Chương 12

Khởi Linh – 雨过昔年

***

Rất nhiều người nói chỉ có thằng ngu mới mua Pheaton, nhưng sự thoải mái và tính năng bảo vệ của xe hạng sang quả thật rất tốt. Chí ít lúc này, tiếng cảnh sát bên ngoài đi đi lại lại, ồn ào vậy mà đều không thể nghe thấy, cả xe hệt như rơi vào nước sâu tối tăm, ngay cả tiếng tim đập gần như không nghe được kia cũng bị dòng nước nhấn chìm, đông đặc trong không khí.

".............Các anh sẽ không tìm thấy gã được nữa," Giang Đình rốt cuộc lên tiếng.

Nghiêm Tà giành được thắng lợi, lịch sự có lễ giơ tay ra tỏ ý 'xin chỉ dạy': "Vì sao?"

Giang Đình không trả lời mà hỏi lại: "Ban nãy vì sao anh không đuổi theo gã?"

"Mả mẹ thằng cháu đó chạy nhanh hơn cả thỏ, tôi chạy một mạch đến đầu đường Tam Mao, mém bị xe tông....."

"Xe gì?"

Nghiêm Tà sửng sốt, "À thì không có nhìn rõ, hình như là SUV, màu đen hoặc xám đen gì đó."

"Tốc độ bao nhiêu?"

"............Chắc rơi vào tầm 60-70 km, sao thế?"

"Đi tra đi, cái xe đó là đồng phạm."

"Anh biết đó là đồng phạm?"

Trong ánh nhìn nghi ngờ hơi mất kiên nhẫn của Nghiêm Tà, Giang Đình bình tĩnh trả lời: "Khi tôi đến hẻm Tam Mao, đây là đường một chiều, ven đường chỉ có xe điện và xe ba bánh. Chỉ có những ai quen với điều kiện đường xá mới có thể lái nhanh như vậy, nhưng những người quen sẽ không lái xe to đến con hẻm nhỏ hẹp thế này, đừng nói đến việc vừa khéo chặn được anh. Lập tức cử người đến văn phòng quản lý giao thông lấy video giám sát tại thời điểm xảy ra sự cố đi, nếu tôi đoán không nhầm thì chiếc SUV này gắn biển giả."

"................" Nghiêm Tà kéo cửa kính xuống: "Tiểu Mã!"

"Úi!"

"Chiếc xe bay nãy anh đụng phải khi truy bắt nghi phạm ấy, đi điều tra biển số cho anh, nhanh lên!"

Mã Tường giơ hai ngón tay để trên huyệt thái dương, thoải mái hô: "Tuân lệnh."

Giang Đình ngồi ở ghế sau, khẽ lắc đầu, hành động này cực kì nhẹ.

"Sao anh....." Nghiêm Tà nhạy cảm phát hiện: "Chưa ăn no? Tôi mua thêm xúc xích cho anh nhé?"

Giang Đình: "............."

Nghiêm Tà có hơi xấu hổ, cũng không giải thích cho anh: "Cú lắc đầu vừa rồi của anh có ý gì đấy?"

Giang Đình nói: "Tôi nói rồi, các anh sẽ không tìm được gã đâu?"

"............Là sao?"

Giang Đình không đáp.

"Không phải anh nói chiếc SUV kia là đồng phạm sao?"

Lông mày sắc bén của Nghiêm Tà nhướng lên, nghi ngờ quan sát đối phương. Trong ánh nhìn chăm chú này, Giang Đình cũng chẳng giải thích thêm, từ nét mặt cho thấy anh đại khái đã thở dài, tuy nhiên cực kì nhỏ, gần như chẳng nghe thấy gì.

Anh nói: "Thì bởi vì là SUV đó."

***

Một tiếng sau, tại đường cao tốc liên tỉnh.

Một đoạn đường dài hai trăm mét bị cảnh sát chăng dây phong tỏa, ánh đèn xanh đỏ chớp lóe, máy bộ đàm vang lên rung trời, giám định viên liên tục cầm đèn chiếu sáng.

Nghiêm Tà đậu xe ngoài phạm vi dây cảnh giới, quay đầu nói nghiêm túc: "Ai nói chúng tôi không tìm được gã? Sự thật chứng minh anh sai rồi."

Giang Đình: ".............."

Nghiêm Tà chỉ một ngón ra đằng trước: "Nghi phạm có ở trên đời, chỉ thay đổi hình thức tồn tại mà thôi."

