh thần Bộ Trọng Hoa chùng xuống: “Gửi cho anh, nhanh!”

“Ở bên kia!”

“Đuổi theo!”

Ngô Vu lao nhanh qua các nóc nhà, ba bước làm hai nhảy qua khe hở giữa mái hiên và tường rào, hệt như con báo săn đan xen giữa ánh trăng và ánh đèn neon. Mấy tên tay như một bầy ong truy đuổi trong con hẻm, nhưng không sao đuổi kịp, trong đám hỗn loạn có người hét: “Anh Lưu, nó muốn bỏ chạy! Làm sao giờ?!”

Lão Lưu nghiến răng nghiến lợi, cánh tay tàn phế nâng lên hạ xuống, hạ xuống rồi lại nâng lên, vết thương có cảm giác như bị chặt sống lần nữa. Thực ra lúc đó không có cảm giác đau, vì lưỡi dao quá nhanh, thần kinh không kịp truyền cảm giác đau lên não. Thế nhưng nỗi sợ hãi tuyệt vọng khi mặc cho người ức hiếp, cùng với sự lạnh lẽo của lưỡi dao đủ để đóng băng nửa người, vĩnh viễn khắc sâu trong linh hồn, cho đến tận hôm nay vẫn có thể khiến hắn cảm giác được sự đau đớn.

“Tay nào?” Hắn còn nhớ rõ mình bị đè trên nền xi măng phủ đầy bụi bặm, người thanh niên kia ngồi xổm ở bên cạnh, ngũ quan mặt mũi rất rõ nét, nhưng ánh mắt lại lạnh lùng trầm tĩnh như đã từng trải qua kiếp sống lao tù lại hoàn toàn bất đồng, cậu ta hỏi: “Là tay nào sờ?”

Hắn đã quên mất phản ứng đầu tiên của mình là thế nào, chắc là khóc lóc van xin. Nhưng người thanh niên đó vẫn thờ ơ, cầm dao khua khua, chỉ hạ xuống một nhát.

“Được rồi,” cậu ta nói, “Nếu mày không nói, thì tao tùy tiện vậy.”

Lão Lưu không ngờ, mình nằm gai nếm mật, cực nhọc bày mưu tính kế, chịu đựng hơn mấy năm trong lao tù, còn chưa kịp ra ngoài đông sơn tái khởi, đã bị chặt đứt một cái tay. Hắn cũng không ngờ người thanh niên năm đó thành công vượt ngục rồi vượt biên qua Miến Điện lại không chết, cũng không lăn lộn trở thành anh hùng một phương, mà lại quay lại, còn vượt hơn nửa Trung Quốc đi tới vùng Hoa Bắc, thần không biết quỷ không hay xuất hiện trước mặt hắn.

“Không thể để nó chạy thoát, nhất định không thể để hắn chạy thoát nữa…….” Lão Lưu lạnh lùng nói, rồi quả quyết rút điện thoại ra: “A lô! Ba Mắt?”

Người bên kia điện thoại lập tức gọi một tiếng đại ca.

“Dẫn người bọc đánh từ bên ngoài, chặn thằng oắt con kia vào trong hẻm cho tao! Nhớ, tìm cách gϊếŧ đi, không được để nó sống!”

“Vâng!”

Lão Lưu hung hăng ấn cúp điện thoại, đưa mắt liếc Niên Đại Hưng đang xoa tay cun cút theo sau: “Mày cũng phải đi!”

Niên Đại Hưng cũng rất nhanh nhẹn, không cần hắn nói lại, lập tức nhặt ống tuýp dưới đất lên, đằng đằng sát khí nắm trong tay: “Dạ!”

Xe cảnh sát phóng qua đường phố, lao tới, đồng loạt dừng lại trước khu ổ chuột sắp bị dỡ bỏ di dời, Thái Lân lập tức dẫn theo ba bốn tên hình cảnh nhảy xuống xe, cầm bộ đàm vội vã vọt vào con đường hẹp quanh co: “Sếp cẩn thận! Bọn em đã đến khu Xương Bình cũ rồi, có thể tiếp viện bất cứ lúc nào!”

Dưới bức tường rào bị đổ một nửa chỉ nghe được tiếng nước cống chảy ào ào, Bộ Trọng Hoa nghiêng người nấp sau bức tường gạch, nhỏ giọng nói: “Mục tiêu ở hướng hai giờ cách anh năm mươi mét, hết.”