Trên mặt đường dài mấy chục mét, máu thịt, xương cốt, tóc tai cùng nội tạng nát bét rơi đầy đất, thi thể bị xe cộ qua lại cán không dưới trăm lần đã hóa thành bãi máu, hình ảnh thảm không nỡ nhìn, ngoài nửa hộp sọ khó có thể nhận dạng thì đến cả một đoạn xương ống hoàn chỉnh cũng không có.

Dưới ánh mắt hùng hồn đúng ý của Nghiêm Tà, Giang Đình không nói gì, với tính cách của anh mà nói, chắc là không muốn đối thoại, vì thế bèn mở cửa bước xuống.

"Ối ọ ——Ọe!!!!!!!!!!!"

Bụng dạ Mã Tường nhộn nhạo, cúi mạnh người nôn ra đống nước chua, Cẩu Lợi đứng bên cạnh vỗ lưng cậu ta, trong mắt toát đầy vẻ từ ái.

"Em, em chỉ từng mò thấy chuyện này trên weibo, nào biết sẽ có ngày chứng kiến tận mắt á........Ọe!!!!!!!"

Cẩu Lợi nói: "Ầy gu, lúc anh mới vào đại học y cũng y như vầy nè, tiểu Mã chú còn non và xanh lắm—— Nói chung sẽ có ngày chú sẽ tay bê hộp sọ, mỉm cười nhìn xác chết trương phình (*),  từ đó về sau quỷ quái yêu ma chỉ là mây bay hớn hở nhảy múa trong nhà xác á. Người không có giấc mơ với cá muối thì khác gì nhau? Anh Cẩu tin ở chú."

Mã Tường khóc lóc nói: "Ông anh cờ hó ơi, em đã phụ lòng tin của tổ chức rồi, để cho con cá ươn em đây tiếp tục ngụp lặn trong vực sâu không ước mơ đi......"

Đội pháp y và tìm kiếm hiện trường đồng loạt ra trận, mỗi người tay trái cầm nhíp, tay phải cầm túi vật chứng, nhón chân qua lại gắp từng miếng thịt. Trên đường quốc lộ quây kín dây cảnh giới, cánh cảnh sát không ngừng hò hét ngăn cản, nhưng vẫn có không ít quần chúng dừng xe ló đầu quan sát hoặc chụp ảnh.

"Tránh ra tránh ra!" Nghiêm Tà lách ra khỏi đám người, tiện thể cướp di động của mấy thanh niên: "Chụp chụp cái gì, cẩn thận đêm đến ma gõ cửa nhà đấy. Còn cô này! Chụp lén ai đấy, tiểu Trương qua đây tịch thu xóa ảnh cô bé này cho anh!"

Nghiêm Tà hầm hầm giận dữ, giấu Giang Đình kín kẽ sau lưng mình. Bên này hai cô nữ sinh che di động muốn trốn, bị cảnh sát chặn lại, cưỡng chế xóa ảnh đi.

"Lão Nghiêm!" Cẩu Lợi vẫy tay: "Bên này bên này, qua đây!"

Giữa bụi cỏ bên ngoài hàng rào, Cẩu Lợi hất cằm: "Cái xác này ý hả?"

Trong bụi cỏ có nửa cái đầu lâu hư hại quá nặng, bộ não gần như không còn, mặt trái gần như mất sạch, chỉ còn lại bên phải máu me nát tươm. Nghiêm Tà xắn ống quần, ngồi xổm ven đường quan sát một lát, chậc chậc nói: "Sao nát thế này được nhở?"

"Còn có thể sao nữa, bị cán nát chứ sao. Chớ thấy đây là đoạn rẽ ít phương tiện qua lại, nhiều xe tải qua lắm á. Chỉ cần bị hai ba mười xe cán qua, bảo đảm nát đến nỗi mẹ ruột gã cũng ếu nhận ra."

Nghiêm Tà hỏi: "Súng của gã đâu?"

"Phía giám định viện đang lấy quần áo người chết và tư trang tùy thân, tạm thời chưa tìm thấy khẩu súng đó. ——Không loại trừ khả năng bị đồng phạm giết người diệt khẩu, sau khi bắn chết thì kéo thi thể đến đây."

Nghiêm Tà gật đầu, chỉ nghe Cẩu Lợi lại suy xét nói: "Nhưng em không rõ, một tên cầm súng cướp giật thì cần gì phải giết người diệt khẩu?"