Sau đó anh tắt thiết bị liên lạc, ló cổ nhìn về phía trước. Phía trước căn bản không có đèn đường, điện nước đều không thông, tối thui không rõ hư thực; sâu trong bóng tối mơ hồ truyền tới tiếng mắng chửi, nhưng rất nhanh đã di chuyển đến chỗ xa hơn.

Niên Đại Hưng tới đây làm gì?

Đối phương có bao nhiêu người?

Tại sao Ngô Vu lại cắt đứt mọi liên lạc?

Trên nguyên tác anh phải đợi tiếp viện của cấp dưới, nhưng khứu giác của một hình trinh được bồi dưỡng hơn mười năm cho phép Bộ Trọng Hoa biết đã có tình huống không may xảy ra. Trong trường hợp Ngô Vu đã rơi vào nguy hiểm, nếu có thể xác định được vị trí đột nhập sớm chừng nào, thì cậu ta sẽ có thêm một phần cơ hội thoát thân chừng đó.

Bộ Trọng Hoa còn do dự chưa quyết định được, đầu dựa vào bức tường gạch thô ráp xù xì, hít vào một hơi thật sâu. Đang lúc ngàn cân treo sợi tóc, trong con hẻm nhỏ phía trước đột nhiên có bóng đen lay động, sau đó “soạt!”, tiếng bước chân dẫm lên cành khô vang lên.

Có người!

Bộ Trọng Hoa đứng phắt dậy: “Không được nhúc nhích! Cảnh sát đây!”

Ai?

Niên Đại Hưng hoảng sợ quay đầu, mất hồn mất vía, nghiến răng giơ gậy sắt lên đập mạnh xuống!

“Vù!” tiếng gió rít vang lên, cây xà beng nện mạnh xuống xương, trong bóng tối nhất thời vang lên tiếng hét thảm thiết: “Aaaaa!”

“Meo~” Mèo hoang dẫm lên cành khô vọt lên tường, nháy mắt biến mất không còn tăm tích. Bộ Trọng Hoa dừng bước, chỉ thấy trong con hẻm nhỏ tối tăm trống rỗng, ngay cả một bóng ma cũng không có, nghĩ thầm không thể nào, không lẽ đội kỹ thuật định vị sai sao?

Anh quét mắt một vòng, đột nhiên cảm giác được gì đó, chợt nhìn thấy thứ gì đó phản chiếu lờ mờ bên cạnh cống nước, liền đi qua nhặt lên.

Là điện thoại di động.

Đội kỹ thuật định vị không sai, điện thoại đúng là ở đây, còn người đã sớm chạy mất dạng.

Sườn mắt sắc nét của Bộ Trọng Hoa như đóng băng vậy, chốc lát sau mới thở dài một hơi, ngẩng đầu nhìn bốn phía, nhỏ giọng nhả ra một chữ: “…..Đệt!”

“Đậu má mày, @#$%^&……” Người Lão Lưu phái đến ôm đầu mắng to. Niên Đại Hưng vẫn chưa hoàn hồn lùi lại mấy bước, lắp ba lắp bắp chửi lại: “Ai, ai bảo mày lén lút ở đây, nên! Mẹ nó, Ba Tử!”

Tên đàn em nghe xong lại chửi tiếp, miệng toàn phun ra những lời lẽ bẩn thỉu, đúng lúc này phía sau có người điên cuồng hét lên: “Ở kia! Ở đăng kia!” Hai người đồng thời quay đầu nhìn lại, đúng lúc nhìn thấy trên tường rào cách đó không xa có người nhún chân nhảy một cái, là Ngô Vu!

Ngô Vu bước nhanh tới cuối tường rào, tung người nhảy xuống tấm lưới sắt hoen rỉ, nhẹ nhàng chạm đất như một chiếc lông chim, không phát ra tiếng động nào. Phía trước không còn bức tường nào nữa, mấy căn nhà trệt xây dựng trái phép đã bị tháo dỡ, gạch đá chất đống trên đất bùn, một nhóm người khác đang dẫn người vây lại bọc đánh từ bốn phương tám hướng.

Còn sau lưng cậu, đám đàn em chặn cửa đã đuổi tới!

Tên họ Lưu kia ỷ vào khu vực không ai quản lý, dòng người hỗn loạn, không biết hắn rốt cuộc mang theo bao nhiêu thuộc hạ, chỉ thấy bốn bề đều là địch. Trong lúc hỗn loạn, Ngô Vu nghiêng người tránh cây gậy sắt đánh tới từ đối diện, lại bị một cục gạch đập mạnh vào cùi chỏ, mảnh gạch vỡ cùng máu tươi bắn ra, một tên côn đồ chưa kịp bổ dao xuống đã bị Ngô Vu xoay người thọc mạnh vào bụng!

“Nó, nó có dao!”

“Gϊếŧ người, gϊếŧ người rồi!” …..

Giữa những tiếng gào thét, máu tươi nóng hôi hổi theo lưỡi dao chảy xuống chuôi dao, thậm chí còn bắn lên mắt Ngô Vu, chợt kéo gần tầm mắt rồi tức tốc kéo ra xa.

Trong tai cậu những tiếng chửi bới chói tai bị kéo dài thành những âm điệu kỳ quái, ồn ào ầm ĩ, rồi biến thành những nụ cười sắc bén suồng sã. Tiếng cười xen lẫn với tiếng súng máy dồn dập, ngọn lửa bùng lên, khói mù dày đặc bốc lên bao phủ toàn bộ làng mạc đồng ruộng, cũng lấn át cả những tiếng kêu khóc sợ hãi của dân làng.

“Anh Lưu nói không được thằng oắt này chạy thoát!” Trong màn đêm có tên đàn em hoảng hốt lo sợ hét lên.

“Không được để tên nào chạy thoát!” Xe tải của người Miến Điện rầm rập lướt qua thiêu đốt đồng ruộng, “Ông chủ” tức giận mắng chửi: “Lục soát cho tao! Tìm bằng được tên cớm đó! Để tao xem hôm nay còn ai dám đứng ra giúp nó!”

Bốn năm tên đàn em hò nhau xông lên, trong bóng tối không thấy rõ ai dùng gậy đánh vào trán Ngô Vu, máu tươi lập tức che kín tầm mắt.

Nhưng điều đầu tiên cậu cảm giác được không phải là đau đớn, mà là tức giận.

Đúng là chuyện kỳ lạ, bởi vì những năm tháng một thân một mình, đau đớn thống khổ dài đằng đẵng đã khiến cậu chai lì hết thảy mọi cảm xúc tiêu cực, trong một thời gian dài, cậu thậm chí còn cho rằng ngoài sự tỉnh táo ẩn nhẫn máy móc ra, cậu đã không còn cảm giác nào khác.

Nhưng khi mọi nguy hiểm qua đi, đợi nhiệm vụ đại công cáo thành, khi tất cả mọi người đều chìm đắm trong những tiếng vỗ tay và lời chúc mừng, cậu mới phát hiện hóa ra bản thân chỉ là một con thú bị vây hãm bị lãng quên, nỗi sợ hãi và sự căm hận đối với xã hội hiện thực kìm nén đã lâu làm nổ tung mỗi một dây thần kinh trong cơ thể, xông thẳng lên não, điên cuồng đến mức ngay cả chính bản thân cậu cũng không khống chế được.

Bốp! Bốp! Gậy sắt đập mạnh vào ngực, bả vai, khuỷu tay tạo ra tiếng va chạm nặng nề.

“Gϊếŧ nó!”

“Cướp con dao trong tay nó!”

Một tên đàn em xông lên giữ lấy tay Ngô Vu, vừa muốn gỡ con dao cậu đang nắm chặt trong tay ra, cổ họng chợt thắt lại,

máu huyết toàn thân dâng lên đỉnh đầu.

“……Á, aaa….” Tên đàn em muốn kêu nhưng không phát ra tiếng, trơ mắt nhìn chằm chằm vào con ngươi Ngô Vu đang ở gần trong gang tấc, tiếp theo hắn cảm giác được chân mình cách mặt đất, bị bóp cổ xách lên, sau đó thân thể bay lên…..

Ầm ầm! Âm thanh nặng nề vang lên, tên đàn em bị quăng ra ngoài, hất văng mấy tên đàn em khác, sau đó thân thể nặng nề đập mạnh xuống ngói vụn khiến chúng sụp xuống.

Ngô Vu bắt lấy cây gậy sắt kéo về phía mình, tên côn đồ cầm gậy mất trọng lượng nhào về phía trước, “Phập”, dao găm đâm vào hõm vai, sau đó bị đạp vào ngực, vẽ ra một đường máu trên không trung. Người phía sau còn chưa kịp vung mã tấu lên, đã thấy Ngô Vu đoạt lấy ống tuýp quét qua, tốc độ như gió lốc đủ để đập nát lục phủ ngũ tạng của người khác, tên đàn em không kịp trở tay để ngăn cản, tiếng gãy xương răng rắc vang lên, cánh tay cong thành một góc độ kinh người, xương bị đập nát bấy.