"Gã không bị bắt chết."

"Hở?"

Cẩu Lợi hóng sang nơi phát ra tiếng, chỉ thấy một thanh niên tuấn tú nửa ngồi xổm cạnh đầu lâu, mái tóc mềm mại đen huyền, làm nổi bật gò má cùng cần cổ trắng nõn, chỉ có điều không rõ tuổi tác.

Anh rũ mắt quan sát cái đầu người, tay này cầm kính râm, ngón trỏ và ngón giữa tay kia khẽ chạm vào vùng gãy trên cổ.

Cẩu Lợi cũng không biết anh ta là ai, vừa định lên tiếng ngăn cản, bèn bị Nghiêm Tà nháy mắt chặn lại. Qua khoảng nửa phút, mới nghe thanh niên nói: "Xương móng cổ (**) và xương cổ họng bị bẻ gãy, mặt gãy tương đối bằng phẳng, không giống bị bánh xe cán qua. Hai bên cổ có dấu tròn xuất huyết dưới da, phải một, trái bốn, là năm ngón tay của con người."

Cẩu Lợi ngớ người, cúi người quan sát tỉ mỉ, quả thật từ đống thịt nát rất khó có thể phát hiện được vết xuất huyết dưới da: "——Á đù?"

Thanh niên cầm tay cậu ta, bảo cậu ta đóng vai hung thủ, đặt bàn tay vào hai bên sườn cổ thi thể.

"Đậu má," Cẩu Lợi hít một hơi lạnh, nói: "Tay người thiệt rồi."

Giang Đình đứng dậy, tháo găng tay sau đó đeo kính râm vào.

"Căn cứ theo vị trí dấu tay hai bên cổ người chết có thể xác định được kích thước lòng bàn tay, suy đoán thêm về hình thể chiều cao thậm chí trọng lượng của kẻ giết người. Còn một chuyện khác, người có thể dùng một tay bóp gãy cổ chắc chắn đã được huấn luyện đặc biệt, hắn là sát thủ chuyên nghiệp; từ việc lái SUV biển giả cùng bí mật di dời thi thể có thể chứng minh người này đã chuẩn bị sẵn hết mọi việc. Giết người không phải ý mới nảy sinh."

Cẩu Lợi đang ngồi xổm bỗng ngẩng đầu: "Người anh em anh là........."

"À," Nghiêm Tà thuận miệng nói, "Bạn anh, anh dụ anh ấy đến xem có thể cung cấp ý mới không ấy mà."

Cẩu Lợi không hoài nghi hắn, lập tức rất khách sáo mà giơ tay muốn nắm, không ngờ Giang Đình lại vừa khéo nghiêng đầu, tập trung tinh thần nhìn sang mặt đường có vệt máu gần đó, không biết đang suy nghĩ điều gì.

Tay của Cẩu Lợi rơi vào khoảng không, có điều cậu ta đó giờ là kẻ thân béo tim rộng, cũng chẳng để ý việc nhỏ này: "Thế nếu hung thủ cầm khẩu sung kia đi, có phải vì muốn che đậy nguồn sản xuất súng bất hợp pháp nên mới giết người diệt khẩu không?"

"Ừm," Nghiêm Tà xoa cái cằm mấy ngày không cạo của mình, cằm hắn lúc này đã lún phún râu, mắt thấy đồng cỏ sắp lan rộng: "Cách nghĩ này cũng có khả năng đấy, nhưng anh thấy không hoàn toàn thế."

Giang Đình nói thẳng: "Không phải vậy đâu."

Cẩu Lợi liếc hai người, rõ ràng có chút nghi ngờ: ".........Thế còn có thể là gì?"

Giang Đình quay người đi đến chỗ giám định viên, một nhân viên tìm kiếm hiện trường đang nhặt mảnh vụn quần áo của người chết, cẩn thận bỏ vào túi vật chứng.

Anh tỏ ý bảo cậu giám định đưa túi vật chứng cho mình, quan sát đánh giá một lát. Nghiêm Tà và Cẩu Lợi cùng đi đến, chỉ thấy anh không hề ngoái đầu mà nói: "Hồ Vĩ Thắng đã khai gì?"

Cẩu Lợi: "Hử? Ai?"

Nghiêm Tà nói châm biếm: "Lục tiên sinh, sao anh biết chúng tôi đã tóm được Hồ Vĩ Thắng?"