“Mẹ nó!” Tên Ba Mắt nhận sự ủy thác của Lão Lưu tức giận mắng to, xông tới ôm lấy Ngô Vu từ phía sau, điên cuồng hét lên: “Đánh chết nó cho tao!”

Giữa lúc tả xung hữu đột Ngô Vu nhất thời không thoát khỏi “Ba Mắt” được, trước ngực, bụng, bắp đầu không biết bị đập bao nhiêu lần. Đau đớn kích phát hung tính bị cậu áp chế bấy lâu nay, hai chân vung lên đạp bay tên côn đồ phía trước, người nọ rơi vào bụi cỏ máu từ miệng và mũi lập tức trào ra, nhưng sau đó tay cậu cũng bị nắm lấy, con dao găm lạch cạch rơi xuống đất.

“Ba Mắt” gào lên: “Đá con dao của nó đi!”

Keng, trong hỗn loạn có người đá văng cây dao găm đi. Ngô Vu trượt chân một cái, kéo theo Ba Mắt đồng thời mất trọng tâm ngã xuống mặt đất phủ đầy mảnh thủy tinh và ngói vỡ.

“Một mình mày mà muốn đánh lại hả?! Đánh nổi không?!” Ba Mắt đã hoàn toàn phát điện, mặc cho mình bị bóp cổ đến hai mắt lồi ra, hai tay vẫn nắm chặt cổ họng Ngô Vu không buông: “Tao nhiều anh em như vậy, để xem mày…. mày……”

 Ngô Vu cắn chặt hàm răng, mùi rỉ sét tanh ngọt trào lên cổ họng, khóe mắt chợt lóe lên, mã tấu đang chuẩn bị bổ thẳng xuống trước mặt.

Một dao này bổ xuống đủ để chia lìa cả Ngô Vu và Ba Mắt, Ngô Vu đột nhiên buông tay xoay người, nhưng Ba Mắt không nhìn thấy, vẫn bóp chặt cổ họng cậu, khiến cậu không thể vùng ra!

Ngô Vu biết mình không thể tránh thoát, theo bản năng nghiêng đầu đi, tránh được lưỡi dao đang hướng thẳng vào mặt mình. Nhưng cơn đau dữ dội không giáng xuống như dự định, ngược lại, một sức mạnh ập tới từ sau lưng, có người nhảy từ trên tường xuống.

Tất cả biến cố chỉ xảy ra trong nháy mắt. Ngô Vu còn chưa kịp nhận ra người phía sau là ai, người nọ đã túm lấy cậu kéo về phía sau, giữ chặt trong cánh tay mình, ngăn cậu quay về phía sau.

Mã tấu giơ lên cao rồi hạ xuống, bổ vào vai người nọ.

Máu tươi văng ra bắn lên gò má của Ngô Vu, cậu quay đầu lại nhìn, sắc mặt thoáng chốc thay đổi.

Là Bộ Trọng Hoa!

Bộ Trọng Hoa không còn cách nào khác đành phải dùng vai đỡ lưỡi đao, máu tươi tràn ra, thấm ướt vạt áo sơ mi phía sau. Nhưng trong thời khác ngàn cân treo sợi tóc, thậm chí còn chưa kịp cảm giác được đau đớn, anh cắn răng giơ súng bắn về phía sau, đoàng!

Tất cả những tên đàn em đang đỏ mắt đánh đấm đồng loạt bị trấn áp.

“Không được nhúc nhích!” Một tay Bộ Trọng Hoa bảo vệ Ngô Vu đang ở phía sau, giọng nói khàn khàn nghiêm nghị: “Cảnh sát đây!”

Keng! Tên côn đồ vừa chém người kia run run đánh rơi mã tấu xuống mặt đất đầy mảnh gạch vỡ. Cùng lúc đó, ánh đèn hồng lam lóe lên phía xa xa, còi báo động từ xa nhanh chóng tới gần, vô số cảnh sát lao xuống khỏi xe, rầm rập bao vây bãi đất trống.

Quân cứu viện của chi đội hình trinh phân cục Nam Thành cuối cùng cũng tới.