Giang Đình không đáp, quay người yên lặng nhìn hắn.

"Chẳng khai mẹ gì hết." Nghiêm Tà cười nói, "Thằng cháu kia cứ khăng khăng đêm 2-5 khi lái xe hóng gió thì nhặt được ba lô của nạn nhân, nhất thời nổi lòng tham, mới cầm đến cửa hàng second hand, kiếm được tí tiền. Mặt khác kỹ thuật viên phát hiện trong video giám sát đêm xảy ra sự cố, trên xe gã có đồng phạm, thế nhưng Hồ Vĩ Thắng lại nói người ta đi nhờ xe, chứ gã không quen."

Giang Đình đưa túi vật chứng cho giám định viên: "Cám ơn."

"Tổ nghiệp vụ đã xin lệnh khám xét rồi, đang quật ba mét đất chỗ ở của Hồ Vĩ Thắng." Nghiêm Tà hỏi: "Thế nào, anh còn manh mối gì với tuyến này không?"

Giang Đình khoanh tay, đó là tư thế tỏ vẻ mặc kệ mọi việc: "Những gì tôi biết đã nói cho anh rồi, đội phó Nghiêm ạ."

Nghiêm Tà mỉm cười: "Vậy à Lục tiên sinh, thế chẳng phải anh chẳng có tí giá trị lợi dụng nào sao?"

Bầu không khí đột nhiên trở nên căng thẳng, phảng phất như đang có một trận chiến vô hình. Cẩu Lợi hoảng sợ, mù mờ nhìn bọn họ, không dám phát ra tiếng.

"............." Giang Đình trầm mặc rất lâu, Nghiêm Tà thậm chí còn nghĩ anh sẽ cứ như vậy cho đến khi thiên hoang địa lão, vậy nhưng đột nhiên nghe thấy anh mở miệng nói thản nhiên: "Một tội phạm bị bắt không dám khai ra đồng phạm, ngoài việc bảo vệ thì rất có thể là do sợ sẽ rút dây động rừng, để lộ cái gì đó nghiêm trọng hơn so với việc bị cảnh sát tóm."

"Nghiêm trọng hơn buôn ma túy không?" Nghiêm Tà nghi hoặc hỏi.

"Có," Giang Đình nói, "Sản xuất ma túy."

Nghiêm Tà sững sờ.

Bấy giờ đoạn đường phong tỏa lóe lên ánh đèn, đám phóng viên truyền thông bị cảnh sát chặn ở bên ngoài rốt cuộc đã lọt vào được, ồn ào nhốn nháo giơ máy chụp phía sau dây cảnh giới.

Giang Đình lặng lẽ nghiêng mặt, bơ luôn Nghiêm Tà, đeo kính râm rồi đi đến chiếc Pheaton ngoài dây cảnh giới.

"——Ài đợi chút!" Cẩu Lợi rốt cuộc ngộ ra, kéo Giang Đình lại: "Hai người chơi trò bí hiểm, còn chả bật mí cho tôi vì sao ban nãy nói giết người diệt khẩu không phải vì muốn che đậy nguồn súng bất hợp pháp nữa mà? Dân trinh sát coi thường dân kỹ thuật chứ gì? Ê hai người?"

Nghiêm Tà hơi bất đắc dĩ: "Sao chú mày cứ nhớ mãi đoạn này thế. Loại súng tự chế này có gì phải che giấu, cho anh khuôn đúc anh cũng tự làm được, chợ đen bán trên vạn tệ một khẩu đấy. Chú mày nghĩ hung thủ phải tốn thời gian, giết người vứt xác trên đoạn cao tốc nhiều phương tiện qua lại với camera trên đầu thế kia, phí lớn vậy mà chỉ vì khẩu súng quèn à, không đáng á."

"À," Cẩu Lợi chớp mắt: "Thế gã có ý đồ gì nhể?"

"Các đồng chí phóng viên xin nhường một chút, xin nhường đường cho! Vụ án đang trong giai đoạn điều tra và giải quyết, xin hãy tôn trọng nguyên tắc giữ bí mật của cảnh sát!........"

"Xin hỏi đồng chí cảnh sát thi thể kia bị đâm chết như thế nào?"

"Có phải đi qua rồi bị đâm? Hay người chết bao nhiêu tuổi? Lai lịch ra sao?"

"Tiết lộ cho tụi tôi chút đi! Đồng chí cảnh sát nào mời điếu thuốc!"...............

Giang Đình quay mặt đưa lưng sang hướng ống kính, nhíu mày nói: "Anh không cần phải suy đoán cách nghĩ của một sát thủ biến thái. Hành vi tay không bóp chết vốn đã là biểu hiện cho sự tiếp xúc cơ thể, phơi xác cùng càn nát thuộc dạng vượt quá cấp độ giết người, mang ý xử tội, trừng trị, giải quyết mâu thuẫn bằng bạo lực. Tình huống này cho thấy hoặc chính sát thủ là kẻ có tính cách Alpha, máu lạnh cùng ham muốn tấn công cực mạnh, hoặc chủ thuê giật dây gã có nhân cách Alpha thích gây chiến; trong cả hai trường hợp, có thể khẳng định đây là kẻ có lối suy nghĩ không giống người bình thường."

Cẩu Lợi hơi ngộ ra, vừa nghe vừa gật đầu.

"Nếu suy đoán che đậy nguồn súng bất hợp pháp thì bảo hung thủ hi vọng chúng ta cho rằng gã đang có ý đồ che giấu nguồn hàng còn hơn. Thế nhưng những tình tiết nhỏ này không giúp ích nhiều trong việc điều tra vụ án, quan trọng là bản thân kẻ giết người kia. Nếu cậu hỏi tôi, tôi sẽ trả lời rằng có lẽ mục đích của hung thủ chỉ đơn thuần mang ý trừng phạt mà thôi."

Sắc mặt Nghiêm Tà hơi khác thường, song cũng không nói gì, chỉ thấy Giang Đình rất lịch sự mà hất cằm, kéo tay áo ra khỏi tay Cẩu Lợi, quay lưng nhanh chóng rời khỏi đám truyền thông.

"..........." Mặt mày Cẩu Lợi như kiểu đã mở ra chân trời mới: "Lão Nghiêm, đám trinh sát các anh nói ghê thật đấy, em cảm thấy em bị anh ta thuyết phục cmnr......."

Nghiêm Tà ném một câu: "Anh đi lái xe đây." Sau đó sải bước đi luôn.

Pheaton mở khóa cái cạch, Giang Đình đang muốn giơ tay, đột nhiên đằng sau có một lực mạnh, kế đó bèn bị Nghiêm Tà tóm cánh tay kéo sang dải phân cách vệ đường, đè tại cửa xe.

Cách đó mấy mét, cảnh sát giao thông với phóng viên mạng và quần chúng đang cùng hò hét, căn bản không thể duy trì trật tự, xe cảnh sát bị chặn cứng, tiếng tranh cãi ì èo cùng tiếng click click vang lên bốn phía, phảng phất như mọi người đang vội vàng làm lễ lớn vậy.

Nhưng mà trong không gian nhỏ hẹp này, hai người đứng song song ở khoảng cách rất gần, chóp mũi suýt soát chạm vào nhau.

"Anh đã đoán được kẻ muốn giết cậu là ai rồi há," Nghiêm Tà nhìn hai mắt Giang Đình: "Đúng không?"

Giang Đình vặc lại: "Vì sao anh lại muốn xen vào?"

Không khí gần như chết lặng.

"Bởi vì sự kiện năm năm trước không cần tranh đấu cũng dễ chiến thắng khiến anh có lòng hoài nghi với kẻ địch giả như tôi, hay vì tiềm thức anh cũng giống kẻ giết người phơi xác cán chết kia, đều là Alpha có ham muốn chi phối và tấn công mạnh?"

Giang Đình nhìn chằm chằm Nghiêm Tà, đuôi mày khẽ nhếch: "——Hửm? Đội phó Nghiêm?"

(*) Xác chết trương phình: (tiếng Anh: bloated cadaver/ giant cadaver), là một hiện tượng xuất hiện trên xác chết. Sau khi chết, hoạt động trao đổi chất và bài tiết ngừng lại, cơ thể mất đi hệ thống miễn dịch khiến cho các vi khuẩn thối rữa tồn tại ký sinh trong cơ thể người khi còn sống sinh sôi mạnh mẽ. Số lượng vi khuẩn thối rữa cực lớn có thể sinh ra một lượng khí màu xanh đen. Thứ khí thối rữa này tràn khắp bên trong cơ thể, làm cho cơ thể người chết trướng to ra trông như quả bóng hình người.